Chương 13:

Anh lè lưỡi ra liếʍ mép môi và răng nanh, sau đó khó khăn bò dậy, tiếp tục đi về phía phát ra tiếng nước.

Là một con hổ Đông Bắc được phóng sinh, hẳn anh đã được cho ăn trước khi được thả nên tạm thời không đói, nhưng thời gian dài như vậy khiến anh cảm thấy rất khát nước, chóp mũi hơi giật giật, hắn đi từ bụi cây ra, ngước mắt nhìn lên, đi xuyên qua bụi rậm thì thấy khe suối ẩn hiện sau rừng cây.

Con suối này không lớn, nhưng quanh đây lại có rất nhiều động vật đến uống nước, khi Lục Sâm tới, những con vật khác đang uống nước lập tức bỏ chạy, một số con lao thẳng vào bụi rậm, có con thì chạy vụt vào rừng mà không ngoái lại.

Lục Sâm lúc đầu vẫn hơi lo lắng, nhưng khi nhận ra mình là con hổ duy nhất ở đây, dường như không có con vật nào ở đây có thể đe dọa được anh, mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xuống lè lưỡi cuốn nước lên, vì không giỏi uống nước như động vật nên mỗi lần chỉ uống được một ít.

Chân anh dần di chuyển đến mép nước, anh nằm xuống, đầu gần như chìm vào trong nước, anh há miệng uống được một ngụm lớn khiến lông hổ trên mặt ướt đẫm. Lục Sâm lắc lắc đầu, nước lập tức bắn tung tóe khắp nơi, hai con cá nhanh chóng bơi đi.

Anh nghiêng đầu thò chân xuống, muốn làm sạch lông, nhưng vừa duỗi chân ra đã thấy màu nước thay đổi, còn có mùi máu tanh, mùi đã loãng đi. Nhưng loài hổ Đông Bắc vốn có khứu giác cực kỳ nhạy bén nên mùi này không khác gì đem máu tươi dâng lên tận mũi.

Lục Sâm nhanh chóng thu chân lại, lắc mạnh, lùi lại hai bước, thận trọng nhìn xuống nước.

"Có lẽ là thỏ hay hươu rừng gì đó?" Lục Sâm nhìn quanh, không biết nơi này có dã thú nào đang săn mồi hay không. Dù sao toàn bộ khu rừng không thể nào chỉ có một con hổ Đông Bắc sinh sống, nhất định còn có loài thú săn mồi khác.

Hiện tại anh không muốn chiến đấu cùng đám thú săn mồi này, dù sao anh cũng chỉ là một con hổ giấy, đập cái là rách.

Nhưng ai ngờ được, anh vừa đứng dậy định đi về hướng ngược lại, thì chợt nghe thấy tiếng hổ gầm từ phía hạ lưu truyền đến, âm thanh ngột ngạt đến nỗi Lục Sâm quyết định đi ngược lên thượng nguồn mà không hề suy nghĩ.

Bất kể phía thượng nguồn thế nào thì vẫn an toàn hơn chuyện gặp phải con hổ hoang dã đáng sợ nào đó.

Anh lập tức rời đi không chút chậm trễ, nhưng không ngờ thứ anh nhìn thấy ở thượng nguồn không phải hươu hay thỏ hoang như anh nghĩ mà là một bãi chiến trường ác liệt.

Một con hổ Đông Bắc khổng lồ ngã xuống đất, toàn thân đầy vết bầm tím và máu thịt, máu chảy dọc theo mặt đất, hòa vào nước suối, mùi máu nồng nặc gần như khiến Lục Sâm bất tỉnh, anh đứng tại chỗ, tim muốn ngừng đập——

Bởi vì ngoài con hổ ngã xuống đất còn có một con hổ khác đang đứng.

Nếu anh không lầm thì đứng đó chính là con hổ hoang dã vừa bị anh lừa, dù sao hình dáng cơ thể khổng lồ này khá dễ nhận biết.

Đối phương hiển nhiên đã chú ý đến anh, hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hung ác nhìn Lục Sâm, giọng nói trầm thấp, trong mắt tràn đầy vẻ dò xét: "Là mày? Vẻ mặt này là sao vậy?"

Thật là xui xẻo, uống nước mà cũng bị nghẹn.

Lục Sâm không thể diễn tả được vẻ mặt của mình lúc này, có lẽ nhìn anh giống kiểu vừa bị dọa ma.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Sâm: Tôi không thấy gì cả

Mục Hách: Em nghĩ tôi còn tin em sao?



D.cat⁓: Khum biết nên đổi xưng hô như này không nữa.