Chương 29: Biệt Hiệu Của Anh Là Diêm Vương

Sở Phiến Hiện nói với nhân viên bên cạnh: “Tuyển chọn hôm nay đến đây kết thúc. Cô gái vừa rồi không có vấn đề gì lớn cả, để cô ấy ở lại đi."

“Nhưng mà..." Nhân viên do dự nói.

Sở Phiến Hiên đứng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua.

Lúc không vui vẻ như bây giờ, cảm giác mà anh và Sở Hàn Mặc đem lại cho người khác giống hệt nhau, đều mang lại cảm giác áp bức âm u tĩnh mịch.

Nhân viên đổ mồ hôi lạnh: “Nếu cô ấy cái gì cũng không biết, không phủ hợp để làm việc thì sao?"

Sở Phiến Hiên không kiên nhẫn ném ánh mắt như con dao xuống: “Không phù hợp các cậu không biết tuyển lại một người có thể làm việc sao? Tập đoàn chúng ta nghèo đến mức nuôi không nổi một người nhàn rỗi sao?"

Sở Tam thiếu có một lý luận vô cùng kỷ lạ đối với dung mạo và năng lực.

Đó chính là sự thật thì mối quan hệ giữa năng lực và dung mạo là không lớn.

Trong những người có năng lực, tỷ lệ người xấu xí và người xinh đẹp hoàn toàn giống nhau.

Vậy nếu đã là như vậy, thì tại sao anh ấy lại không chọn người giỏi giang từ trong những người xinh đẹp, đến làm việc cho anh ấy chứ?

Vì vậy, ừm, dung mạo tuyệt đối là lựa chọn đầu tiên.

Lý luận có vẻ nhảm nhí này thật ra lại có mấy phần đạo

lý.

Nếu có người dám phản bác lại anh, Sở Tam thiếu sẽ lấy ra ví dụ rành rành trong gia đình chính mình, để hỏi ngược lại: “Ba anh em chúng tôi đều rất tài giỏi, tại sao không xấu xí? Ví dụ này có cao quá không ?"

Được rồi, dưới sự tẩy não mạnh mẽ của Sở Tam thiểu, nhân viên trong phòng làm việc đều bất tri bất giác cho rằng nghịch lý này là chân lý.

Ví dụ giống như bây giờ, khi bọn họ đang đối diện với cô gái dung mạo xinh đẹp như Ngôn Chỉ Vân thế này, đã tự động đưa cô ấy vào một dạng người

Chỉ tiếc rằng, cô gái Ngôn Chỉ Vân có thể phải khiến bọn họ thất vọng rồi.

Trước tiên là mấy vấn đề về danh tinh tên tuổi, thì Ngôn Chỉ Vân còn trả lời rất là bình thường.

Thế mà lúc nhân viên phỏng vấn đề cập đến vấn đề: “Cô Ngôn, tại sao cô lại trở lại ứng tuyển vị trí công việc này!”

Mami Chỉ Vân gần như không nghĩ ngợi gì cả mà trả lời ngay: “Bởi vì cái người Tam Tiên gì đó, trông rất giống với bảo bối nhà tôi.”

Đây không phải là câu trả lời lý tưởng cho nhân viên phỏng vấn.

Tuy là câu trả lời này rất phù hợp với logic của một fans hâm mộ.

vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang.

Vì vậy mà nhân viên phỏng vấn rất ôn hòa sửa lại cho cô nói: “Anh Sở thật ra là một bảo bối được tất cả fans hâm mộ yêu thương nhất, thế nhưng thân là trợ lý, vẫn nên lý trí một chút, cô Ngôn hi vọng cô có thể thận trọng trả lời lại cho chúng một lần nữa, cô, tại sao lại muốn đến ứng tuyển vào công việc này."

Tuy là Tam thiếu đã rõ ràng chỉ đích danh muốn giữ cô Ngôn này ở lại.

