Chương 48: Người Hùng Của Tôi, Anh Đang Nơi Đâu?

sợ rồi: “Thả tôi ra, đau

“Các người muốn làm gì?" Chỉ Vân mami có chút quái”

Hai gã đàn ông này, vừa nhìn là biết không phải loại tốt lành gì, Chỉ Vân muốn giãy ra nhưng họ cứ nắm chặt lấy cánh tay cô, khiến tay cô như sắp bị bẻ gãy.

“Cứu mạng.....cứu...." Chỉ Vân vừa mới hét được một câu đã bị gã đàn ông bịt miệng lại.

“Um... Um....” Chỉ Vân sợ hãi vùng vẫy.

Cảm giác bị gò bó và ép buộc này khiến trong đầu cô lờ mờ hiện lên một kí ức không vui nào đó.

Đau... Đau quá...

Đầu đau quả...

Một lúc nào đó, một lúc nào đó trong quá khứ, cũng bị người ta tóm chặt như thế này, muốn ép cô làm điều mà cô không tình nguyện làm.

Lúc đó, cô đã thoát ra kiểu gì, cô đã được cứu như nào?

Trong góc phòng có một chiếc giường quân đội đơn giản.

Hai gã đàn ông ném Chỉ Vân lên trên.

Cứu tôi... Trong đầu Chỉ Vân chỉ còn suy nghĩ như vậy.

Người ấy, người có thể cứu cô giờ đang ở đâu?

Giữa cơn đau đầu như muốn nứt ra, có một bóng hình mơ hồ xuất hiện trong đầu cô.

Mau tới cứu tôi, mau tới cứu tôi!

Trước đây, trước đây chẳng phải anh cũng đã cứu cô trong tình huống kiểu thế này sao?

Xuất hiện như một vị thần, cứu cô ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng....

Nhưng bây giờ, người hùng của tôi, anh đang nơi đâu?

Hai gã đàn ông không quan tâm đến sự phản kháng của Chỉ Vân, đã giằng lấy quần áo của cô.

Thật là một cô gái xinh đẹp, vốn dĩ trợ lí Lưu bảo hai người bọn hắn làm việc này, bọn hắn còn có chút không muốn làm.

Phải biết rằng lỡ như việc này bị tóm được, sẽ chẳng có quả ngọt để ăn đâu.

Có điều, giờ đây nhìn Ngôn Chỉ Vân mềm mại quyến rũ ở trước mặt, hai gã đàn ông sắp chảy nước miếng luôn rồi, chỉ cảm thấy cho dù sau khi xong việc mà bị đánh chết thì cũng đáng,

Chỉ Vân gắng sức giữ lấy cổ áo, không để cho họ làm gì được, cô bị dọa sợ gào lên: “Đừng! Dừng tay!"



Nhưng sức lực của hai gã đàn ông, một người con gái như cô làm sao có thể chọi lại được?

Đúng vào thời khắc quan trọng này, hai chàng trai quần áo rách rưới xông vào phòng.

Không nói một lời nào khác, nhào lên siết chặt lấy cổ của gã đàn ông đang hành hung.

“Dừng tay! Hai kẻ lưu manh các người! Dám vô lễ với mẫu thân đại nhân thần tiên của bọn tôi!"

Hóa ra, đây là băng nhóm ăn xin do Miêu Miêu đặc biệt cử đến để bảo vệ Chỉ Vân.

Bình thưởng họ thường ở nơi góc khuất, chú ý đến an toàn của Chỉ Vân từ xa, nhân tiện đi ăn xin.

Vừa mới lúc nãy, họ nhìn thấy Chỉ Vân đi vào trong căn phòng này, một lúc sau lại nghe thấy ở đó phát ra tiếng kêu “Cứu mạng”.

Thế là mấy chàng trai liều mình xông vào, liền nhìn thấy cảnh này: hai gã đàn ông trung niên như lang sói đang định quấy rối mẫu thân đại nhân thần

tiên.

Gã đàn ông trung niên vốn nghĩ rằng hành vi xấu xa của bản thân chắc chắn có thể thành công, nhưng không ngờ từ đầu chui ra hai người ăn xin giữ chặt lấy hắn không buông.

Lôi lôi kéo kéo như vậy, kéo theo cả Chỉ Vân xuống mặt đất.

Chỉ Vân hoảng sợ đến không cả tìm đường thoát, chui vào trong gầm giường bên cạnh.

Gã đàn ông trung niên thấy chuyện tốt đến tay mà còn bị hẫng, liền thẹn quả hóa giận. Mà nhóm ăn xin thấy Chỉ Vân bị ức hϊếp, cũng không nên được cơn giận.

Bốn con người, rất nhanh liền xông lên đánh nhau, trong lúc xung đột, làm đổ hết cả bàn ghế máy tính trong phòng.

Âm thanh rất lớn cùng với sự tức giận làm cho Chỉ Vân sợ hãi ôm lấy đầu, co ro run rẩy trong góc trong cùng dưới gầm giường.

