Khưu Uyển Thanh nghe thấy Đa Đa gọi cô ta là dì thì trong lòng càng tức giận hơn.
Rõ ràng thoạt nhìn cô ta còn trẻ như vậy, con nhóc này lại cứ cố tình độc miệng, gọi cô ta thành giả như thế.
Trong mắt cô ta lóe lên tia hung ác nhưng lại nở nụ cười thân thiết: “Tiểu bảo bối, rõ ràng chị sờ thấy có đồ, đừng trốn nữa, còn trốn nữa thì chị củ em đấy.”
Nói rồi bèn vươn tay ra củ Đa Đa.
Đa Đa lập tức cười khanh khách rồi co người lại.
Tay của Khưu Uyển Thanh lập tức duỗi vào trong túi vảy, sở thấy đồ vật ở bên trong.
Lúc cô ta sờ thấy một sợi dây chuyền lạnh băng, cô ta ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ồ, tiểu bảo bối, thứ em giấu là cái gì thế? Vòng cổ công chúa Barbies sao?”
Đa Đa hồn nhiên chớp chớp đôi mắt to: “Dì nói cái gì thế, Đa Đa không giấu vòng cổ gì cả.”
Trong lòng Khưu Uyển Thanh cười lạnh, đương nhiên là mày không biết mày giấu vòng cổ rồi, nhưng mà đợi tạo lấy ra rồi thì mày không thể giải thích rõ ràng được.
Lần trước chiếc vòng cổ kim cương xanh này của Sở phu nhân đặt ở hộp trang sức, còn chưa kịp bỏ vào két sắt, chỉ đề ở trong ngăn tủ.
Vì thế Khưu Uyển Thanh lập tức lén trộm vòng cổ đi.
Cô ta thừa dịp hai vợ chồng già đưa Đa Đa vào trong vườn hoa chơi rồi dùng chìa khóa dự phòng mở phòng Đa Đa ra, để cái vòng cổ kia vào váy của Đa Đa.
Chiếc váy này là Sở phu nhân mời nhà thiết kế thời trang trẻ em cao cấp đến thiết kế, cho nên lúc trong nhà có chuyện gì quan trọng thì nhất định sẽ để Đa Đa mặc.
Mà bởi vì hàng ngày phòng của Đa Đa đều có người hầu tới thu dọn.
Vì vậy, cho dù Đa Đa phát hiện ra có người vào phòng cô bé thì cũng không quả để ý.
Nếu không phải đúng lúc Miêu Miêu trốn vào tủ quần áo thì căn bản sẽ không phát hiện ra chuyện này.
Đa Đa mặc vẫy này ở trước mặt đông đảo mọi người nhà họ Sở, mà đến lúc đó Khưu Uyển Thanh liền lấy vòng cổ này từ trong túi cô bé ra, để Đa Đa nhận lấy tiếng xấu trộm vòng cổ.
Sở phu nhân và Sở lão gia tử đều cực kì ghét hành vi trộm cắp, Sở Hàn Mặc thì càng ghét hơn.
Nhìn thấy Đa Đa làm loại chuyện như này, không giải quyết tốt thì sẽ đưa con bé đến trại trẻ mồ côi trong cơn giận dữ.
Lúc này, cô ta túm lấy cái vòng cổ kia, đột nhiên lôi tử trong túi của Đa Đa ra, trong giọng nói mang theo sự đắc ý không che giấu được: “Ha, để mọi người nhìn xem Đa Đa giấu cái thứ gì tốt nào!"
Khưu Uyển Thanh cầm một sợi vòng cổ đá quý bằng bạc ở trong tay, lắc lư tới lui trước mắt mọi người nhà họ Sở.
Sở phu nhân là người đầu tiên hít một hơi lạnh, vậy mà lại đẩy ghế ra rồi đứng lên.
Cái dây chuyền này, kim cương xanh này, không phải là đồ trang sức mà bà thích nhất sao?
Tại sao lại ở trong túi quần áo của Đa Đa.
Đa Đa cũng nhìn vòng cổ: “Oa, viên ngọc thật xinh đẹp, dì dùng phép thuật gì để biến ra sao?"
Dường như khuôn mặt của cha Sở và Sở Hàn Mặc cùng trầm xuống.
Vòng cổ kim cương xanh, thứ quý báu như vậy tại sao lại được lấy ra từ trong túi của Đa Đa chứ?
Đặc biệt là Sở Hàn Mặc, anh ngồi gần nhất, toàn bộ quá trình đều xem được rất rõ ràng.
Anh có thể nhận ra được, Khưu Uyển Thanh cũng không làm động tác gì cả, vòng cổ này đúng là lấy ra từ trong váy của Đa Đa.
Hơn nữa mới vừa rồi lúc anh ôm cô bé, đúng thật là cũng cảm giác được trong túi vảy của cô bé có thứ gì đó. Lúc ấy chỉ tưởng là kẹo của trẻ con nên cũng không để ý.
Căn bản không thể đoán được đấy vậy mà lại là vòng cổ kim cương mà Sở phu nhân thích nhất
Mọi người nhìn khuôn mặt nhỏ phấn nộn kia của Đa Đa, không ai có thể tin được một đứa bé đáng yêu như vậy, thế nhưng lại là một tên trộm nhỏ trộm vòng cổ.
Trong đó người không thể tiếp nhận cái “sự thật” này nhất chính là Sở Hàn Mặc.