Thế nhưng bọn họ cũng phải kiểm tra một chút cô có phải là dạng người bình thường hay không. Nếu như não có chút vấn đề đạt thẳng đến cấp độ fans nguy hiểm nhất, vậy thì nhất định phải từ chối ngay vì sự an toàn của Tam thiếu.



Mami Chỉ Vân nghe được câu hỏi có mũi đe dọa này, cô suy nghĩ rất nghiêm túc một lát, sau đó đưa ra một câu trả lời một cực kỳ thành thật: "Bởi vì, anh ấy trông giống như con trai tôi.”

Phut...

Tất cả những người phỏng vấn đều phụt ra không có ngoại

lệ.

Có người nói Sở Tam thiếu là chồng của họ, cũng có người nói Sở Tam thiếu là người tình kiếp trước của họ...Thế nhưng tiếp xúc qua nghìn nghìn vạn vạn fans hâm mộ, cũng chưa có một người nào nói nguyên nhân ái mộ Sở Tam thiếu là anh ấy trông giống như con trai cô ấy!

“Tam, Tam thiếu...xin lỗi..." Trong phòng làm việc, nhân viên củi đầu: “Cô gái đó, chúng tôi không tuyển dụng được.”

Sở Phiến Hiện đang lật kịch bản của mấy bộ phim mà sắp tới anh phải diễn xuất, nghe được câu này “bộp” một tiếng anh đóng kịch bản lại, trong giọng nói mang theo vẻ không vui rất rõ ràng: “Lời tôi nói cậu đem đi làm thạch đồng ăn rồi sao?”

“Không, không phải vậy." Nhân viên biết rằng Sở Tam thiếu tuy vẫn luôn là một người tao nhã dịu dàng, nhưng một khi nổi giận lên, thì cũng mất mạng như chơi, anh ấy vội vàng giải thích nói: “Cô gái này, tư duy không bình thường chút nào...”

“Sao lại không bình thường!" Sở Phiến Hiến đã rất tức giận, thẳng tay ném cuốn kịch bản trước mặt nhân viên.

Hôm nay lúc ở trên tòa nhà khi nhìn thấy cô gái đó, cảm giác ấy vô cùng tuyệt vời, vốn dĩ cho rằng bất kể như thế nào, cũng có thể tiếp xúc một chút, tất nhiên có thể làm trợ lý của anh thì càng tốt hơn.

Ai biết được lời anh nói đã nói đến như thế rồi, vậy mà nhân viên chuyện này cũng không làm xong nữa.

Đây rõ ràng là tát vào mặt anh sao?

Anh phẫn nộ nói: “Cậu nói với tôi xem, điểm nào của cô ấy không bình thường? Cậu mà nói không ra được cho ra ngô ra khoai nguyên nhân là gì, ngày mai vị trí của cậu để cô ấy đến thay!"

Nhân viên vừa nghe được sự đe dọa sắp bị rơi mất chén cơm này, cũng không thiết tha gì đến việc cái gì nói được cái gì không nói được nữa, anh ta nói: “Cô gái đó...cô ấy, cô ấy nói anh giống con trai cô ấy!"

Âm ầm.

Trong văn phòng làm việc như có tiếng sấm vang dội.

Sau đó, người nhân viên này thành công mà nhìn thấy được gương mặt của Sở Tam thiếu, tối đen rồi...

Hu hu, Tam thiếu, cái này là anh kêu em nói mà.

Bước ra khỏi phòng phỏng vấn, mami Chỉ Vân có chút ủ rũ.

thất bại rồi.

Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như công việc đầu tiên bị phỏng vấn

Cô rõ ràng là nói một câu cực kỳ thật lòng, tại sao sắc mặt của tất cả mọi người đều đều tái xanh hết thẩy chứ.

Thôi bỏ đi bỏ đi,cô là một mami xinh đẹp thuần khiết, cô không tin là mình lại không tìm được một công việc tốt.

