Chỉ Vân khóc lóc lao về phía trước, kích động mà túm lấy vạt ảo của anh mà van xin: "Tôi khó chịu quả... cứu tôi với, cứu tôi..." Cô vừa nói vừa tìm kiếm nụ hôn.
Trong lúc va chạm, cả hai người cũng ngã xuống sàn nhà tắm.
Người đàn ông gắt gao trấn áp Chỉ Vân, không cho cô làm loạn. Ánh mắt của anh bao trùm một lớp cảnh cáo cùng với sự uy hϊếp, nhưng vẫn không mất đi sự ngay thẳng: "Đừng trêu chọc tôi! Cô không trêu nổi đâu!"
Chỉ Vân dốc sức lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đôi mắt lim dim, chỉ biết rằng sức nặng của người đàn ông đang đè lên người cô như một tảng đá nghìn cân, khiến bản thân không thể nhúc nhích.
Trong lúc bối rối, cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông kia, nắm lấy cơ bắp rắn chắc giống như đề phòng cô ngã xuống vách đá.
"Anh thấy chết mà không cứu! Anh không phải là một người cảnh sát tốt"
Người đàn ông sững sờ, quả thực vừa rồi anh có nói mình là cảnh sát, nhưng lại không nghĩ tới Chỉ Vân lại nghe theo. Nhưng trên đời này, vẫn chưa có người nào chỉ trích qua anh thấy chết mà không cứu.
Điều khiển anh cảm thấy không thể tưởng tượng được là, rõ ràng anh có thể dễ dàng đánh ngất cô hoặc kiềm chế được cô, nhưng anh lại không nặng tay như vậy. Dường như là bởi vì cảnh ngộ của cô, làm anh không đành lòng, lại dường như bởi vì cô không ngừng cầu xin, mà để lại trong lòng anh những rung động mà trước đây anh chưa từng có.
Anh không nhịn được ôm lấy vai Chỉ Vân, khàn giọng mà uy hϊếp cô: "Bây giờ tôi mà cứu cô, cô sẽ hối hận."
Khuôn mặt nhỏ bé của Chỉ Vân thảm thương chực khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống mà cầu xin: "Làm ơn...Cứu tôi... Anh sẽ không hối hận đâu!"
Nghe thấy lời cầu xin đầy ẩn ý khıêυ khí©h như vậy của Chỉ Vân, người đàn ông cắn răng, được rồi, anh sẽ không hối hận.
Người con gái này bề ngoài mảnh mai như vậy, không ngờ rằng ngược lại rất có khí phách. Anh sẽ không hối hận đâu... Ánh mắt người đàn ông ấy chậm rãi lướt qua khuôn mặt của Chỉ Vân, như thể ghi nhớ từng tấc da thịt, từng giọng nói và nụ cười của cô.
Đúng vậy, anh sẽ không hối hận.
Nếu như sau này, cô dám hối hận, anh sẽ khiến cô phải trả giá đắt!
Ngọn đèn bên trong căn phòng của tổng thống tối dần. Ở bên trong của thành phố điên cuồng này, những vở kịch sân khấu sáng sủa và đẹp để được trình diễn mỗi ngày, ngọn đèn ấy không thể chiếu tới những góc tối âm u, những màn giao dịch do bẩn phía sau vẫn tiếp tục diễn ra, lũ dã thú ấy mỉm cười đếm tiền, vì lợi ích của bản thân mà chúng một lần nữa đã thành công lừa gạt thiên hạ, chà đạp lên lương tâm.
Thế giới này đang kêu gọi sự ra đời của một vị anh hùng... Mà Chỉ Vân tin rằng người đang cứu vớt cô lúc này, chính là vị anh hùng đó.
Bộp bộp bộp!
Tiếng đập cửa dữ dội đánh thức Chỉ Vân khỏi giấc mơ.
Chỉ Vân xoay cổ lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cử động người một chút, lập tức cảm giác thân thể như bị xé rách ra, từng đốt ngón tay, từng mảng da, đều giống như đã trải qua cực hình của địa ngục, như đau đẻ vậy.
Chỉ Vân khế rêи ɾỉ, từng giác quan khôi phục lại một chút, thì lại càng cảm thấy đau đớn thêm.
Dường như có thứ gì đó chắn ngang dưới cổ mình, Chỉ Vân đưa tay ra sờ SỞ.
Vừa chạm vào vật đó, cô lập tức cả kinh ngồi dậy.
Cái này, cái này, cái này, cái này rất ấm, có kiểu dáng, một thứ rắn chắc, không phải là cánh tay của đàn ông sao!
Nhìn lại một lần nữa, người đàn ông bên cạnh đã từ từ đứng dậy, ánh mắt anh rơi vào người Chỉ Vân, cùng với phong thái của anh, dường như đã cho Chỉ Vân biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.
"Anh, anh, anh là ai?" Chỉ Vân sợ tới mức kéo chăn bông lên quấn chặt lấy mình.
Khi ánh mắt của người đàn ông kia rơi trên người cô, ngọn lửa đen kịt đột ngột bùng cháy khiến cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Chỉ Vân cũng quan sát đối phương, bộ ngực cường tráng, làn da màu đồng, hình thể đồng đều, khuôn mặt vô cùng tuấn tú... Chỉ Vân bất giác lau khỏe miệng, ha ha, không chảy nước miếng sao?