Anh dần siết chặt nắm tay.
Đa Đa trộm vòng cổ...có lẽ cô bé là một kẻ cắp chuyên nghiệp...thân thủ của cô bé rất tốt...mà những bức danh họa từng bị đánh cắp ở Viện bảo tàng Louvre Paris...
Chính nghĩa, pháp luật và tình cảm trong lòng anh va chạm mãnh liệt với nhau, làm trong lòng anh cuồn cuộn sóng to gió lớn.
“Đa Đa, chuyện này là sao đây?" Anh cố gắng áp chế núi lửa đang ngo ngoe rục rịch, bình tĩnh hỏi cô bé.
Dường như Đa Đa bị không khi đột nhiên thay đổi này làm cho sợ rồi. Cơ thể nhỏ bé của mình rụt lại, sợ hãi: “Đa Đa... Đa Đa không biết...”
Ông Sở đã vô cùng tức giận, vỗ lên bản một cái: “Đa Đa! Trẻ nhỏ phải thành thật! Chuyện mà mình làm ra thì phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm! Mau nói, đây là xảy ra chuyện gì?"
Càng yêu thương thì càng tức giận.
Tưởng tượng đến cảnh một tiểu bảo bảo tinh ranh xinh đẹp như vậy vậy mà lại là tên ăn trộm, huyết áp của lão gia tử cũng muốn tăng lên luôn rồi.
Sở phu nhân thấy thế bèn vội vàng làm yên lòng lão gia tử: “Ông đừng vội, đừng dọa đến bé. Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó cũng không chừng.”
Trong lòng bà còn mang một tia hy vọng, hạ thấp giọng hỏi Đa Đạ: “Tiểu bảo bối, vòng cổ này là con lấy ở đâu, nói cho bà nội. Trẻ con ấy à, làm chuyện gì sai cũng không quan trọng, chỉ cần biết sửa lại là được."
Đa Đa cắn mỗi, cặp mắt to phủ lên bởi một tầng hơi nước mờ mịt, vô cùng đáng thương mà trả lời: “Đa Đa... Đa Đa thật sự không biết... Đa Đa mặc vảy này vào, cũng không biết ở đấy có vòng cổ... Đa Đa... Đa Đa thật sự không lấy vòng cổ...".
“Không lấy thì tại sao nó lại xuất hiện ở trong váy của con chứ!" Ông Sở sốt ruột tức giận đến mức hụt hơi.
Dường như Đa Đa thật sự bị dọa rồi, cái miệng nhỏ bẹp xuống, hai giọt nước mắt to liền lăn xuống theo gương mặt.
Trong lòng Sở Hàn Mặc bỗng nhiên đau xót, anh ôm Đa Đa từ trong lòng Khưu Uyển Thanh về.
Anh vùi đầu nói với cô bé: “Đa Đa, con không cần sợ, chuyện là như thế nào, con nói cho chú là được. Chỉ cần con nói thật thì chú sẽ không trách con."
Chẳng sợ con nói cho chú, những bức danh họa ở Viện bảo tàng Louvre đều là do con trộm, chỉ cần con nguyện ý sửa lại sai lầm, chú cũng sẽ tha thứ cho con..
Đa Đa trở nên nghẹn ngào, vừa nức nở vừa lau nước mắt: “Đa, Đa Đa thật sự, không biết... Ô ô... Dì, làm sao dì lấy ra được... Đa Đa... Không biết..."
Đa Đa khóc thành như vậy, hai vợ chồng già nhà họ Sở lập tức cũng không có cách nào.
Theo lý thuyết, vòng cổ ở trong túi cô bé thì chính là cô bé lấy.
Nhưng mà dáng vẻ oan ức như vậy của Đa Đa thật sự giống như là bị vu oan.
Sở Hàn Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Đa Đa vào trong ngực, lau nước mắt
cho cô bé.
Khưu Uyển Thanh ở bên cạnh thấy một màn như vậy, âm thầm cắn chặt răng.
Hừ, đã bắt được tận tay rồi vậy mà Sở Hàn Mặc vẫn yêu thương nó như vậy, hai vợ chồng già nhà họ Sở tuy rằng thực sự tức giận nhưng cũng không lập tức muốn đuổi nó ra khỏi nhà.
Xem tình hình này thì vẫn cần phải nói thêm vào rồi.
Cô ta cầm vòng cổ, nhìn trái nhìn phải rồi giả vở tốt bụng mà khuyên Sở phu nhân, nói: “Mẹ nuôi, cái dây chuyền này xinh đẹp như vậy, có lẽ chỉ là con bé cảm thấy đẹp nên thuận tay liền cầm thôi."
Sở phu nhân nghe được lời này thì trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đang muốn hỏi Đa Đa một chút xem có phải như vậy hay không.
Khưu Uyển Thanh lại nói: “Nhưng mà, thích cái gì liền lấy cái đó đi, thói quen này cũng thật là không tốt. Tiểu bảo bối Đa Đa, cha mẹ con trước kia giáo dục con như nào vậy, nhìn thấy cái gì đẹp liền tiện tay lấy luôn. Đây còn là ở nhà, nếu con đi ra bên ngoài, nhìn thấy người khác có cái gì đẹp, hoặc là thích cái gì ở trung tâm mua sắm cũng đều thuận tay cầm, như vậy có gì khác với ăn trộm cơ chứ?"