Cảm giác của Chỉ Vận không hề sai.
Sở Tu Ly, đại thiếu gia Sở gia, biệt hiệu ở thành phố C là “Diêm Vương”.
Lúc này, trợ lý phía sau mới hoang mang lo sợ.
Sở Tam thiếu gần đây đã lén lút biển thủ một khoản tiền dự toán, bây giờ sự việc đã bị bại lộ, bị đại thiếu gia trực tiếp “truy sát" thẳng đến văn phòng luôn rồi.
Tuy là bây giờ lấy lý do công việc rất bận để viện cớ trốn đi, nhưng sau nửa giờ đồng hồ nữa nếu không đích thân đi lên chịu đòn nhận lỗi, ước chừng với uy lực bá đạo ngang ngược của mình, Sở Tổng sẽ dùng hỏa tiễn đến nổ tung phòng làm việc của Tam thiếu.
Thế nhưng, nửa giờ đồng hồ thật sự không đủ.
Chính là vì vừa rồi, đạo diễn lớn từ nước Pháp đến đã rất giận dữ, Tam thiếu phải đích thân ra tay vỗ về, nhìn điệu bộ này, không vỗ về 1 2 giờ đồng hồ, thì căn bản không dập tắt được cơn thịnh nộ của đạo diễn lớn này được.
Lúc Chỉ Vân đến trước sảnh tầng 8 của tòa nhà, tận mắt nhìn thấy một “màn kịch lớn".
Đạo diễn phẫn nộ dùng tiếng Pháp la lớn: “Các người đây là đang sỉ nhục người khác! Hải quan của các người bắt giữ phiên dịch viên của tôi, nói rằng anh ấy nhập cảnh và mang theo hàng hóa phi pháp. Phiên dịch mà các người tự tìm căn bản đã không đạt tiêu chuẩn, cô ta ngay đến cả việc tôi muốn ăn một cây kem quế cũng không hiểu! Nhất định phải đổi cho tôi một phiên dịch khác, nếu không việc hợp tác của chúng ta đừng bản nữa"
Sở Phiến Hiên dùng tiếng Pháp giao tiếp với đạo diễn: “Ngài...ngài nói chậm lại một chút, xin đừng kích động. Yêu cầu của ngài chúng tôi đều cố gắng đáp ứng.”
Oh my god.
Tiếng Pháp của anh ấy cũng đã vượt qua trình độ TEF cấp 6 rồi, tùy ý nghe một nghe tin tức hay phát biểu diễn thuyết căn bản không thành vấn đề.
Thế nhưng tiếng Pháp của đạo diễn này, đó là giọng địa phương thuần của
Paris, mang theo ngữ điệu kì lạ, có chút khẩu giọng của Italy, khi gào thét nghe được chút ngữ giọng của Đức.
Nói tóm lại là trộn lẫn với nhau tương đối xuất thần.
Một khi nổi cơn thịnh nộ, tốc độ ngôn từ còn nhanh như đang ngồi trên hóa tiễn vậy.
Sở Phiểm Hiện như muốn bỏ tay quỷ lạy.
Nói chuyện với nhau đến “cả một năm rưỡi”, mới dùng đến đầy đủ thành ý và kịch bản xuất sắc để làm rung động đến vị đạo diễn danh tiếng quốc tế này, để ông ấy bằng lòng tham gia vào việc sản xuất phim của anh.
Để anh có thể được đề cử giải vàng tại liên hoan phim Cannes năm sau.
Hiện tại chỉ vì vấn đề giao tiếp ngôn ngữ, mả tất cả nỗ lực của anh phải uổng phí sao?
Tại sao? Tại sao không ai nói cho anh biết yêu cầu phiên dịch của đạo diễn lại cao như vậy? Tại sao không ai nói anh biết giọng nói thật của đạo diễn lại xuất thần như thế?
