Chương 35: Đá Quý Giá Trị Liên Thành

“Rắn! Rắn!” Khưu Uyển Thanh sợ tới mức sắp ngất xỉu, cô ta ném quyển truyện thiếu nhi đi, vừa chạy ra ngoài vừa hét lên: "Cứu mạng! Có rắn muốn cắn tôi! Cứu mạng a

Không lâu sau, Sở phu nhân và cha Sở vội vàng chạy tới.

“Rắn ở đâu?" Ông Sở thận trọng bước vào phòng. “Đừng sợ, bắt được là sẽ không sao hết.”

Sở phu nhân vội vàng lao đến bên người Đa Đa, ôm cô bé vào trong lòng: “Tiểu bảo bối, rắn ở đâu? Không cắn con chú? Không bị dọa sợ chú?”

Vẻ mặt Đa Đa ngây thơ, xách lên một con rắn nhỏ màu xanh từ trong ổ chăn, hỏi mọi người: “Dì nói cái này sao?”

Mặt Sở phu nhân biến sắc: “Mau ném thứ này đi! Cẩn thận nó cắn con!”

Nói xong liền đoạt lấy con rắn nhỏ.

Đa Đa cười vô cùng vui vẻ: “Bà nội, đây là đồ chơi của Đa Đa, còn là của mọi người mua cho con mà, mọi người quên rồi sao?”.

Mọi người nhìn kĩ lại, quả nhiên đây chỉ là con rắn nhỏ màu xanh đồ chơi mà thôi, cầm đuôi rắn và lắc nhẹ là rắn có thể bò trên mặt đất y như thật.

Lúc này bà Sở mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu tổ tông, con làm bà sợ muốn chết.”.

Ông Sở cố ý xụ mặt: “Đa Đa, chính là do con nghịch ngợm rồi, đã gần nửa đêm rồi mà con còn làm ông bà nội sợ hãi chạy tới đây.”

“Con xin lỗi ông nội, bà nội." Đa Đa nhãn đôi mày nhỏ, trong đôi mắt to ngắn nước tràn đầy sợ hãi: “Đa Đa chỉ là ôm rắn nhỏ đi ngủ, nhưng dì lại không biết nên ngồi trên người rắn nhỏ làm rắn nhỏ cử động, sau đó di liền la lên rồi chạy ra ngoài."

“Được rồi, được rồi." Vừa thấy dáng vẻ đáng thương của Đa Đa, Sở phu nhân liền mềm lòng, vội vàng dỗ Đa Đa: “Đa Đa của chúng ta cũng không kêu mà.”

Bà trách mắng chồng minh: “Đa Đa không làm gì hết, ông mắng người ta

làm gì? Làm bảo bối của chúng ta sợ hãi rồi đó."

Ông Sở cũng sợ mình dọa làm Đa Đa sợ, liền họ khan vài tiếng, ngược lại quay ra hỏi Khưu Uyền Thanh: "Chỉ là một con rắn đồ chơi, làm gì mà ngạc nhiên như thế? Chưa nhìn rõ đã gọi loạn lên, nhát gan quá, sao ngay cả đứa trẻ sáu tuổi cũng không bằng vậy?”.

“Con. . . . . .” Khưu Uyển Thanh nhất thời nghẹn lời.

Cô ta thực sự không ngờ nó là con rắn giả.

Lúc đấy chỉ nghĩ đến nó ở trên người mình bỏ xuống, bởi vì sợ hãi theo bản nặng nên mới làm ra những hành động như vậy.



Nếu sớm biết, cô ta đã thận trọng hơn chút, cũng không đến nỗi làm mọi việc trở nên như thế này.

Bây giờ trong mắt hai ông bà nhà họ Sở chỉ có một người là Đa Đa, đã sớm không còn chỗ cho người con gái nuôi này rồi.

Vốn định kể chuyện cho Đa Đa để tăng độ thân thiết, không nghĩ tới lại tự lấy đá đập chân mình.

Bây giờ Khưu Uyển Thanh đều hối hận đến xanh ruột rồi.

Không...Nhìn thấy đôi mắt to chớp chớp của Đa Đa, Khưu Uyển Thanh bực bội nghĩ, con rắn đồ chơi này nhất định là do con nhóc này đặt ở đầu giường để dọa cô ta rồi.

Nhưng mà bây giờ nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại.

Vì vậy nên Khưu Uyển Thanh ngoan ngoãn củi đầu, dịu dàng giải thích với mọi người: “Đều tại Uyển Thanh quá kinh sợ, vốn dĩ muốn kể chuyện trước khi đi ngủ cho tiểu bảo bối, kết quả không những dọa tiểu bảo bối mà còn làm náo loạn đến cha mẹ nữa. Thật sự xin lỗi mọi người, Uyển Thanh sai rồi ạ.” Sau lần trước nhìn thấy Uyển Thanh cấu Đa Đa, ấn tượng của Sở phủ nhân với đứa con gái nuôi này đã suy giảm vô cùng.

Vậy nên bà không mặn không nhạt gật đầu: "Cũng không có gì, con gái đều cảm thấy sợ rắn, về sau con nhìn mọi thứ cho kĩ là được."

