Chương 36: Không Sống Qua Được Cảnh Đầu

“Chị Đa không nên kích động." Vào thời khắc mẫu chốt thì Miêu Miêu thường bình tĩnh hơn nhiều. Cậu bé ngăn Đa Đa lại: “Bây giờ chị mà đi thì cùng lắm cũng chỉ rửa sạch được tội danh trộm vòng cổ thôi. Nhưng mà chị có chứng có gì để chứng minh Uyển Thanh đó hãm hại chị?”

“Cái này...” Về độ nhìn xa trông rộng thì Đa Đa vẫn không bằng Miêu

Miêu.

Miêu Miêu khế cười với chị: “Chuyện này, chị Đa cử giao cho em làm đi."

Loại người như Khưu Uyển Thanh này, nhất định phải sớm diệt trừ.

Cho dù cô ta không phải tình nhân của daddy trăng hoa, nhưng nhân phẩm của cô ta như vậy, mai sau mà trở thành chị em dâu của mami thì nhất định sẽ gây phiền toái cho mami.

Miêu Miêu ghé vào bên tại Đa Đạ, nhẹ nhàng dặn dò cô bé ....

Trời sáng, mami Chỉ Vân trang điểm phấn chấn tinh thần, thay quần áo đi đến tập đoàn KL.

Trợ lí Lưu vừa thấy Chỉ Vân liền nở nụ cười ôn hòa: “Cô Zoe, cô đến rồi à.”

Chỉ Vân cũng cười đáp lại: “Xin chào nữ trợ lí xinh đẹp, đạo diễn với Sở tam thiếu đã đến chưa?"

“Vẫn chưa đến.” Trợ lí Lưu cười nói: “Nhưng mà cô vẫn có việc phải làm." Nói xong, cô ta liền ôm một chồng kịch bản thật dày ra.

“Cái này ấy à, là kịch bản mà tam thiếu của chúng tôi chuẩn bị cho đạo diễn người Pháp, chỉ là tất cả đều là tiếng Trung, đạo diễn xem không hiểu nên cần cô phiên dịch tất cả thành tiếng Pháp."

“Nhiều như vậy à." Chỉ Vân cố hết sức mà ôm lấy chồng kịch bản: “Cái này thì dịch đến bao giờ? Loại công việc này không phải nên mời người chuyên phiên dịch đến làm sao?"

Trợ lí Lưu còn chưa kịp nói cái gì thì hai nữ nhân viên ở bên cạnh đã bắt đầu bàn tán.

“Nhìn xem, mới ngày đầu tiên đi làm đã kén chọn, vừa nhìn là biết không làm được lâu đúng không?” Một người phụ nữ tóc xoăn gợn sóng chế nhạo

nói. “Là người mới, chị Lưu bảo làm gì thì cô phải làm cái đấy. Làm việc ở phỏng làm việc của Phiến Hiện, khuôn mặt chẳng qua chỉ là của đầu tiên, nhưng nếu không có năng lực thì cũng đều phải cuốn xéo thôi." Người phụ nữ trang điểm đậm còn lại ngay sau đó cũng cười nhạo nói.

Ac .... Tuy rằng thái độ của các cô ấy không tốt lắm. Nhưng hình như vẫn khả có lý.

“Giao hết cho tôi đi." Mami Chỉ Vân thoải mái hảo phóng mà chấp nhận thử thách.

“Chúc cô làm việc suôn sẻ." Trợ lí Lưu cười nói với Chỉ Vân.

Đợi đến lúc Chỉ Vân ôm một đống kịch bản lớn dần dần khuất bóng ở cuối hành lang, trên mặt của cô ta mới nở nụ cười lạnh.

Hür!

Người mới . . . dám đấu với cô, phải để cô ta chết không có chỗ chôn!

Đừng tưởng rằng dáng vẻ xinh đẹp là có thể ở bên người Sở tam thiếu được lâu, nơi này được công nhận là mỹ nữ nhiều như mây, đấu đá lẫn nhau.

Nếu chỉ dựa vào dáng vẻ xinh đẹp mà diễn cung đấu thì cô ấy cũng không sống nổi qua cảnh đầu. Trợ lí Lưu cẩn thận nghe tiếng động, xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Sở Phiến Hiện đi qua.



“Tam thiếu, buổi sáng tốt lành!" Cô ta lập tức nở nụ cười mê người.

“Ừ” Sở Phiến Hiện gật đầu với cô ta: “Cô Zoe đã đến chưa?”

“Cô ấy vẫn còn chưa đến, có lẽ là không đến rồi." Trợ lí Lưu mở to mắt nói dối.

Chân mày Sở Phiến Hiện cau lại.

Vẫn chưa đến?

Bây giờ đã qua thời gian đi làm, không nghĩ cô Zoe mới buổi đầu tiên mà đã đi muộn.

Sở Phiến Hiện có chút không vui.

“Trợ lí Lưu, gọi điện thoại cho cô Zoe, hỏi cô ấy có chuyện gì, sau khi đến thì tới văn phòng tôi."

Đêm qua sau khi nằm xuống, bóng dáng nhỏ nhắn vẫn luôn lay động trước mắt Sở Phiến Hiện.

Vốn nghĩ hôm nay sẽ làm việc chung với nhau, trong lòng anh ta có hơi mong chờ.

Ai ngờ vậy mà cô ấy lại đến muộn!

Nghĩ đến đây, Sở tam thiếu mơ hồ có chút tức giận.

Chờ khi cô ấy đến đây, nhất định phải bắt cô ấy đưa ra một lời giải thích hợp lí.

Đây là công ty, cô ấy là nhân viên thì ít nhất cũng phải biết tuân thủ quy định chung chứ.

