Chương 11:

Bị đánh vô số lần, Mục Lạp đã biết đánh nơi nào bớt đau nhất.

Nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không đến, Mục Lạp duỗi chân ra cố gắng chặn lại, sau khi không nhận được đòn đánh, cậu ta lặng lẽ mở mắt ra, thứ phóng to trước mặt cậu ta là miếng đệm chân khổng lồ của anh trai mình, vả thật mạnh xuống.

"Gàooo—" Tiếng hổ gầm vang lên trong rừng, có chút thảm thiết, rất có độ vang.

Lục Sâm đang chạy trốn bên kia bỗng nghe thấy tiếng hổ gầm, bước chân chạy trốn của anh hơi khựng lại, vô thức quay đầu nhìn về phía đó, lắc đầu thở dài: “Không làm sẽ không bị đánh."

Nhưng anh không có thời gian thương cảm con hổ, dù sao tình trạng con hổ đó hiện tại rất có thể là tương lai của anh, có thể còn tệ hơn, dù sao hai con hổ là anh em, còn anh... chỉ là một nghi phạm muốn tranh giành lãnh thổ thôi.

Anh băng qua đường, nhảy qua bụi rậm, cố gắng tạo thêm khoảng cách giữa mình và hai anh em.

"Sao mình lại thành hổ vậy? Mẹ nó, thật xui xẻo." Từ người thành hổ Đông Bắc là một khoảng cách tâm lý cực lớn, hơn nữa còn là một con hổ Đông Bắc sống ngoài tự nhiên, sau khi suy nghĩ về việc này, Lục Sâm chỉ có thể xoa dịu cơn giận của mình: “Lẽ ra ngay từ đầu không nên dùng hai con hổ đó làm nhạc chuông, quá là xui xẻo, chắc chắn là do chuyện này.”

Anh lắc cái đầu to đầy lông khiến những con vật nhỏ khác giật mình bỏ chạy, không dám cản đường.

Bên kia, Mục Lạp chán nản đi theo Mục Hách, cúi đầu khập khiễng, răng nanh gần như gãy, máu vẫn rỉ ra từ vết thương trên người.

“Tôi cũng chỉ muốn một phần lãnh thổ.” Mục Lạp lẩm bẩm lè nhè nói: “Anh có thể chia sẻ lãnh thổ với con hổ khác, sao không thể để tôi một ít được?”

Mục Hách đi phía trước dừng lại, nhìn Mục Lạp, Mục Lạp sợ đến mức không biết phải làm sao, lập tức ngã xuống đất: “Tôi không muốn lãnh thổ nữa, tôi rút lui."

“Tao chia lãnh thổ cho con hổ khác khi nào?” Mục Hách mặt không cảm xúc hỏi.

"Tôi nhìn thấy rồi, lúc nãy cậu ta liếʍ mũi anh." Mục Lạp giơ chân chặn chỗ trước bị đánh, xoa cổ nói: "Đó là hổ đực mà anh còn để cậu ta liếʍ mũi được"

Nói đến việc liếʍ mũi này, Mục Hách lắc đầu khó chịu, trên mặt lộ ra một chút khó chịu, theo hiểu biết của hổ, liếʍ mũi và hôn đều có ý nghĩa tương tự nhau, chỉ có thể thực hiện với người thân mật nhất.

Vì thế khi bị liếʍ mũi, hắn mới vô thức lùi lại một bước.

Còn gì đáng sợ hơn bị một con hổ đực liếʍ mũi, bằng không thì đứa em trai ngu ngốc của hắn cũng không tự tin ra khıêυ khí©h như vậy.

Mục Hách chưa kịp suy nghĩ gì, hắn khi đi xuyên qua bụi rậm đến trước cái chuồng, hắn dừng lại nhìn cái chuồng trống không, xung quanh chẳng có gì cả, chỉ có tiếng gió hú.

Dấu chân trên mặt đất rất rõ ràng, hiển nhiên đã chạy ngược hướng với nó.

Mục Hách hít một hơi thật sâu, Mục Lạp vẫn đang luyên thuyên bên cạnh, thấy vậy liền ngừng nói, chỉ nghe thấy một tiếng hổ gầm giận dữ xuyên qua rừng. Trong ngày này, Mục Hách, với tư cách một kẻ săn mồi đỉnh cao, chẳng những bị nhốt, còn bị liếʍ, không những bị liếʍ, còn bị lừa...

“Anh, anh định làm gì?” Mục Lạp thấy Mục Hách đánh hơi quanh chuồng rồi đi xuống núi, vội vàng hỏi: “Anh không về à?”

“Cút.” Mục Hách tức giận giơ chân giẫm lên bụi cây, bụi cây to bằng cẳng tay trực tiếp bị gãy, Mục Lạp phía sau thấy thế, hai tai vốn đã rụt rụt lập tức cụp xuống.

“Đi tìm nó.” Mục Hách giọng hơi trầm, gằn từng chữ một: “Cậu ta nói dối.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Sâm: Vậy sao lúc đó anh lại lùi lại, chẳng phải vì phát hiện Mục Lạp sao?

Mục Hách: Không phải...là vì chưa từng thấy một con hổ đực nào biếи ŧɦái như vậy.