Chương 31: Cùng Một Kiểu Lạnh Lùng Bá Đạo

“Đóng phim!” Chiếc túi trong tay mami Chỉ Vân rơi xuống đất: “Trước đây tôi cũng đã từng tập diễn qua kịch nói ở trường đó, còn làm qua vai nữ chính nữa cơ!"

Mặc dù màn “tập diễn" đó cuối cùng vì sự mất tích li kỳ của Đa Đa mà kết thúc.

Thế nhưng Miêu Miêu đã truyền bá rất nhiều thông tin “Chị Đa chỉ là đi về quê chơi một mình rồi" để tẩy não mami.

Suy nghĩ trong sự đau đớn đến đau đầu, mami Chỉ Vân rất nhanh đã chấp nhận sự sắp đặt này.

Cũng không suy nghĩ đến những chuyện khiến người ta phiền não đó nữa.

Bây giờ nghe thấy có người nói rằng cô có cơ hội được tham gia đóng phim, cô mong đợi đến nổi hai mắt phát sáng lên.

Sở Tam thiếu nhìn thấy vậy, hiểu rõ bản thân mình đã giữ được cô gái “tài sắc vẹn toàn" này ở lại.

Anh nở với cô một nụ cười đủ làm cho toàn bộ nữ giới trên thế giới này phải mê mẫn: "Cô đây, phải xưng hô với cô thế nào vậy?".

“Tôi tên Zoe.” Do là giao tiếp bằng tiếng Pháp, Chỉ Vẫn bất giác nói ra tên tiếng Pháp của mình.

Zoe, tương tự như phiên âm của Chỉ Vân.

“Cô Zoe hoan nghênh cô gia nhập vào văn phòng làm việc của Phiến Hiện." Sở Tam thiếu cầm lấy cái tay mịn màng của Chỉ Vân, đặt lên môi anh, nhẹ nhàng hít một nụ hôn gió kiểu Pháp: “Rất mong cô có thể gia nhập vào đại gia đình của chúng tôi. Cô có muốn chúng tôi tổ chức một buổi party cho cô vào tối nay không?”

Chỉ Vân cảm thấy anh chàng đẹp trai trông giống Miêu Miêu này, anh chàng rất được.

ít nhất sẽ giúp cô rất nhiều trong công việc.

Chính bởi vì như vậy, nên cô cảm thấy cô nên hồi đáp lại sự nhiệt tình của

người khác một chút, hoặc là cũng giúp đỡ cho người khác.

Thế là, mami Chỉ Vân vô cùng tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Anh Phiến Hiện, bây giờ đã qua nửa giờ đồng hồ rồi đó.”

Sở Tam thiếu ngơ ngác: “Cái gì?”

Mami Chỉ Vân gật đầu, lúc này trí nhớ và suy luận logic lại tốt đến nổi khiến người ta muốn phát điện.

Cô tiếp tục nhắc nhở: “Vừa rồi hình như có Sở Tổng, cho anh nửa giờ đồng hồ tự mình lăn lên tìm anh ấy”

“Chết!" Hoàng tử lịch lãm Tam Tiên bỗng chốc như bị hủy hoại, mở miệng chửi trợ lý bên cạnh: “Chuyện quan trọng như vậy tại sao không nhắc tôi!”

Cô trợ lý xinh đẹp đó có chút hoảng hốt lo sợ, vội vàng giải thích: “Bởi vì Tam thiếu anh vẫn đang bận chuyện liên quan đến đạo diễn, nên, nên."

Vừa nghĩ đến việc phải đi nhận “Sự rửa tội” của anh cả, tâm trạng Sở Tam thiếu vô cùng cáu gắt, quát mắng trợ lý: “Im miệng! Đừng vì sự thất trách của bản thân mà viện cớ, cô không nhớ, tại sao cô Zoe đi ngang qua lại nhớ hả? Trừ tiền thưởng tháng này!”

