Chương 6: Nghèo khó là rào cản cuộc sống

#daongucu

Thịnh Cảnh không biết Tạ Dư Minh đang nghĩ gì trong đầu.

Cô hoàn toàn bị sốc bởi phản ứng của cơ thể mình, phút chốc cô xấu hổ đến mức ngón chân co quắp lại.

Đây là tình huống chết chóc gì đây? Là cái sự quê độ gì đây? Ngày đầu tiên mọc thêm một cái móc câu, mình đã cương cứng và chảy nước với bác sĩ...

Cứu với, mình muốn về nhà.

Bên tai Thịnh Cảnh như ù đi, cả người nóng ran. Cô vội vàng lấy khăn giấy lau phía dưới cơ thể, sau đó vội vàng mặc áo ngoài và quần dài vào, buộc gọn mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi lên lần nữa. Lời nói của Tạ Dư Minh dường như trở thành âm thanh nền mơ hồ, ngắt quãng.

"Phòng chụp MRI ở ngay tòa nhà phía sau kia, không cần xếp hàng."

"Do tình hình của cô đặc biệt nên tôi sẽ đánh tiếng với bên đó trước..."

"Sau đó mới làm siêu âm Doppler màu sau..."

"... Giờ này chắc phòng siêu âm cũng nghỉ rồi, tôi đưa cô qua đó."

"..."

"Cô cầm lấy cái này."

Bàn tay khớp xương rõ ràng đưa thẻ khám bệnh cho cô.

Thịnh Cảnh gật đầu, nhận lại thẻ khám bệnh của mình, đi ra ngoài đóng tiền. Tới khi quẹt thẻ ở cửa thanh toán, tiếng bíp của máy móc mới bất chợt khiến cô tỉnh táo lại.

“Tổng cộng hai nghìn bốn trăm tám mươi tệ.” Nhân viên đứng sau quầy thanh toán cười ngọt ngào: "Xin hỏi cô muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?”

Thịnh Cảnh hít sâu một hơi: "...Bao nhiêu cơ?"

"Hai nghìn bốn trăm tám mươi tệ."

Đắt vãi!

Đắt đến mức tất cả sự xấu hổ đều bay biến.

Không bằng nói bây giờ cô chỉ cảm thấy tim mình rỉ máu.

Thịnh Cảnh run rẩy mở ví điện tử ra, sau đó trơ mắt nhìn số dư tài khoản của mình biến thành ba trăm lẻ một tệ.

Cô cầm hóa đơn trong tay quay lại phòng khám sản phụ khoa, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn Tạ Dư Minh, cảm thấy trên mặt anh chỉ có một chữ "đắt".

Cũng may mà đắt có chỗ tốt của đắt.

Ví dụ như người này đích thân dẫn cô đi khám, thuê phòng riêng, tìm chuyên gia, tính riêng tư cực cao, chất lượng dịch vụ cực tốt. Sau khi làm xong hết các thủ tục, anh còn giải thích cặn kẽ kết quả chụp chiếu cho cô, còn cam kết sẽ không tiết lộ thông tin ra ngoài.

"Ngoài vấn đề thiếu dinh dưỡng ra, sức khỏe cô rất tốt."

Rõ ràng tâm trạng Tạ Dư Minh rất tốt: "Quả nhiên như tôi chẩn đoán, hiện giờ cô có hai cơ quan sinh dục gần như hoàn chỉnh. Tôi đề nghị cô nên làm kiểm tra chức năng tính cách, ví dụ như kiểm tra chức năng tuyến tiền liệt, kiểm tra chất lượng tϊиɧ ŧяùиɠ..."

"Không, không cần đâu."

Thịnh Cảnh mang theo một túi đầy kết quả chẩn đoán, khó khăn từ chối lời đề nghị của Tạ Dư Minh: "Bác sĩ Tạ, tôi nhớ là mình đến đây chủ yếu để xin tư vấn phẫu thuật thiến mà."

Tạ Dư Minh: "Đó là phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn dươиɠ ѵậŧ, xin đừng biến tôi thành bác sĩ thú y."

“Vậy có thể làm được không?” Thịnh Cảnh hỏi.