Một gã đàn ông trong số đó nhìn thấy, đánh ngã một chàng trai trong đám ăn mày, thò tay vào gầm giường, muốn lôi Chỉ Vân ra.

Chàng trai bị đánh ngã gắng sức gượng dậy, kéo quần của gã đàn ông, muốn ngăn không cho hắn chạm vào Chỉ Vân.

Trong lúc xô xát ấy, rèm cửa phòng được vén ra.

Sở Hàn Mặc mạnh mẽ bước vào với bước chân vững vàng.

Kể từ lần chia tay trước với em trai đến bây giờ, gần một năm Sở Hàn Mặc không gặp được Sở Phiến Hiền.

Tối nay, anh vừa hay có nhiệm vụ ở gần nơi Sở Phiến Hiện quay phim, bây giờ mục tiêu của nhiệm vụ vẫn chưa xuất hiện, Sở Hàn Mặc muốn tiện đường qua thăm em trai một lát.

Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc lại phải rời đi, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.

Ai ngờ được khi anh vừa mới đi gần đến lại nghe thấy tiếng đánh nhau trong căn phòng này.

Sở Hàn Mặc nhanh chân bước vào, liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở trước mặt: Hai gã đàn ông trung niên với hai chàng trai trang phục rách rưới đang đánh nhau.

Một chàng trai trẻ trong số đó đang cầm một quyển sổ khá nặng đập vào vào đầu gã đàn ông trung niên, vừa đập vừa mắng: “Đánh chết ông cái đồ lưu mạnh thổi! Đánh chết ông!”



Sở Hàn Mặc bình tĩnh vươn tay ra, giữ lấy cổ tay của chàng trai, dễ dàng kéo anh ta ra, một tay ấn trên bàn bên cạnh.

Gã đàn ông trung niên trên mặt đất được giải thoát, nhảy lên như một con sư tử, muốn đánh chàng trai trên bàn.

Sở Hàn Mặc khuơ chân qua, đá trúng khuỷu chân của gã đàn ông trung niên, nhẹ nhàng như thế, khiến cho hắn ta ngã quỳ trên mặt đất.

Sau đó anh đi đến bên giường, tóm lấy hai người đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất đánh nhau, nhấc bọn họ lên, nhẹ nhàng tách họ ra.

“Cảnh sát, không được cử động.” Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên.

Bầu không khí cả căn phòng từ điên cuồng ầm ĩ lập tức đông cứng lại.

Trong đầu bốn người đàn ông cùng hiện lên một câu: “Không phải chứ? Cảnh.... .Sát....."

Bình thường gϊếŧ người phóng hỏa đều phải gọi 110 thì cảnh sát mới đến, tại sao hôm nay tủy tiện đánh nhau một trận mà đã bay từ trên trời xuống thế này?

Lại nhìn Sở Hàn Mặc khí thế như tảng băng được điêu khắc, vẻ mặt không giận mà nghiêm, khuôn mặt cao quý như thần, bốn người đều không hẹn mà cùng suy sụp.

“Mấy người ở đây làm gì?" Ánh mắt Sở Hàn Mặc quét qua bốn người.

Từ vẻ mặt của hai gã đàn ông trung niên, anh nhìn ra sự xảo quyệt và che giấu, nhưng từ vẻ mặt của hai chàng trai mặc quần áo rách rưới anh lại nhìn

ra sự nhát gan sợ sệt.

Nếu như là người bình thường nhìn vào.

Sẽ chỉ nghĩ là hai chàng trai trang phục tả tơi này đi vào phòng để ăn trộm bị phát hiện, mà hai gã đàn ông trung niên định bắt lấy họ, vậy nên mới dẫn đến ẩu đả.

Nhưng Sở Hàn Mặc chỉ cần tùy ý nhìn một cái là biết chuyện không hề đơn giản như thế.

Chàng trai tuy quần áo rách rưới nhưng nét mặt lại rất ngay thẳng.

Một chút nhát gan đó chỉ là vì họ là người ở dưới đáy xã hội, có một nỗi sợ hãi tự nhiên trước các nhân viên thực thi pháp luật có thẩm quyền.

Ngược lại là hay gã đàn ông này, từ đầu đến chân đều tỏa ra hơi thở dung tục.

Đôi mắt hình tam giác nhỏ lập lòe của họ dường như đang cố gắng che giấu một việc nào đó không thể để ai biết.

Không sao, Sở Hàn Mặc nghĩ, đưa về thẩm vấn, mất không đến năm phút là việc này sẽ biết được chân tướng của việc này.

Anh cầm điện thoại lên, đang định gọi điện giao việc cho đồn cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở gần đó thì Sở tam thiếu vội vội vàng vàng xông vào.

"Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy? Cô Zoe! Cô Zoe không sao chứ!”

Anh ấy lo lắng hét lên, bỗng nhìn thấy Sở Hàn Mặc đứng bên cạnh: “Ay? Anh hai? Sao anh lại ở đây, anh có nhìn thấy trợ lí của em không?”

Sở Hàn Mặc chỉ vào bốn người đàn ông ở đó: “Người nào?"