Chương 4: Có Tôi Ở Đây, Cô Sợ Cái Gì.

Ngôn Lâm Lâm là con gái ruột của Lão Ngôn và Phương Thị, là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Ngôn gia, trên danh nghĩa là chị gái của Chỉ Vân.

Cô ta bình thường đối với Chỉ Vân vô cùng thân thiết và yêu mến, không chút nào khiến cho người khác hoài nghi cảm tình của cô đối với em gái.

Nhưng chỉ có Chỉ Vân mới biết được lòng tốt của Ngôn Lâm Lâm hoàn toàn tỷ lệ thuận với sự độc ác của cô ta.

Nói thí dụ như, ly nước ép việt quất trong lễ trưởng thành được Ngôn Lâm Lâm tận tay đưa cho Chỉ Vân, hơn nữa lại dùng những lời nói âu yếm tình chị em, để "lừa" cô uống hết.

Ai có thể biết được, lượng thuốc bên trong nước việt quất đó nặng gấp ba lần thuốc thông thường.

Sau khi Chỉ Vân uống nó, ngoài việc muốn bán cô cho Vương Thiếu, khi tác dụng còn lại của thuốc vẫn chưa hết, cô ta còn muốn để cho người anh trai trên danh nghĩa là Ngôn Thiếu khinh nhờn.

Ngôn thiếu đã ham muốn Chỉ Vân nhiều năm nay nhưng mà vẫn không có kết quả.

Khoản từ thiện từ Vương Gia, ngoài việc Phương Thị có thể mua thêm bất động sản, còn cho Ngôn Lâm Lâm mua được xe thể thao, còn giúp cho Ngôn Thiếu xách súng đi vui chơi thoải mái.

Ý đồ nham hiểm này thật là khó nói lên lời...

Theo lẽ thường, các thành viên trong gia đình sẽ không dám tùy tiện đập phá căn phòng cho tổng thống này, vì những người có thể mua được một căn phòng cho tổng thống đều là những người quý tộc giàu có.

Nhưng Lão Ngôn vừa mới tới ban quản lý khách sạn để kiểm tra, đêm nay dãy phòng này căn bản không có ai đặt cả.

Nhưng Vương thiếu nhìn người đàn ông ôm Chỉ Vân đang trốn trong vòng tay của anh ta.

Phương Thị đã cho thuốc nặng như vậy vào nước trái cây mà Chỉ Vân

uống, cô cùng đàn ông bước vào phòng mà mãi không có đi ra ngoài, làm cái gì thì không cần nói cũng biết.

Lão Ngôn nghĩ rằng cuối cùng số tiền mà bản thân không dễ dàng nhận được cứ như vậy mà mất đi, Phương Thị nghĩ rằng việc mua bất động sản của mình cũng chẳng còn, Ngôn Lâm Lâm nghĩ rằng chiếc xe thể thao sang trọng của cô ta cũng đã biến mất, Ngôn Thiếu nghĩ đến các tiểu muội thứ N hay N+1 cũng chẳng còn nữa...

Nhất là Vương Thiếu, cổ tay thì đã được bác sĩ chẩn đoán là gãy xương, cần phải bó bột.

Bốn thành viên của Ngôn gia cộng thêm Vương Thiếu, đều đang rất tức giận, muốn đập nát cánh cửa căn phòng dành cho tổng thống, bắt lấy Ngôn Chỉ Vân cùng với kẻ dám can đảm phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.

Vương Thiếu thậm chí còn tuyên bố sẽ bồi thường gấp ba lần số tiền thiệt hại gây ra cho khách sạn. Khách sạn biết rằng Vương Thiếu thì độc đoán, Vương gia lại có rất nhiều tiền nên chỉ có thể đau khổ ngầm đồng ý.



Lúc này, Phương Thị cùng Vương Thiếu đá mấy cái vào một cánh cửa, chậm rãi đá vào cánh cửa cuối cùng.

Bên trong, Chỉ Vân hoảng sợ như một chú thỏ nhỏ sợ hãi.

"Xong rồi xong rồi, bị bọn họ bắt được, tôi không thể đi Paris du học được, bọn họ nhất định sẽ đánh chết tôi mất..." Cô sợ đến mức tấm khăn trải giường quấn quanh người rơi xuống mà không hề hay biết.

Đôi mắt đen của người đàn ông chậm rãi rơi vào trên đôi vai trắng như ngọc của cô, nhưng giọng nói của anh lại như sắt đá: "Có tôi ở đây, cô sợ cái gì?"

“Anh, anh nghĩ mình là ai chứ!” Chỉ Vân đang rất bình tĩnh, thế mà nghe anh nói xong mà tức đến phát khóc: "Đều là lỗi của anh, là anh hại tôi, anh còn nói..."

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ cô thật sự không biết, bọn họ cho cô dùng thuốc, muốn đem cô giao cho tên đàn ông giống đầu heo kia sao?"

"Thuốc? Đầu heo?" Chỉ Vân sửng sốt, chưa kịp hoàn hồn câu nói này, cửa đột nhiên có tiếng đập.

Cô sợ hãi vội vàng quay lại.

Nhưng vì cửa sớm đã khóa nên Phương Thị không thể đạp cửa mở được.