Nếu như lúc này, có anh ba Hàn Mặc ở đây thì hay quá rồi, anh ba có thể thông thạo ngôn ngữ trên toàn thế giới, ngay cả ngôn ngữ thổ dân ở một đảo biệt lập trên Thái Bình Dương cũng không nghĩ đến việc làm khó được anh ấy.
Sở Phiến Hiên trong lỏng lo lắng như lửa đốt lấy điện ra, chuẩn bị gọi điện cầu cứu anh ba mình.
Một giọng nói thanh thoát đột nhiên truyền đến, mang theo hương vị bản địa thuần túy của nước Pháp: “Kem ở đây đều là kiểu Ý, loại kem kiểu truyền thống của ngài muốn không ăn được đâu. Nhưng mà ở thành phố C có rất nhiều món ăn vặt hương vị rất ngon, mùi vị cũng không thua gì những bữa tiệc lớn kiểu Pháp của chúng ta đâu.”
Sở Phiến Hiện cùng với một đám trợ lý tay chân luống cuống cùng quay đầu lại nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy, là một cô gái đi ngang qua đáng yêu ngọt ngào.
Đây, đây không phải là cô gái xinh đẹp được Tam thiếu chọn làm trợ lý, nhưng cuối cùng lại bị loại vì câu nói xằng bậy là "Tam thiếu trông giống con
trai của cổ” đây sao?
Thế nhưng mọi người đều chưa kịp hoàn hồn.
Vị đạo diễn nổi tiếng đến từ nước Pháp đã kích động mà bước qua chỗ cô, nói với Chỉ Vân: “Kiểu Ý tôi cũng rất thích, mẹ của tôi là người Ý. Còn có đồ ăn vặt gì nữa vậy? Thử tôi yêu nhất chính là đồ ăn ngon đó.”
Mami Chỉ Vân rất nhiệt tình giơ thẳng một ngón tay lên: “Cái này hả, nếu ông sống ở bên đây một tháng, dự là sẽ không thể nào ăn lặp lại các món ăn được. Có muốn mời tôi về làm hướng dẫn viên du lịch cho ông không?”
Đại đạo diễn lập tức nắm lấy tay của Chỉ Vân, nước mắt lưng trong nói: “Tôi không chỉ muốn cô làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi, mà còn muốn cô làm phiên dịch cho tôi! Tiền lương gấp đôi.”
Cảm tạ Thượng đế, cuối cùng cũng có một người nghe hiểu được ông ấy nói gì rồi.
Còn có thể giao tiếp thành thạo với ông ấy.
Sở Phiến Hiện bọn họ đối với “bài tập về nhà” của đại đạo diễn đã làm rất đầy đủ rồi, nhưng mà vẫn có một chuyện chưa điều tra đến.
Đó chính là bởi vì đại đạo diễn là gia đình con lai, trời sinh giọng nói có chút kì quái, lúc nhỏ thường bị bạn bè học chung chế giễu.
Sau này ông ấy trở thành nhân sĩ nổi tiếng, mọi người đều nịnh nọt ông ấy, cũng không ai nhắc đến sự ương ngạnh này. Phát âm và ngữ điệu của ông ấy thậm chí còn trở thành một loại trend thời thượng, được rất nhiều người bắt chước theo.
Hiện tại thì Sở Phiến Hiện và phiên dịch đều nghe không hiểu lời của ông ấy nói, không nghi ngờ gì là nó đã làm gợi lại những ký ức đau thương thời thơ ấu của vị đại đạo diễn.
Chẳng trách đại đạo diễn lại kích động phẫn nộ như vậy.
Nhưng mà chuyện trao đổi bằng tiếng Pháp này, sao hiếm gặp được ở Paris chứ, hơn nữa còn là Ngôn Chỉ Vân sinh sống 7 năm ở vùng quê Paris.
Vừa nghe thấy bản thân cuối cùng cũng tìm được công việc rồi, mami Chỉ Vân cũng xúc động đến nổi nước mắt lưng trong.
Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm được công việc rồi, có thể không để cho bảo bối của mình ra ngoài đi xin ăn rồi.
Thời khắc năng lượng tích cực đang tràn đầy.
Đột nhiên Sở Phiến Hiến bước tới, nho nhã lễ độ nhẹ nhàng củi người: “Cô đây, tôi có thể có vinh hạnh để mời cô về làm trợ lý cho tôi, rồi kiêm luôn công việc phiên dịch cho vị đạo diễn này được không?"
Đám người vô dụng kia vậy mà lại bôi nhọ một cô gái vừa có học thức vừa có nội hàm như vậy thành một fans hâm mộ đầu óc có vấn đề, tinh thần dị thường.
Hừm, xem anh chút nữa sẽ không cần dùng roi da mà quất bọn họ một trận tàn nhẫn như thế nào.
Tuy là đối mặt với lời mời ân cần dịu dàng như vậy của anh chàng đẹp trai Tam Tiên, nhưng mami Chỉ Vân lại ậm ừ rồi lắc đầu: "Không được rồi, tôi đã là hướng dẫn viên du lịch và phiên dịch của vị này rồi, trợ lý gì đó của anh, anh giữ lại cho người khác làm đi nha.”
Dưới tòa nhà vẫn còn xếp một hàng dài như thế, Ngôn Chỉ Vân cô không muốn tham gia vào đầu.
Cô vừa nói xong câu này, cả hiện trường đều im lặng.
Miệng của tất cả mọi người đều mở ra to như quả trứng gà.
Tử....từ chối rồi...
Trên thế giới này vậy mà lại có người phụ nữ, từ chối lời mời ân cần của Tam thiếu.
Phải biết rằng chỉ cần Sở Tam thiếu nhìn ai đó một cái thôi, người đó ngay lập tức đã cởi sạch năm xuống với dáng vẻ chờ đợi vận may đến.
Đại đạo diễn nhìn Sở Phiến Hiện có chút cảnh giác, dùng tiếng Pháp bằng giọng nói đặc sệt mà ông ấy có cảnh báo: "Nếu các người không nhường cô gái này làm phiên dịch của tôi, vậy thì tôi sẽ bay về Paris ngay lập tức!
Câu nói này, ông ấy nói tương đối chậm, vì vậy Sở Phiến Hiện nói chung
cũng nghe hiểu được đại khái.
Anh vội vàng giải thích: “Không, ngài hiểu lầm rồi, tôi không chỉ muốn mời cô gái này làm phiên dịch cho ngài, mà còn muốn mời cô ấy làm trợ lý cho tôi, tôi sẽ trả lương cho cô ấy gấp đôi.”
“Đây là chuyện tốt a!” Đại đạo diễn liền nói với Chỉ Vân, bây giờ ông ấy rất muốn giữ cô gái này lại bên cạnh, một người đang tha hương nơi xứ người như ông ấy, không dễ dàng gì tóm được một người có thể giao tiếp với mình, ông ấy tuyệt đối sẽ không buông tay để cô đi như vậy.
Ông ấy khuyên Chỉ Vân: “Như vậy thì cô sẽ có tiền lương gấp 3 lần rồi!”
“Ba lần!” Mami Chỉ Vân bỗng chốc rất phấn khởi, thế nhưng cô lập tức lo lắng: “Vậy có phải là sẽ làm công việc của 3 người luôn không?”
“Tuyệt đối sẽ không.” Sở Phiến Hiện lập tức bảy tỏ thái độ: “Trợ lý chỉ là một danh xưng chức vị mà thôi, không có công việc gì đặc biệt cần cô làm cả, công việc quan trọng nhất của cô chính là làm phiên dịch cho cả đoàn phim chúng tôi và đạo diễn giao tiếp với nhau. Nếu như cô thích, còn có thể đảm nhận một vai diễn nhỏ nữa."