Hừm, Phiến Hiền gì đó, nếu không phải thấy anh ta trông giống như con trai cô đến như thế, thì cô cũng không thèm đến đâu.

Mami Chỉ Vân hào hùng lôi tờ báo tuyển dụng từ trong túi ra.



"Vù"

Tờ báo vừa giơ lên, vỗ “sột soạt” vào mặt người trước mặt.

“A—Jesuisdésolée!” Mami Chỉ Vân căng thẳng buộc miệng nói ra một câu xin lỗi tiếng Pháp.

Lúc cô ngẩng đầu lên, trái tim gần như bị rơi mất một nhịp.

Người đàn ông trước mặt, cao lớn lại oai hùng, đôi mày kiếm đem rậm, đôi mắt dài hẹp lại hất lên, nét mặt lạnh băng trầm mặc, khí thế hắc ám rợn người.

Toàn thân anh ấy xơ xác tiêu điều giống như một thần chết vừa mới trở về từ bãi chiến trường khốc liệt vậy...

Nói tóm lại, đó là hình mẫu của một vị tổng tài vô cùng ngang ngược bá đạo.

Thời điểm Chỉ Vân ngẩng đầu nhìn anh ấy, anh ấy cũng cúi đầu nhìn cô.

Tựa như...đang nhìn con mồi nhỏ nào đó đang xâm nhập vào lãnh địa của anh ấy vậy.

Chỉ Vân có chút rùng mình, loại khí thế này, có một loại cảm giác giống như đã quen biết nhau từ lâu vậy...

“Xin, xin lỗi.” Lần này, cô đổi lại tiếng Trung, giọng điệu yếu ớt.

Người đàn ông có phần hơi ngạo mạn nhẹ nhàng gật đầu: “Không sao.”

Câu trả lời rất ngắn gọn, thể hiện rằng anh chẳng thèm để ý gì đến Chỉ Vân.

Chỉ Vân vội vàng nhét tờ báo tuyển dụng một cách qua loa vào túi, chuẩn bị vội vã mà đi, thì người đàn ông đột nhiên mở miệng kêu cô lại: “Cô là nhân viên ở văn phòng làm việc của Phiến Hiện?"

“Hả?” Chỉ Vân hơi mơ hồ một chút, sau đó ngỡ ngàng rồi lắc đầu.

Cô không phải là mới bị phỏng vấn thất bại sao.

Người đàn ông gật đầu vẻ không đồng ý, sau đó thờ ở xoay người đi.

Chỉ Vân vội giấu đi tâm can nhỏ bé của mình, đi thẳng về phía trước sảnh giống như đang chạy trốn vậy.

Mới đi được hai bước, thì nghe thấy người đàn ông hỏi ai đó: “Sở Phiến Hiện đầu?”

Lập tức có một cô gái trả lời, giọng điệu rất hoảng loạn nhưng cũng rất nịnh nọt: “Sở Tổng, thật sự xin lỗi anh. Tam thiếu hiện giờ đang bận một chút, anh ấy nói đợi anh ấy một chút anh ấy sẽ đích thân lên đây tìm anh tạ lỗi."

Giọng nói lạnh lùng như băng của người đàn ông rơi xuống: “Được, vậy tôi cho nó thời gian nửa giờ đồng hồ, tự mình cút xuống lên đây tìm tôi.”

Đến cả nội dung của ngôn ngữ cũng ngang ngược vô lý như vậy.

Người phụ nữ lắp ba lắp bắp nói: “Nhưng mà nửa giờ đồng hồ, có thể không đủ…..”

Người đàn ông không nói chuyện với cô ấy nữa, mà anh đã xoay người quay đi.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Chỉ Vân, ánh mắt của anh nhìn giống như là ngẫu nhiên bay ngang qua vậy, kèm theo một tiếng “bíp” giống như một làn nước lạnh đổ từ xuống chân của Chỉ Vân vậy.

Chỉ Vân rùng mình, sinh vật này là từ Diêm Vương Tinh đến sao?