Bà ta ở bên ngoài lập tức hùng hùng hổ hổ mắng mỏ: "Nhóc con, tạo biết rõ mày đang trốn bên trong đấy, biết điều thì lập tức mở cửa ra cho tao, Ngôn gia ta còn có thể cho mày với gian phu toàn thấy.”

Chỉ Vân nghe được mà lạnh khắp người.

Một kẻ nào đó trong Ngôn gia đã đánh thuốc mê cô, muốn đem cô bán cho đầu heo, nhưng kế hoạch thất bại, cô lại ở cùng người đàn ông anh tuấn này. Cho nên, bọn họ hiện tại thẹn quá hóa giận, muốn tới tiêu diệt họ sao?

Anh ta bình tĩnh ngồi xuống, ánh mắt mãnh liệt nhìn chăm chú vào cánh cửa bị gõ đình tại nhức óc kia.

Hừ, Ngôn gia sao?

Dám đυ.ng vào họng súng của anh, thật không biết bọn họ cái mạng để sống thoát khỏi đây không.

Chỉ Vân đột ngột bò lên, nắm lấy cánh tay anh.

"Anh! Giấu tôi vào cái tủ đó ngay lập tức!" Cô nhanh chóng ra lệnh, chỉ vào một cái tủ rất lớn ở bên kia.



Sở Hàn Mặc kinh ngạc, nhưng ngay sau đỏ mặt trở nên lạnh lùng, lông mày sắc như dao: "Vì sao?"

"Anh vẫn chưa hiểu sao?" Chỉ Vân sốt ruột: "Bọn họ đến bắt chúng ta, bởi vì tôi với anh đã làm chuyện đó. Họ rất hung dữ, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu. Anh nhanh chóng trốn đi, bọn họ không thể làm bất cứ điều gì với anh đâu."

Sở Hàn Mặc nghe cô nói như vậy, lông mày không khỏi nhếch lên: "Ồ? Cô là đang muốn bảo vệ tôi sao?" Nếu nghe không nhầm, cô còn muốn làm mỹ nhân cứu anh hùng?

"Ai bảo vệ anh." Chỉ Văn khóc ròng nói, lúc này cô chỉ cầu đem vị Bồ Tát của mình đi qua sông, rồi lại nói: "Anh trốn đi, nhất định đừng liên lụy đến tôi. Có vướng víu, sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến đấu của tôi."

Sở Hàn Mặc nghe cô nói bản thân là gánh nặng, trong lòng cảm thấy buồn cười, không khỏi khoanh tay nói: "Tôi ở đây xem cô đấu tranh vậy."

"Cầu xin anh đấy!" Chỉ Vân tức giận, giơ tay lên đập mạnh vào vai người đàn ông, mặc dù đối với người đàn ông đó chỉ là muỗi đốt thoáng qua, thế nhưng cô lập tức khóc ròng nói: "Tôi là con gái. Hôm nay vừa tròn mười tám tuổi, còn chưa từng có bạn trai, nay đã xảy ra chuyện như này, truyền đi còn muốn tôi sống thế nào đây? Cầu xin anh nhanh trốn đi, tôi muốn đường đường chính chính mà sống tiếp...Hu hu.."

Cô che mặt đau khổ khóc rưng rức.

Tấm vải quấn quanh người cô không tránh khỏi tuột xuống, để lộ làn da như hoa mộc lan cùng với một ít vết bầm tím trên đó.

Sở Hàn Mặc cau mày, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cô nói đúng. Một cô gái vừa mới lớn đã trải qua chuyện như vậy sẽ phải chịu dư luận của xã hội như thế nào?

Cho dù anh nguyện ý lấy cô, với cả khí thế của Ngôn gia, nhất định sẽ huyền náo. Mà bên ngoài không biết chân tướng, cũng sẽ dùng những lời đồn nhảm để công kích cô, sỉ nhục cô.

Anh bây giờ đang ở đây, với tư thế như này, không thể biện minh cho bản thân mà khiến người ngoài tin rằng giữa bọn họ chưa có chuyện gì xảy ra

Việc một cô gái trẻ đang tuổi đẹp đẽ bị đánh thuốc mê bản bản thân là nỗi thống khổ không nguôi.

Tính cách và nghề nghiệp của anh không cho phép anh xát muối vào vết thương của cô.

"Được rồi." Cuối cùng anh cũng nhượng bộ, nhanh chóng đứng dậy: "Tôi cứ trốn đi trước, nhưng nếu như cô không thể tự mình ứng phó tình huống, tôi sẽ đi ra ngay lập tức."

Chỉ Vân đẩy anh ra rồi, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: "Tôi có thể xử lý tốt, đã hơn mười năm nay tôi tích lũy được vô số kinh nghiệm đấu tranh. Anh chỉ cần tránh đi là được..."

Lại là tiếng đạp cửa vang lên, cùng với lời nguyền rủa của Phương Thị, cánh cửa cuối cùng cũng bị phá mở ra.

Chỉ thấy Chỉ Vân một mình ngồi trên giường, dùng khăn trải giường quấn quanh người, dùng ánh mắt của chú nai con vô tội mở to nhìn đám đông đang hùng hổ xông vào.

"Nhóc con, tao biết ngay mày đã làm chuyện này!" Ngay khi nhìn thấy đôi má ửng hồng và mái tóc bù xù của Chỉ Vân, Phương Thị lao tới, nắm lấy khuôn mặt của cô.