Thảm thực vật trong rừng tươi tốt xanh tươi, một con hươu rừng đang gặm bụi cây thấp, nó đột nhiên dừng lại, vô thức nhìn về phía con đường bên cạnh, chân cong lên như thể sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng điều ngạc nhiên là con hổ đi ngang qua nó mà không hề có ý định săn mồi.
Con hươu rừng vẫn hơi lo lắng, cảnh giác nhìn con hổ bỏ đi rồi biến mất khỏi tầm mắt, sau đó nó thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục gặm cỏ.
"Đi kiểu gì bây giờ?" Lục Sâm giơ chân lên, vốn định tránh một hố bùn, nhưng anh lại coi thường trọng lượng của mình, vừa đặt chân xuống đã suýt chút nữa rơi vào đó. Hơn nữa, đường xuống núi trơn trượt, anh đã bị ngã lăn mấy vòng, cơ thể bẩn thỉu không chỗ nào không dính bùn đất, anh lắc lắc cái cổ để phủi khô bùn trên lông rồi tiếp tục bước đi không mục đích xuống núi.
Chỉ có thể thấy mờ mờ đường vân trên lông hổ, phần còn lại đã phủ đầy bụi bẩn.
Trên cổ anh còn có một chiếc vòng cổ, loại vòng cổ thường thấy ở các con thú được thả ra, nhưng thứ này không hề ảnh hưởng đến cử động của động vật. Lục Sâm vẫy đuôi, bước đi trên con đường rừng, liếc nhìn xung quanh.
Anh đã trải qua rất nhiều điều chỉ trong khoảng thời gian ngắn từ khi tỉnh dậy đến giờ, cơ thể đang trong tình trạng kiệt sức nhưng lại không dám ở lại đây nữa nên đành mở miệng ngáp rồi đi tiếp.
Chưa đầy mười phút sau khi anh rời đi, một con hổ khác đã đứng tại chỗ, Mục Hách cụp mắt xuống nhìn vết chân trên mặt đất, bộ râu hổ trắng hai bên mép hắn run lên, những chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra, đẫm máu, nhìn về phía cuối đường với ánh mắt hung dữ.
Một hàng dấu chân khổng lồ kéo dài sâu vào bụi cây.
"Chúng ta đi chậm quá, anh có thật sự muốn bắt cậu ta không vậy? Nếu muốn bắt thì đã bắt được từ lâu rồi." Mục Lạp đi phía sau liếʍ liếʍ bàn chân, xoa xoa nơi mình vừa bị đánh, cậu ta duỗi đầu nhìn vết chân nói: "Ngửi mùi này, hình như vừa đi qua đây không lâu, hẳn là còn ở gần đây."
Mục Lạp không hề nhận được phản hồi của Mục Hách, cậu ta định tiến thêm hai bước thì chợt dừng lại, Mục Hách quay lại nhìn cậu ta, cáu giận nói: “Mày còn đứng đó làm gì?”
“Anh có bảo tôi cút đâu?” Mục Lạp sửng sốt.
“Bây giờ, lập tức biến mất trước mắt tao.” Giọng Mục Hách trầm thấp, Mục Lạp thường xuyên bị đánh cũng phát hiện giọng Mục Hách không đúng lắm, trực giác mách bảo cậu ta lại sắp bị đánh, liền nói: "Tôi đi ngay đây, nhân tiện, Mara cũng đang ở đây, tôi vừa ngửi thấy mùi Mara."
Cậu ta ngập ngừng lùi lại hai bước, quan sát động thái của Mục Hách, nhận ra Mục Hách không có ý ngăn cản nên lập tức tiếp tục lùi, khi khoảng cách giữa hai bên đã đủ xa, cậu ta nói: “Tôi cũng không thèm ở chỗ này, sớm hay muộn cũng có này nơi này thành lãnh thổ của tôi——"
Giọng của cậu ta biến mất trong rừng rậm cùng với bóng dáng chạy vội.
Mục Hách hoàn toàn không để ý đến lời uy hϊếp này, hắn hơi cúi người xuống ngửi mùi trên mặt đất, mùi sau mưa hơi khó tìm, lại gần suối, có rất nhiều động vậy đi ngang qua nên dễ lẫn mùi, nhưng vẫn có thể xác định được hướng của Lục Sâm.
Khi hắn đang chuẩn bị đuổi theo, tai hắn chợt khẽ động, chóp mũi ngửi ngửi, đôi mắt chợt lạnh lùng, nhanh chóng đuổi theo hướng khác.
Lục Sâm không tiếp tục đi dọc theo con đường mà đi chậm rãi vòng quanh, giẫm lên bụi cây, cố gắng xóa đi dấu vết càng nhiều càng tốt, dọc đường không dám dừng lại, nhưng thân thể vẫn còn yếu ớt, đi được một đoạn xa, anh ngồi xuống tựa vào tảng đá thở hổn hển, đôi tai tròn khẽ cử động, nghe ngóng tiếng nước tí tách.