Không đúng, không đúng!
Tình tiết trong phim không phải như thế này!
Cô vừa mới thành niên, thế nhưng người đàn ông này đã làm chuyện như vậy với cô! Xảy ra chuyện gì? Tại sao phát sinh ra chuyện này? Cô không nhớ nổi nữa, chỉ nhớ là mình uống một ly nước việt quất, sau đó thì gặp phải một cái đầu heo ở hành lang
Chuyện gì đã xảy ra sau đó, Chỉ Vân cố gắng nghĩ, cuối cùng quyết định, hmm...nghĩ không ra thì thôi vậy...
Thế nhưng, chuyện trước đó nghĩ không ra, chuyện hiện tại nhất định phải đối mặt với nó.
Trong khoảng thời gian cô không có nhận thức, người đàn ông này đã lấy đi thứ quý giá nhất của cô, mà một người mù vẫn có thể nhìn ra.
“Anh, anh là người xấu!" Chỉ Vân nhất thời không nghĩ ra được câu thoại nào, chỉ vào người đàn ông vừa nói vừa khóc nhè.
Nghe những lời buộc tội của cô, người đàn ông không hề tức giận hay phản bác, chỉ cười lạnh: "Nếu cô cho rằng là như vậy thì tôi cũng đành chịu."
Vừa rồi rõ ràng là cô chủ động quấn quýt lấy anh, yêu cầu không biết bao nhiêu lần, đến mức thể lực cạn kiệt rồi thì mới hôn mê bất tỉnh, lúc này mới yên tĩnh.
Thế nhưng mà, chuyện đó xảy ra dưới tác dụng của thuốc. Xem ra cô hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi là chuyện gì, tự nhiên mà cho rằng anh lợi dụng lúc nguy hiểm mà làm chuyện bất chính.
Nhưng... anh chính là lợi dụng lúc người ta lâm nguy thì sao?
Sở Hàn Mặc cũng thừa nhận bản thân đêm nay điên rồi, rõ ràng không thể làm ra chuyện kia, thế nhưng mà anh không thể thờ ơ nhìn cô khó chịu như vậy.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, mắt anh lại tối sầm xuống, cổ họng bất giác cuộn trào.
Chỉ Vân sợ hãi trốn sang một bên.
“Anh, anh, anh còn muốn làm gì nữa?” Cô nắm chặt ga trải giường trên người: "Tôi, tôi nói cho anh biết, tôi thế nhưng mà rất lợi hại đấy, tôi hiểu rất nhiều mật mã... Tôi, tôi sẽ không bỏ qua anh đâu."
Rõ ràng đã bị dọa đến phát run, vậy mà cô còn muốn nói ra những "lời hùng hồn" như vậy, Sở Hàn Mặc không thể không mỉm cười.
Tuy nhiên, bởi vì bình thường anh không nói cười tùy tiện, cho nên khi nụ cười này xuất hiện, lại biến thành nụ cười lạnh độc ác và nguy hiểm.
Chỉ Vân đã bị dọa đến khóc.
Anh ta dù có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì nếu làm chuyện đó cũng chẳng thua kém gì cầm thủ, chỉ là cầm thú này đẹp hơn một chút mà thôi.
Hơn nữa, anh còn dọa cô như thế này.
Lúc này bên ngoài cửa lại có một tiếng đập lớn nữa truyền vào, Chỉ Vân vốn đã rất căng thẳng, bị bất ngờ đến mức trượt chân lăn xuống gầm giường.
"Ngôn Chỉ Vân, đồ không biết xấu hổ, mày cút ra đây cho tao!" Ngoài cửa, giọng nói sắc bén mẹ nuôi Phương thị vang lên.
Ngay sau đó, lại là tiếng phá cửa, cánh cửa đang bị đập vào tường, như thể đang bị phá vỡ vậy.
Giọng của Phương Thị trở nên rõ ràng hơn: "Ngôn Chỉ Vân, mày là cái đồ không cha không mẹ, mày giấu đàn ông ở bên trong phòng, có mặt giấu diếm, thì cũng có mặt mang ra cho tạo xem.
Nói xong, giống như có một cú đá cước mở tung căn phòng.
Thân là mẹ nuôi của Chỉ Vân, Phương Thị lại là mang cái nhãn của người mẹ kế độc ác. Đánh đập, mắng nhiếc, ghét bỏ, sỉ nhục, bỏ đói... mười cực hình tra tấn của mẹ kế, tất cả đều đã làm với Chỉ Vân.
Sự tồn tại của bà ấy đã từng thuyết phục Chỉ Vân tin rằng những câu chuyện cổ tích không nhất thiết là lừa dối...
Phòng cho tổng thống ở cuối hành lang vẫn còn nhiều phòng trống, Phương Thị đá một cái ở gần đó nhưng không có ai bên trong, bà ta lập tức mắng lên: "Con bé chết tiệt, đừng tưởng rằng mày trốn đi tạo không tìm thấy được, có người tận mắt thấy mày đi vào, mày cút ra đây cho tạo."
Giọng nói của Ngôn Lâm Lâm lập tức truyền đến, mang theo động tác ra vẻ quan tâm: "Em ơi, mau ra đi, em khiến mọi người sắp sốt ruột muốn chết rồi đây."