Chương 9: Đoản văn 13

13.

Ta cùng Nguyên Uyên đi khắp phiến đại lục này.

Lấy thân làm kiếm, lấy tâm làm vỏ, yếu đuối không tự ti, mạnh mẽ không kiêu ngạo.

Chúng ta từng tràn đầy vui sướиɠ trừng ác hướng thiện, cũng từng bị đánh đến cả người toàn máu nhìn nhau cười đem phía sau lưng mình giao cho đối phương.

Sau đó Nguyên Uyên không chuyên tâm làm việc chính mà còn kiêm tu y đạo.

Ta mắng hắn lãng phí thiên phú, bản mạng kiếm của hắn liền nhảy dựng lên cùng với ta cùng nhau đánh hắn.

Thiếu niên vừa trốn vừa cười, ánh mắt sáng quắc: “Bởi vì không muốn thấy người quan trọng luôn phải đổ máu bị thương.”

Hắn xoay mặt về phía ta quơ quơ ngân châm trên đầu ngón tay nói: “Sau này sư tỷ chỉ cần lo ở phía trước, còn phía sau để dành cho đệ.”

Lần đầu tiên, ta cảm thấy Chúc Đào nói không sai.

Nữ nhân thật sự đừng chỉ biết lạnh lùng chơi đao lộng kiếm, cũng nên chơi thiếu niên nhiệt huyết hừng hực.

Từ trước đến nay ta vốn không thích dong dài, quay đầu hỏi thẳng sư đệ có thiếu đạo lữ hay không.

Màn đêm buông xuống, Nguyên Uyên tự mình tắm rửa sạch sẽ ngoan ngoãn nằm ở trên giường của ta.

Không khác gì hạt sen đã lột vỏ bỏ tim trắng nõn, ngọt thanh.

Đáng tiếc khi đó ta tuổi trẻ, không hiểu phong tình cũng không sa vào lưới tình, so với phu quân bên người, ta càng để tâm hơn vào việc làm sao để tăng cường tu vi trên con đường tu luyện kiếm pháp.

Không lâu sau, ma tu đơn phương xé bỏ hiệp ước hoà bình.

Linh khí trong thế giới này phân rõ thanh trọc, tiên tu thanh khí, ma tu trọc khí. Hai loại này cũng không phân chia cao thấp, chỉ là thanh khí được tự nhiên sinh ra, còn trọc khí sinh ra từ tàn sát.

Điều này hiển nhiên khiến cho ma tu đều rất am hiểu đánh nhau, mà tiên tu trừ bỏ kiếm tu chúng ta, người khác chỉ có bị treo lên đánh.

Tỷ như ngươi không thể trông cậy vào cái vị sư thúc thích xem mỹ nam tắm kia dùng tuyệt chiêu tầm mắt lưu manh đại sát tứ phương.

Chiến tranh tàn khốc vượt xa chúng ta tưởng tượng.

Thực lực bản thân chênh lệch hơn nữa chiến tranh bộc phát đột ngột, tiên tu cùng phàm nhân một lần bị tàn sát thật sự thảm.

Bạn bè đồng lứa ngày hôm qua còn kề vai chiến đấu, cho kẹo hài tử, tình nhân còn nhìn nhau cười, hôm nay có thể sẽ không bao giờ được gặp lại.

Tiên tu đã như thế, phàm nhân lại càng thảm.

Có một ngày, sư phụ lười muốn chết kia của ta chính thức búi tóc cài phát quan ăn mặc chỉnh tề xách kiếm ra cửa.

Ông ấy nói khóc cái gì, vi sư ta chính là Kiếm Thánh đấy, chờ ta trở lại dẫn các con đi uống rượu.

Nhưng ta đợi một mùa hoa sen nở, rồi một mùa hoa sen tàn, ông ấy còn chưa trở về.

Sau đó chúng ta lại nghe nói, Kiếm Thánh Đỗ Tàm Anh tính luôn vài vị đại năng khác, một đường gϊếŧ vào vương cung ma tu, làm Ma Tôn bị thương nặng.

Tứ hải cửu châu, một lần nữa chứng kiến đủ loại chiêu thức nhất kiếm thiên địa thất sắc.

Nó vì tiên tu thắng được 40 năm thời gian quý báu, cũng dùng máu dạy cho thế nhân —— chính nghĩa chỉ tồn tại bên dưới lưỡi kiếm.

Cơ hội thở dốc đến không dễ dàng gì, không có thời gian cho sự mềm yếu và nước mắt.

40 năm này được hậu thế cho rằng là thời đại tinh anh rực rỡ nhất của tiên tu, nhưng đối với chúng ta lúc đó mà nói, hết thảy chỉ là bởi vì bị lựa chọn.

Nếu có thể, Phật tu không muốn phạm sát giới, Chúc Đào không muốn sửa đạo pháp hợp hoan môn vì hút tu vi đối phương, sư huynh Tạ Tri Ân không muốn bỏ y từ độc, Trì An sư muội không muốn mỗi ngày chỉ tính cái gì “Thái dương tuần hoàn hai lần” “Mê hoặc quá rõ ràng”……

Lại qua không lâu, sau khi bị thương ta lại một lần nữa bị người một nhà đâm sau lưng, Nguyên Uyên tức giận từ tiền tuyến đổi về làm hậu phương cho ta.

Cũng giống như năm đó, hắn cười nói với ta: “Chi Chi, nàng chỉ cần lo ở phía trước, phía sau ta thay nàng thủ hộ.”

Kể từ lúc đó, danh hào Từ Chi Kiếm Tiên cùng Nguyên Uyên Tiên Tôn vang danh cửu châu.

Chúng ta tin tưởng lẫn nhau giống như tin tưởng chính mình.

Đêm dài tuy khổ hàn, nhưng có người yêu cùng bằng hữu bên cạnh, tóm lại cũng có thể làm cho người ta hi vọng ngày mai trời lại sáng.