Nhưng mà qua nửa tiếng sau, Chỉ Vận vẫn không gõ cửa văn phòng của anh.

Sở tam thiếu không nhịn được, lại bảo trợ lí Lưu: “Cô Zoe vẫn chưa tới sao? Gọi điện thoại thì cô ấy nói gì?”

Vẻ mặt trợ lí Lưu vô tội: “Tôi gọi điện thoại liên tục cho cô ấy, nhưng thế nào thì cũng không gọi được.”

Sở Phiến Hiện không tin, tự mình gọi điện thì quả nhiên đầu bên kia đang ở ngoài vùng phủ sóng.

“Rốt cuộc cô ấy đang làm gì vậy?" Cử như vậy, rốt cục sắc mặt của Sở tam thiếu cũng có chút thay đổi, đã không muốn làm thì ngày hôm qua nên nói chứ.

Đồng ý làm việc rồi lại lật lọng, nghĩ muốn đùa giỡn anh sao?

Trợ lí Lưu lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Không phải cô Zoe đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Bình thưởng nếu một người mà không xảy ra chuyện gì, thì ít nhất cũng sẽ nhận điện thoại chứ.”

Trông có vẻ như cô ta đang nói giúp Chỉ Vân, nhưng thực tế lại là đang cố kí©h thí©ɧ sự tức giận của Sở Phiến Hiện.

Quả nhiên, Sở Phiến Hiến nghe xong lời nói của trợ li, ánh mắt tối lại vài phần.

Ha ha, xem ra tam thiếu đã rất chán ghét người phụ nữ này.

Trợ lí Lưu đắc ý nghĩ.



Chỉ Vân tới rất sớm, lúc đó công ty không có nhiều người, cô ta đã tự mình tiếp đón Chỉ Vân và bảo những người khác không được phép tiết lộ tin tức Chỉ Vân đã đến công ty.

Mà phòng làm việc cô ta sắp xếp cho Chỉ Vân thì là một căn phòng tối nhỏ, không có tín hiệu điện thoại.

Một khi Chỉ Vân đi vào thì sẽ không nhận được các tín hiệu từ bên ngoài.

Chờ đến lúc Chỉ Vân ra ngoài thì có lẽ tam thiếu đã ra lệnh đuổi việc cô ấy rồi.

Ha, đây là môi trường làm việc.

Nếu trợ lí Lưu là cô ta không thể trở thành người phụ nữ của Sở tam thiếu, thì không ai ở chỗ làm việc này có thể có cơ hội tiếp cận anh.

Ngôn Chỉ Vân kia nên cuốn xéo sớm đi!

Buổi trưa, trợ lí Lưu hỏi cô gái tóc xoăn lúc trước: “Lúc nãy cô đưa cơm qua, thấy cái cô Zoe kia làm việc thế nào rồi?"

Vì không muốn để Chỉ Vân bước ra ngoài rồi bị Sở tam thiếu nhìn thấy, ngay cả cơm trưa trợ lí Lưu cũng sai người đưa qua.

Cô gái tóc xoăn gợn sóng cười xấu xa: “Còn có thể như thế nào, một mình khổ sở ở đó phiên dịch."

Khóe miệng của trợ lí Lưu không giấu được sự đắc ý: “Không phải tiếng Pháp của cô ấy tốt lắm sao? Vậy cử để cho cô ấy tận dụng khả năng của mình đi!”

Tới buổi chiều, Sở tam thiếu thực sự không nhịn được nữa.

đâu.

Đạo diễn người Pháp đã đến đây, vẫn cú hỏi cô Zoe đang ở

Nhưng mà cô Zoe căn bản không tới công ty, đạo diễn lớn lập tức tức giận, chất vấn có phải Sở tam thiếu đã sa thải cô rồi không.

Cảm xúc tiêu cực của Sở Phiến Hiến đạt tới đỉnh điểm, anh chỉ cảm thấy hôm nay lúc ra ngoài nhất định là do anh không xem lịch.

Anh tức giận với các nhân viên bên cạnh, chất vấn bọn họ sao lại không lưu lại địa chỉ nhà của Chỉ Vân, hiện tại** muốn tìm người cũng không tìm được.

Nhân viên công tác khổ không nói nên lời, bọn họ không phải không lưu lại địa chỉ của Chỉ Vân, mà ở cột địa chỉ của Chỉ Vân chỉ điền hai chữ: gầm cầu. Đừng nói Ngôn Chỉ Vân căn bản không có khả năng ở gầm cầu, mà nếu thực sự ở gầm cầu thì ở thành phố C có bao nhiêu cái cầu như vậy, biết cô ở gầm cầu nào cơ chứ?

Đúng lúc trong phòng làm việc đang náo loạn đến gà bay chó sủa.

Một giọng nói trầm thấp có chút u ám vang lên: “Sở Phiến Hiền, bảng báo cáo tải vụ của anh bao giờ thì mới có ?"

Tam thiếu gia nhà họ Sở quay đầu lại, chỉ cảm thấy tình hình bây giờ của mình có thể tóm lại bằng một câu họa vô đơn chí.

Vừa nhìn thấy anh cả Sở Tu Ly của mình giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng đang đứng sau lưng, khí thế bức người làm cả phòng làm việc rơi vào trạng thái đè nén.

Sở Phiến Hiện chỉ muốn quỳ xuống.

Khả năng hành động và quyết định của anh cả là đỉnh cao, phải biết rằng trong tập đoàn này không ai dám chất vẫn với tam thiếu là anh, mỗi khi có cơ hội và mặt em trai mình, thì anh ấy chắc chắn sẽ không nương tay.