Chương 39: “Viên Kẹo" Trong Túi

Hôm nay lúc sẩm tối, Sở tam thiếu nhận được điện thoại của Sở phu nhân.

Sở phu nhân ở trong điện thoại nói với anh ta, hôm nay anh hai Hàn Mặc của anh ta sẽ về nhà ăn bữa tối, muốn anh ta cũng về nhà ăn cơm.

Tam thiếu đúng là đã rất lâu chưa được gặp anh hai của mình.

Chỉ là tưởng tượng đến cảnh về nhà sẽ phải gặp anh cả, anh ta liền không cần nghĩ ngợi mà từ chối.

Trước khi chuyện của Ngôn Chỉ Vân vẫn chưa ổn định, anh ta không muốn tiếp xúc nhiều với anh trai mình.

Anh ta đâu biết rằng, Sở Tu Ly cũng có ý nghĩ như anh ta.

Vừa nhận được điện thoại của Sở phu nhân bèn không hề do dự mà từ chối.

Tranh một người phụ nữ với em trai mình, hơn nữa lại còn không thắng, cái này làm cho trong lòng đại thiếu gia từ trước đến nay mọi việc đều thuận lợi thật sự khó chịu.

Sở phu nhân bỏ điện thoại xuống, có chút tiếc hận mà nói với Đa Đa: “Tiểu bảo bối, bác cả và chú ba của con đều có việc, không thể về nhà được.”

Căn nhà của nhà họ Sở tuy rằng rộng lớn như một mê cung, nhưng bởi vì mấy đứa con trai đều lớn rồi, mỗi người đều có nơi ở của riêng mình, ngày thưởng cũng đều không thích về nhà ở.

Cho nên đều chưa từng gặp Đa Đa.

Sở phu nhân vốn định nhân cơ hội Hàn Mặc về nhà ăn cơm chiều nay để chính thức giới thiệu tiểu bảo bối Đa Đa cho cả nhà.

Nhìn kiểu này thì lại thất bại rồi.

Trong mắt Đa Đa hoàn toàn không che dấu được sự mất mát, vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể nhìn thấy daddy trăng hoa rồi.

Ai biết được daddy căn bản lại không muốn về nhà.

Nhìn dáng vẻ của daddy thì không những lăng nhăng, mà còn là một người không hề có quan niệm về gia đình.

Aiz, lúc trước mắt mami rốt cuộc kém tới mức nào mới có thể nhìn trúng một tên đàn ông khốn kiếp như vậy chứ?

Nhưng mà còn đỡ, ít nhất chủ Hàn Mặc vẫn còn về.

Đa Đa buồn bã suy nghĩ, nếu chú Hàn Mặc là daddy

của mình thì tốt rồi.

Tuy rằng chú ấy ít khi cười nói, lại là “Đối thủ một mất một còn" của Dover, nhưng mà chú ấy là một người đàn ông rất giàu tình thương và trách nhiệm, nếu mami theo chủ ấy thì nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.

Chỉ tiếc, chú Hàn Mặc căn bản là không có hứng thú với phụ nữ.

Đang lúc bị quan mà suy nghĩ, Sở Hàn Mặc đã về tới Nhà họ Sở, cũng đi tới trước mặt cô bé.

“Đa Đa.” Mỗi khi gọi cô bé, giọng của anh đều sẽ vô thức được phủ lên bởi một âm điệu nhẹ nhàng: “Mấy ngày nay ở đã quen chưa?”



Đa Đa ngẩng đầu, lập tức nhảy từ trên ghế sô pha nhỏ xuống, nhảy lên người Sở Hàn Mặc.

“Chú Hàn Mặc!" Cô bé rất vui vẻ mà gọi.

Sở Hàn Mặc ôm lấy Đa Đa, khóe miệng cũng khẽ cười, trong lòng bất giác chùng xuống.

Thân thủ của Đa Đa không giống như khả năng mà một đứa bé 6 tuổi bình thường có được.

Ngay cả trong nháy mắt vừa rồi, tất cả sức bật và độ nhanh nhẹn mà cô bé biểu hiện ra lúc nhảy lên dường như hoàn toàn phù hợp với định nghĩa “Tiểu phi tặc”.

Anh hơi xoa đầu cô bé, cố gắng giấu đi sự lo lắng trong lòng mình, cũng không muốn để cô bé phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc của anh.

Bình thường cho dù anh ở thành phố C thì cũng hoàn toàn không thích về nhà.

Sắc mặt của lão gia tử làm cho không ai muốn nhìn nhiều, Sở phu nhân thì lại muốn thúc giục chuyện tình cảm của anh, còn có một Khưu Uyễn Thanh giống như kẹo mạch nha vậy, nhìn thấy liền làm cho trong lòng người ta phiền muộn.

Chỉ là từ sau khi Đa Đa vào nhà họ Sở, lúc anh có thời gian rảnh đều hận không thể mọc ra một đôi cánh rồi về nhà làm bạn với cô bé.

Mỗi khi ôm lấy cô bé liền cảm thấy trong lòng mình như có chỗ nào đó được lấp đầy.

Cho dù cô bé không phải là con của anh và Ngôn Chỉ Vân, trong lòng anh cũng đã đặt cô bé ở vị trí là con gái mình.

Lúc này, anh để cô bé ngồi trên cánh tay mình, ôm cô bé đi đến phía nhà ăn.