"Tôi không kiến nghị phẫu thuật." Tạ Ngọc Minh đẩy kính mắt: "Cơ thể cô rất đặc biệt, phẫu thuật sẽ gây ra ảnh hưởng gì chúng tôi hoàn toàn không thể đoán được, hơn nữa sau này tiểu tiện sẽ trở thành vấn đề lớn."

Thịnh Cảnh siết chặt quai túi nilon.

"Loại phẫu thuật này vốn dĩ rất nguy hiểm, cho dù là một người đàn ông bình thường cũng sẽ gặp rắc rối trong cuộc sống sau này. Bây giờ cô đang rất khỏe mạnh, mạo hiểm tổn hại sức khỏe để thực hiện phẫu thuật... Người bình thường sẽ không ngu ngốc như vậy đúng không?" Tạ Dư Minh bình tĩnh nhìn cô: "Cho dù cô nhất quyết phải làm phẫu thuật, tôi cũng không thể đồng ý."

Thịnh Cảnh không nói gì nữa.

Cô đứng im lặng một hồi, quyết định về nhà trước.

Tạ Dư Minh đã thêm thông tin liên lạc của Thịnh Cảnh.

“Nếu sau này cô có gì cần tư vấn thêm, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.” Anh nở nụ cười hiếm hoi: "Tôi nghĩ mình có thể giúp được cho cô rất nhiều đấy.”

***

Chuyến đi đến bệnh viện này chỉ có thể dùng một từ bi thảm để miêu tả.

Mất tiền, mất hết cả thể diện, nhưng cuối cùng lúc quay về thân thể cô vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi cả.

Thịnh Cảnh thất thần rời phòng khám phụ khoa.

Trong sảnh chính tầng một của bệnh viện người ra người vào, cô xuống thang máy đi ra ngoài, bắt gặp một cô gái cầm hộp thuốc đang lớn tiếng gọi điện thoại. Khuôn mặt cô gái sưng đỏ, đôi mắt tròn xoe ngân ngấn nước mắt,

nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đã nói là tôi bị dị ứng đến bệnh viện lấy thuốc rồi! Tôi đến tháng ăn nhầm đồ đã khó chịu lắm rồi, mấy người đừng có làm phiền tôi nữa được không!... Đúng đúng, cục cưng của các người là em trai ruột của tôi, nó mới tám tuổi thôi, chắc chắn không phải cố ý rắc bột óc chó vào cơm của tôi đâu... thế đã được chưa?"

Có người vội vã đi qua đυ.ng phải cô gái đang nghe điện thoại. Những hộp thuốc đủ màu lộp bộp rơi xuống đất.

"A, phiền chết đi được..."

Cô gái cúp điện thoại, ngồi xổm xuống nhặt đồ, giọng nói dần trở nên nức nở: "Sao chẳng có ai biết xin lỗi thế nhỉ..."

Nước mắt rơi xuống đất. Những người xung quanh đi qua đi lại ngó lơ cô gái.

Thịnh Cảnh tiến lên mấy bước, khom người nhặt hộp thuốc và giấy khám bệnh lên đưa cho cô gái. Suy nghĩ một hồi, cô lại lấy thêm cả khăn giấy trong túi quần ra.

Đối phương nhận đồ, ngơ ngác nhìn cô, có chút ngốc nghếch sụt sịt mũi.

"Cảm, cảm ơn..."

Thịnh Cảnh nhếch môi cười: "Không có gì."

Cô gái ngẩn ngơ mất mấy giây, gương mặt dường như đỏ lên, đôi mắt long lanh hoảng hốt cụp xuống, giọng nghẹn ngào: "Ừm, có tiện trao đổi phương thức liên..."

Nửa câu sau bị kẹt lại trong cổ họng.

Cô gái vô tình nhìn thấy chiếc túi nilon trong tay Thịnh Cảnh có tờ rơi vô sinh của phòng khám sản phụ khoa và nam khoa, cùng tờ phim chụp cộng hưởng từ sáng lấp lánh trong túi.

Tuy hình ảnh tối màu không rõ ràng lắm, nhưng cũng có thể nhận ra đây là cấu trúc giải phẫu của cơ quan sinh dục nam.

"..."

Vậy anh đến phòng khám sản phụ khoa để khám cái gì?