Chương 6: Sáu năm sau

Từng ngày trôi qua, thời gian thấm thoắt đã là 6 năm sau.

Bầu trời đêm ở kinh thành đen nhánh, khiến người ta liên tưởng bản thân đang nhìn vào bên trong miệng của một con thú hung hãn khi nó đang mở to mồm, đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hỏa, quả là một đêm thích hợp để làm việc xấu.

*"nguyệt hắc phong cao đêm, gϊếŧ người phóng hỏa thiên": đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hỏa, chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường vào buổi tối).

Một bóng người mặc toàn thân y phục màu đen, đang di chuyển với tốc độ rất nhanh, hướng về phía phủ đệ xa hoa bậc nhất trong kinh thành, chỉ xếp sau hoàng cung. Sau khi vào thành, từ phía xa đã nhìn thấy được phòng thủ kiên cố của Cửu Vương Phủ, nữ tử toàn thân mang y phục đen đem toàn bộ hơi thở đang bao quanh thân mình giấu đi, tựa như một cơn gió vừa lướt qua phía chân trời, tránh khỏi đội ám vệ và thị vệ hùng mạnh bên trong vương phủ, lặng lẽ lẻn vào bên trong phủ.

Sau nửa canh giờ, nàng cuối cùng cũng thuận lợi tìm được vị trí phòng chứa bảo vật của Cửu Vương Phủ. Thành công dùng mê dược đánh ngất những thị vệ đang canh giữ bên ngoài phòng bảo vật, nữ tử mặc đồ đen lúc này mới đem khăn che mặt kéo xuống, để lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn tựa như bạch ngọc, thầm cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó âm thầm hướng về phía nhà chính mà nghiến răng. Không sai, nữ tử này chính là Tô Thiển.

Lẻn vào bên trong Cửu Vương Phủ quả nhiên không phải là một việc dễ dàng, cái vị Cửu vương gia này quả nhiên là một tên biếи ŧɦái, sau khi có được bản đồ của Cửu Vương Phủ từ nửa tháng trước, nàng đã tính toán chỉ cần chờ đến đêm nay sẽ lẻn vào phủ để lấy món đồ mà mình muốn. Ai mà ngờ được, Cửu Vương Phủ này lại có nhiều thị vệ và ám vệ đến như vậy chứ! Cả cái vương phủ giống như tường đồng vách sắt vậy, nếu không nhờ nàng thông minh che giấu hơi thở của bản thân thì căn bản đến sấm sét cũng không thể đánh được vào trong này.

Chạy nhanh đến bên người thị vệ đang nằm trên mặt đất để lấy chìa khóa, cửa lớn của phòng chứa bảo vật bị Tô Thiển mở ra, lách mình một cái liền đi vào trong. Mới bước vào phòng, Tô Thiển thiếu chút nữa đã bị những thứ bảo vật lấp lánh trong phòng chiếu đến nỗi muốn mù cả hai mắt. Cùng lắm, Tô Thiển đối với vàng bạc hay đống bảo vật trước mắt một chút hứng thú cũng không có, hôm nay nàng tới đây để tìm một loại dược liệu quý hiếm, tên là hoa Phượng Vũ.

Dược liệu này đối với nàng vô cùng quan trọng, cho dù cái giá phải trả có là gì đi nữa, nàng nhất định phải có được nó. Nín thở ngưng thần, Tô Thiển ngửi mùi hương tản mát trong không khí. Rất nhanh chóng, nhờ vào khứu giác nhạy cảm của mình mà ngửi được một mùi hương quyến rũ.

Đôi mắt phượng của nàng sáng ngời, Tô Thiển đi theo mùi hương, sau một hồi liền phát hiện phía sâu bên trong phòng chứa bảo vật có một cái trụ trưng bày được làm bằng thủy tinh, phía trên có một đóa hoa giống như một con phượng hoàng, đóa hoa mang một màu đỏ như máu đang tỏa ra từng đợt hương.

Tìm thấy rồi!

Cảm thấy không thể nào lại có thể lấy được thứ dược liệu trân quý này một cách dễ dàng như vậy, Tô Thiển híp mắt lại, quả nhiên, phát hiện phía trên cánh hoa Phượng Vũ có một sợi chỉ bạc. Sợi chỉ này mỏng manh tựa như sợi tơ nhện, thổi một hơi liền có thể làm nó bị đứt, sau đó kích hoạt cơ quan.

Bay nhanh về phía trước, Tô Thiển dựa theo sợi chỉ bạc kia phá hủy cơ quan bên trong trần nhà, cơ thể đang bay đột ngột vụt qua thật nhanh , ngay lập tức giơ tay bắt được hoa Phượng Vũ đang ở trên trụ trưng bày làm bằng thủy tinh.

Đôi mắt phượng khẽ nhíu lại, Tô Thiển cầm lấy hoa Phượng Vũ, ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng lộp bộp giòn tan vang lên. Khóe môi đang được che đi bởi chiếc khăn che mặt trở nên cứng đờ, Tô Thiển nhìn thấy bên dưới bông hoa Phượng Vũ có một khe lõm, trọng lượng của hoa Phượng Vũ đè lên mặt khe lõm kia liền khiến cho nó bị lún xuống Hiện tại do không còn trọng lượng của hoa Phượng Vũ, khe lõm bị bật lên, lập tức khiến cho một loạt cơ quan hoạt động.

Boong, boong…!

Cơ quan tạo ra những tiếng chuông đồng thật chói tai trong đêm đen, truyền đi thật xa, cùng lúc đó gạch dưới chân Tô Thiển đột nhiên mở rộng, tạo thành một cái hố to chừng 10 mét, xuất hiện ở dưới chân nàng.

Trong lòng kinh hãi, trước tiên Tô Thiển đem hoa Phượng Vũ cất vào trong ngực áo, dưới chân vì không còn điểm tựa liền bị hút xuống dưới, cả người hoàn toàn toàn rơi vào trong hố sâu. Nàng giơ tay, từ bên trong cổ tay áo bắn ra một sợi dây gắn liền với một mũi tên nhỏ làm bằng sắt, quấn lấy xà nhà.

Gấp rút sử dụng linh lực, cả người Tô Thiển được sợi dây kéo lên ngay lập tức, nàng trơ mắt nhìn thấy cửa lớn của phòng chứa bảo vật bị mở ra, cùng với rất nhiều ám vệ đang tiến vào trong.

“Tiểu tặc đầu hàng đi!”

Đám ám vệ đồng loạt rút bội kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm sắc bén hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, sát khí ngút trời!