Sở phu nhân nhìn thấy dáng vẻ Sở Hàn Mặc ôm Đa Đa, cười đến đôi mắt đều tỏa sáng, bà nói với ông Sở: “Ông xem con trai tôi và tiểu bảo bối Đa Đa kìa, giống hai cha con biết mấy.”

Sở lão gia tử nhìn tờ bảo, khinh thường mà hừ một tiếng: “Nó? Nó có vận may tốt như vậy, sinh ra bảo bối ngoan ngoãn như Đa Đa sao? Tôi thấy nó độc thân cả đời là được rồi!”

Sở phu nhân vội bảo lão gia tử dừng lại: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa được không?”

Sở lão gia tử lập tức thổi râu trừng mắt: “Không phải là tôi đang đọc báo à? Là ai nói chuyện với tôi?"

Sở phu nhân đành phải nhận sai: “Là tôi là tôi, tôi lắm mềm."

Nếu một ngày mà con trai chưa kết hôn sinh con thì cách mở đầu cuộc nổi chuyện của lão gia tử sẽ không bình thường thêm một ngày.

Lúc Sở Hàn Mặc ôm Đa Đa ngồi xuống, Khưu Uyển Thanh cũng đi tới nhà ăn.

Hôm nay cô ta cố ý mặc một cái vảy hai dây tươi mát đáng yêu, tóc buộc lỏng ở sau đầu, trang điểm nhẹ để hiện rõ sự trẻ tuổi, cũng không xịt nước

Nhiều năm như vậy, số lần Sở Hàn Mặc ăn cơm ở nhà thật sự là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng bây giờ mới đi không bao lâu, thế nhưng chủ động trở về ăn cơm chiều, nguyên do đều là bởi vì Đa Đa.

hoa.

Khâu Uyển Thanh có thể nhìn thấy anh lần nữa đơn thuần là nhờ vào tiểu bảo bối Đa Đa.



Nhưng mà Khâu Uyển Thanh lại không nghĩ như vậy.

Cô ta vừa tiến đến liền nhìn thấy Đa Đa ngồi ở trong lòng Sở Hàn Mặc, sự đố kỵ trong lòng lập tức lớn lên như nhanh như cỏ dại, chỉ hận không thể lập tức diệt trừ con nhóc này.

Nhưng cô ta vẫn cố gắng giả vờ nở một nụ cười hoàn hảo rồi đi tới.

“Chào mẹ nuôi cha nuôi, Hàn Mặc, chào anh"

Cha Sở và Sở phu nhân khách khi gật đầu với cô ta, mà Sở Hàn Mặc thì hoàn toàn làm ngơ.

Khưu Uyển Thanh lên cắn chặt răng, ngược lại lại cười với Đa Đa rồi nói: “Tiểu bảo bối, tới đây cho chị ôm một cái.”

Cô ta nói rồi mượn cơ hội ngồi xuống bên cạnh Sở Hàn Mặc, vươn tay ra với Đa Đa.

Đa Đa đã đoán được Khâu Uyển Thanh muốn làm gì.

Cô bé cũng lộ ra nụ cười đáng yêu, vươn tay nhỏ ra.

Sở Hàn Mặc không định buông Đa Đa ra, nhưng thấy Đa Đa cũng nguyện ý qua đó nên chỉ đành phải đưa Đa Đa qua.

Khưu Uyển Thanh ôm lấy Đa Đa, lập tức khen cô bé: “Ai da, hôm nay tiểu bảo bối Đa Đa đúng là đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt là cái vảy nhỏ này, thật sự là vô cùng xinh đẹp.”

Sở phu nhân nghe thấy Khâu Uyển Thanh khen váy đẹp, trong lòng cũng có chút vui mừng, chiếc váy này chính là do bà tìm người đến thiết kế rồi làm

ra.

Bà cười nói: “Đa Đa của chúng ta chân dài, mặc kiểu váy ô vuông này là nhìn đẹp nhất.”

Khâu Uyển Thanh cũng đồng ý một tiếng rồi nói: “Đúng vậy, nếp uốn này rất đúng chỗ, vị trí của túi nhỏ cũng rất khéo léo......

Cô ta nói, tay liền vuốt ve trên váy của Đa Đa.

Đột nhiên tay cô ta ngừng lại, đè trên túi vảy của Đa Đa.

“Ảy? Tiểu bảo bối Đa Đa, con giấu thứ gì thế?" Cô ta ra vẻ kinh ngạc mà kêu lên.

Vẻ mặt Đa Đa mờ mịt: “Không có a, con giấu cái gì?”

Khâu Uyển Thanh cười giả lả: “Ô, để chị đoán xem, có phải giấu kẹo ở trong túi hay không. Để chị nhìn xem."

“Không có không có." Đa Đa che kín túi nhỏ: “Đa Đa không giấu kẹo."

Khưu Uyển Thanh hờn dỗi mà cười một tiếng, trong lòng lại cười lạnh. Hừ, còn biết che lại, xem mày có thể che tới khi nào.

Cô ta giả vờ đùa Đa Đa: “Tiểu bảo bối, thứ gì thế, để chị nhìn xem được không? Chúng ta không cho người khác xem, xem như là bí mật của hai chúng ta vậy."

Đa Đa lắc đầu: “Không được không được, trong túi Đa Đa không có cái gì hết, nhất định là dì Khưu sở nhầm rồi."