Anh nói xong câu này, tức giận đùng đùng mà quay người bỏ đi.

Trước lúc rời đi, lại quay đầu lại hiện ra một nụ cười với Chỉ Vân: “Cô Zoe, đạo diễn nhờ cô chăm sóc nhé, cảm ơn.”



Chỉ Vân xua tay: “Đi đi, đi đi, yên tâm mà đi đi.”

Sở Tam thiếu nhảy mắt với Chỉ Vân, quyễn rũ phi phàm: “Có cô thì tôi yên tâm rồi."

Chuyện như thế này, Sở Tam thiếu quả thực là đã đem cuộc đối thoại bình thường của Boss và cấp dưới lôi vào một cấp độ mập mờ mới.

Mọi người đều đã có chút lý giải tâm tư của Sở Tam thiếu rồi.

Ừm, nhìn bộ dạng này, ngoài sân Sở gia, không bao lâu nữa sẽ lại có thêm một “cái bụng to" rồi...

Tam thiếu phong lưu đa tình, đều để lại “nợ” khắp nơi.

Chỉ là anh cho dù “dạo chơi khắp chốn sắc hương” đến đâu đi chăng nữa, nhưng từ trước đến giờ không đυ.ng đến người của văn phòng làm việc chính mình.

Còn cô gái Zoe này, cực kỳ có thể trở thành "Cỏ gần tổ" đầu tiên mà Tam thiếu ăn.

“Cô Zoe, tôi đưa cô đi tham quan văn phòng làm việc của chúng ta một chút nhé?" Lập tức có người bắt đầu ra vẻ nịnh bợ.

“Cô Zoe, tất cả các chi phí mà cô chi tiêu khi đi ra ngoài cùng với đạo diễn, cô phải giữ lại phiếu đó, tôi là tài vụ Tiểu Trương.”

Bỗng chốc Chỉ Vân đã trở thành vầng trăng cho mọi người o bế, tiếng khen ngợi và nịnh nọt tâng bốc bao vây xung quanh.

Còn cô trợ lý họ Lưu bị trừ tiền lương đó, lặng lẽ đứng bên cạnh, dùng một ánh mắt ẩn chứa sự ghen tị, nhìn Chỉ Vân trong nhóm người.

Hừm, trợ lý mới tới, mới vừa nhận chức thì đã khiến cô ta ăn một cái đơn phạt rồi.

Xem ra bản lĩnh không nhỏ mà.

Còn có phải là thật sự sẽ trở thành “Cỏ gần tổ bị ăn” hay không, phải xem cô có bản lĩnh này không rồi.

Ban đầu, lúc trợ lý Lưu mới đến, Sở Tam thiếu cực kỳ ưu ái và đối xử đặc biệt với cô.

Còn mọi người thì cũng cho rằng một ngày nào đó cô ta sẽ trở thành người tình của Tam thiếu, nên nhiệt tình và nịnh hót với cô ta.

Ai biết được rằng nửa năm nay trôi qua, Tam thiếu và cô ta từ đầu đến cuối cũng chưa vượt qua mối quan hệ giữa sếp và cấp dưới.

Từ từ mọi người cũng biết được là Tam thiếu sẽ không ra tay với trợ lý Lưu.

Tam thiếu vẫn là Tam thiếu, dù có phong lưu như thế nào, đa tình như thế nào, cũng đều là có lý trí có chừng mực.

Nói đùa thôi, nhưng mà anh và vị đại thiếu gia trên tầng cao nhất kia là anh em ruột cùng cha cùng mẹ!

Cho dù là khoác lên một làn da bỡn cợt với đời, thì trong xương tủy cũng là chảy chung một dòng máu.

Dòng máu của người ở trên tầng cao nhất đó là gì chứ?

Khái quát ngắn gọn một chút, đó là: vô tình, lạnh lùng ác nghiệt, tản nhẫn và hắc ám.



