Chương 10: Đoản Văn 14

14.

“Sau đó, sau đó như thế nào?” Từ La cắn hạt dưa răng rắc, nhưng thật ra cũng quy quy củ củ mà ngồi bên cạnh.

Ta rót cho nàng ấy chén nước, lại đưa qua hạt sen đã lột vỏ xong.

Từ La chính là tiểu cô nương cậy sủng mà kiêu, thấy có người chiếu cố liền tự giác há mồm, còn muốn được mớm cho ăn.

Bất quá ta kể chuyện xưa không phải bằng tay, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, chìu theo ý nàng cũng không có gì.

Ta cảm khái nói: “Năm đó Chúc Đào cũng y như muội vậy, cực kỳ lười.”

Từ La sâu kín: “Mị lực của thế thân!”

“Đừng nghe cái gì giống một chút liền đánh đồng. Muội là muội, nàng ấy là nàng ấy, chỉ là giống nhau đều khiến ta yêu thích.” Ta gõ gõ cái trán của nàng.

Từ La bá một tiếng liền ngồi dậy, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tỷ tỷ yêu quý nói nhiều mấy lời này nha, muội rất thích nghe.”

Ta bật cười.

Từ La đúng là cùng với Chúc Đào có rất nhiều điểm giống nhau, nhỏ nhỏ mềm mại, thích nói thích cười càng chọc người yêu thích.

Nhưng A Đào như vậy, A Đào luôn thích xinh đẹp vậy mà cuối cùng lại tự mổ sống một thân tiên cốt của mình xuống, cả người máu tươi đầm đìa ở trong lòng ta trút xuống hơi thở cuối cùng.

Năm đó Ma Tôn đã dưỡng thương xong, đại chiến chạm vào là nổ ngay.

Ma Tôn rất tự tin, xưng rằng Đỗ Tàm Anh đã chết, thiên hạ này không ai là đối thủ của hắn.

Lúc kia, hắn nhìn thấy ta đứng trước mặt, biểu tình khinh miệt.

Ta thống nhất bày ra biểu tình Boss phản diện sắp bị vả mặt trước khi chết.

Không ai biết, 40 năm trước những vị đại năng đó còn để lại một hậu chiêu. Bọn họ bí mật triệu tập vài hậu bối có tiên cốt trời sinh, dạy chúng ta như thế nào dùng thiên địa linh mạch để bố trí thí ma trận.

Ta hỏi nếu đã có thể trực tiếp bài trận, bọn họ hà tất phải mạo hiểm đánh vào ma cung.

Sư phụ ta xông tới cho ta một cước: “Đám lão già chúng ta còn chưa có chết đâu, tiểu hài tử xông lên giành nổi bật cái gì chứ.”

Kỳ thật là bởi vì trận pháp này cần những người bày trận lấy tiên cốt làm mắt, lấy thân mình hiến tế mới có thể khởi động.

Tiên cốt trời sinh vạn năm khó ra một người, đồng lứa chúng ta lại liên tiếp sinh ra năm người.

Vận mệnh chú định, thiên đạo đã sớm an bài. Hy sinh chúng ta, đổi lấy thiên hạ thái bình, là cách làm đơn giản nhất.

Nhưng làm trưởng bối, sư phụ bọn họ lựa chọn đứng ở phía trước chống đỡ cho chúng ta.

Trước khi đi, sư phụ biểu tình nghiêm túc hiếm có mà nhìn chúng ta nói:

“Không có ai sinh ra chỉ để làm vật hy sinh. Trận pháp này chỉ có những người hôm nay ở đây biết, nếu mấy lão gia hỏa chúng ta làm việc không thành, các ngươi có thể làm như cái gì cũng không biết.”

Hắn cười vỗ vỗ bả vai ta: “Làm trưởng bối ấy à, hy vọng các con vui vẻ sống tốt là được.”

Lão già này còn lén truyền âm cho ta, để ta không có áp lực đạo đức.

Ông ấy nói: “Mặc kệ Chi Chi lựa chọn như thế nào, con đều là đồ đệ mà ta kiêu ngạo nhất.”

“Đồ đệ! Chúng ta đi đây!”

Nhóm người sư phụ cười đùa đi ra cửa, giống như trước đây lúc chúng ta còn nhỏ, xuất môn ra ngoài làm việc giúp đời.

Lần này đi, vì thiên hạ đại nghĩa, cũng vì môn hạ lật ngược tình thế.

Nếu không còn, vậy liền không còn!

Bây giờ, được phù hộ nhóm tiểu bối trưởng thành, cũng hẳn là giống như các sư phụ trước đây làm như vậy, xoay người rời đi phù hộ cho lớp hậu bối trẻ tuổi phía sau.

Này thân này cốt, lấy chi với thiên địa, còn chư thiên địa.