Chương 11: Đoản Văn 15

15.

Ta chém ra đệ nhất kiếm.

Ma Tôn vẻ mặt đột biến, chợt châm biếm: “Ngươi là đồ đệ Đỗ Tàm Anh, sao cũng học cái bộ dạng ma tu hút đạo hạnh người khác như này.”

Hắn xoay người tấn công tới.

Ta không hề tính toán sẽ phòng thủ, chỉ lo chính mình xuất ra kiếm chiêu cuối cùng trong bộ kiếm pháp sư phụ đã dạy.

Vừa vặn, cũng là kiếm thức thứ năm.

Khi tay Ma Tôn xuyên thấu ngực ta, một kiếm cuối cùng của ta cũng đã mang theo khí thế lôi đình của thái dương chi lực chém thẳng vào đầu của hắn. Máu tươi nhiễm đỏ cả hai người chúng ta.

Dựa theo lệ thường khi so đấu, ta báo ra danh hào của kiếm giả xuất kiếm.

“Thiên Cơ Môn Trì An, Y Tông Tạ Tri Ân, Phật Tông Thích Khán, Hợp Hoan Môn Chúc Đào, Kiếm Môn Từ Chi.”

“Đa tạ chỉ giáo!”

Không chờ hắn phản ứng, ta khởi động mắt trận cuối cùng.

Một lượng lớn thanh linh khí phun trào ra, xuyên thấu qua cơ thể của ta, cảm giác đau đớn hủy thiên diệt địa ào tới.

Nguyên lai lúc ấy A Đào bọn họ đau như vậy a.

Trong 40 năm này, trải qua sự tính toán đo lường của Trì An, chúng ta đã tìm được nơi tốt nhất để đặt mắt trận.

Trước khi đi, từng người đồng bạn đều đem tu vi chính mình độ cho ta, bảo đảm ta có thể vây khốn Ma tôn ở trung tâm trận pháp.

Sau đó, ta một người đưa tiễn từng người bọn họ, cũng thuận lợi mở ra mắt trận.

Người đầu tiên là sư muội Trì An, nàng ấy vẻ mặt đau khổ nói với ta: “Sư tỷ, lúc này mới nói muội sợ đau có phải rất mất mặt? Sớm biết như vậy cứ để cho Tạ sư huynh châm muội hôn mê cho rồi.”

Nhưng kỳ thật Tạ Tri Ân căn bản không mang theo bản mạng châm của huynh ấy. Huynh ấy nói để pháp khí tốt nhất chôn cùng quá đáng tiếc.

Tạ Trì Ân ngả ngớn giương mi lên: “Ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến thế giới này, cũng muốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đi!”

“Uy! Từ Chi sư muội, đừng xụ mặt được không! Khó có được cái người nhà kia của muội không ở đây, có muốn nhìn xem cơ bụng của huynh hay không? Muội đến y tu chứng minh, chúng ta không phải đều là gà luộc. ( gà luộc : ốm yếu trắng bạch bệnh tật)

Phật tu Thích Khán là người có biểu tình điềm đạm nhất trong chúng ta, hắn cũng không nói cái gì mà Phật dạy, thực nhẹ nhàng cười nói, kiếp sau hắn muốn làm một con mèo nhỏ, trời nắng bắt cá, trời mưa ngủ.

Ta hỏi hắn bắt cá không phải sát sinh sao?

Hắn nói mèo nhỏ không cần tu Phật.

Cuối cùng là A Đào của ta.

Tiên cốt của nàng ở vào vị trí cột sống, chính mình động thủ quả thật bất tiện, nhưng nàng kiên trì chính mình tới.

“Chi Chi, ngươi không thể động thủ, để cái loại như ngươi tới chắc chắn ngươi sẽ áy náy chết được.”

Cả người nàng đầy máu xụi lơ nằm trong lòng ta: “Ta bây giờ có phải thật xấu hay không? Ha ha ha, cơ mà ngươi cũng không được không thích ta.”

Chê cười, trong thiên hạ ai không biết hợp hoan môn Chúc Đào là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Ta nắm tay nàng dỗ dành: “Ai nói, A Đào của chúng ta là cô nương xinh đẹp nhất.”

“Chi Chi, ta, ta đau quá à.” Nàng thút thít vài tiếng, lại ngước đầu dặn dò ta: “Nhưng mà, ta đi trước cũng tốt, ngươi nhớ kỹ, ta luôn ở bên cạnh ngươi.”

“Chi Chi, đừng sợ.”

Nàng là đứa ngốc, Từ Chi ta biết sợ khi nào.

Ánh sáng bay đầy trời, ta chậm rãi nhắm mắt lại, dư quang nhìn thấy một người cầm kiếm xông vào nói cái gì đó với ta. Ý thức đã dần dần tiêu tán, ta thực sự nghe không rõ.

Ta biết hắn là ai.

Thực xin lỗi.