Nhân viên trong tập đoàn gần như chưa từng thấy qua nhị thiếu gia Sở gia xuất quỷ nhập thần Sở Hàn Mặc.

Nếu như bọn họ thấy qua, nhất định sẽ phải đưa ra kết luận là khi chất của nhị thiếu gia rất giống với đại thiếu gia, còn hình tượng lại rất giống với tam thiếu gia.

Hơn nữa bọn họ đều phát hiện.

Ba người con trai của Sở gia bản chất đều là cùng một kiểu.

Cùng một kiểu cố chấp, cùng một kiểu bá đạo, cùng một kiểu lạnh nhạt thờ ơ, chỉ là biểu hiện bên ngoài và thân phận nghề nghiệp của ba người khác hẳn riêng từng người mà thôi.

Kết quả dẫn đến như thế này là, tình cảm và quan hệ của ba anh em không phải là đặc biệt hòa hợp.

Thậm chí có lúc còn coi đối phương là cái gai trong mắt nữa.

Trong đó quan hệ giữa Sở Tu Ly và Sở Hàn Mặc là khiến cho đôi vợ chồng già Sở gia lo lắng nhất.

Đặc biệt là, cậu cả và cậu hai đều là phải dạng không kết hôn.

Cậu ba tuy là “đi đến đâu đào hoa nở đến đó”, lâu lâu một thời gian là sẽ có phụ nữ đến quậy phá ầm ĩ, tự xưng là bản thân đang mang thai con của Tam thiếu.

Nhưng kết quả cuối cùng...

Không nói ra mất mặt rồi.

Thế nhưng lo lắng lại hoàn lo lắng, vẫn là Sở Hàn Mặc hiểu chuyện ân cần chu đáo nhất, đem đến một đứa tiểu bảo bối đáng yêu Đa Đa cho đôi vợ chồng già.

Chiều cùng ngày hôm đó, đôi vợ chồng giả đưa Đa Đa vào phòng hoa phân biệt đủ loại hoa cỏ.

“Bà ơi, tại sao cây hoa này lại ỉu xìu ủ rũ vậy ạ?" Đa Đa chỉ vào một chậu hoa lá của nó đều vàng hết, hỏi bà Sở.

Bà Sở than thở: “Cái này là hoa của chú Hàn Mặc có lần về nhà đem về đó, bọn ta cũng không biết là chủng loại gì, trồng gần 3 tháng, đổi qua mấy người trồng hoa rồi đều trồng nó không tốt, dự là không sống được bao lâu nữa rồi.”

Nói đến ba đứa con trai, thật sự chỉ có Sở Hàn Mặc là khiến bà ấy ấm lòng nhất.

Cho dù về nhà rất khó, nhưng mỗi lần về cũng đều có tâm mà chuẩn bị quà cho đôi vợ chồng già. Lần này còn tặng cho bọn họ cả Đa Đa nữa.

Sau Khi Đa Đa đến Sở gia, tiếng cười nói trong nhà này nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.

Tính tình của ông lão không hiểu sao tốt hơn rất nhiều, bớt đi mấy phần tinh tàn bạo, tăng lên mấy phần hiền dịu.

Người làm đến bảo: “Thưa bà, thông báo tuyển dụng mà bà đăng trên báo có động tĩnh rồi ạ, có một người trồng hoa hẹn trước chiều nay đến xem hoa, nói là ông ấy hiểu được hoa này trồng như thế nào. Bây giờ người cũng đã đến rồi, bà xem là kêu vào đây hay là..."

“Mau kêu vào đây!” Bà Sở khá vui vẻ mà ra lệnh.

Vì muốn để cho hoa này có thể sống tiếp, thế là bà ấy đã đăng tin quảng cáo trên báo, tuyên bố rằng chỉ cần ai có thể trồng loài hoa này, thì sẽ mời đến với mức lương cao.

Chưa đầy mấy phút, ông Khổng trên người mặc quần áo mới, được đưa đến trong phòng hoa.