Khưu Uyển Thanh thấy thái độ xa cách của Sở phu nhân, không khỏi cắn chặt răng, còn muốn nói thêm cái gì đó.

Nhưng bà Sở lại nói: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi đi, Uyển Thanh cũng vậy, Đa Đa còn nhỏ phải ngủ sớm dậy sớm. Sau này nếu con bé không yêu cầu thì con không cần kể chuyện gì cho bé đầu.”

Sau một phen bị dày vò như vậy, Khưu Uyển Thanh không tận dụng được gì, lại còn bị tăng điểm tiêu cực, răng cắn chặt lại.

Đợi cho tất cả mọi người rời đi rồi.

Miêu Miêu mới cẩn thận chui ra từ tủ quần áo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn biển đen, khí thể có chút u ám: “Uyển Thanh kia là gì của daddy?”

Đa Đa lắc đầu: “Cô ta chẳng phải là gì của daddy, cô ta một lòng muốn gả cho chú Hàn Mặc, dù sao cũng thấy chị không vừa mắt."

Miêu Miêu khế hừ nhẹ một tiếng: “Ngày mai em sẽ thêm khóa vân tay cho của phòng chị. Còn nữa, đây là cái gì?”

Miêu Miêu chìa bàn tay nhỏ bé ra, trong lòng bàn tay là một chiếc vòng cổ Perkin, mặt dây chuyền là một viên sapphire lớn hơn quả trứng chim bồ câu, trong suốt thuần khiết đến chơi lóa.

“Woa.” Bé gái trời sinh đã thích châu báu, Đa Đa vừa thấy viên đá quý xinh đẹp như vậy, đôi mắt to của cô bé liền sáng lên: “Đây là cái gì?”

Miêu Miêu tiếp tục giữ khuôn mặt bình tĩnh: “Cái này tìm được trong túi một bộ quần áo của chị."



Cậu bé nói xong liền lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy Scotland xinh đẹp, chỉ vào một chiếc túi nhỏ ở phía trước.

Chiếc váy kia hơi rộng, trên làn váy còn có nếp gấp, túi áo được may ngay trên nếp gấp cho nên nếu đặt vòng cổ vào bên trong, không sờ vào túi thì căn bản là không phát hiện được.

Đa Đa ngẩn ra: “Trong quần áo chị ư?"

Chiếc váy này là bà nội Sở đặc biệt tìm nhà thiết kế thời trang trẻ em cao

cấp làm ra, hôm nay vừa mới được đưa tới. Khi đó bà nội cũng không nói sẽ tặng bé vòng cổ mà

Tay Miêu Miêu cầm sợi dây chuyền, để dây chuyền đá quý vô cùng xinh đẹp lắc lư trước mặt Đa Đa: “ Nếu em đoán không nhầm, đá gốc của viên đá quý này là một trong những vua đá quý xanh được khai quật ở quặng mỏ Nam Phi vào những năm sáu mươi. Sau đó lại được hiến cho hoàng gia nước Anh, cắt thành những khối ngọc to nhỏ khác nhau. Trong đó có một viên to nhất bởi vì lí do nào đó, sau này lại bị một nhân vật nổi tiếng dùng để đấu giá, nghe nói bị một nhà giàu trong nước nào đó dùng giá trên trời để mua..."

Đa Đa trừng mắt nhìn: “Sau đó thì sao?”

Miêu Miêu cầm dây chuyền đã quý, nghiến răng nói với chị gái thân yêu nhất Đa Đa: “Sau đó, bây giờ nó xuất hiện trong túi của chị.”

Đa Đa cầm lấy vòng cổ, cẩn thận tỉ mỉ nhìn bề mặt đá quý.

Miêu Miêu sẽ không bao giờ nói dối cô bé, cậu bé có kiến thức về những đồ châu báu này, chỉ cần gặp qua là sẽ không bao giờ quên được.

Cô bé nhướn mày: “Vậy vì sao nó lại ở trong quần áo của chị?”

Miêu Miêu hừ lạnh, có đôi khi chị Đa Đa rất đơn thuần giống như mami.

Cậu bé nhắc nhở chị: “Người phụ nữ tên Uyển Thanh đó, không phải cô ta có chìa khóa phòng chị sao?".

“A!” Đa Đa trong nhảy mắt liền tỉnh ngộ: “Em nói là, cô ta thừa dịp chị không ở trong phòng liền giấu chiếc vòng cổ quý giá này vào trong túi quần áo của chị!”

Miêu Miêu gật đầu.

Khưu Uyển Thanh thật sự là quá mức độc ác.

Sợi dây chuyền này tuy không phải là bảo vật của nhà họ Sở nhưng nhất định có thể coi là món trang sức vô cùng quan trọng của Sở phu nhân.

Cô ta lén giấu vào quần áo của Đa Đa, vừa nhìn là đã biết mưu đồ của cô ta là gì.

“Chị lập tức đi tìm bà nội!" Đa Đa tức giận nắm chặt nắm đấm nhỏ: “Tự tiện vào phòng của chị còn chưa tính, còn muốn vu oan hãm hại, chị nhất định sẽ không tha cho cô ta!”