Chương 5: Ướt

#daongucu

Điều đó có nghĩa gì? Thịnh Cảnh không hiểu.

Tạ Dư Minh đẩy dươиɠ ѵậŧ bán cương của cô sang một bên và hỏi: "Có thể dang rộng ra để xem tình trạng thế nào không?"

Dang rộng cái gì?

Thịnh Cảnh vô thức gật đầu, ngơ ngác bắt gặp ánh mắt của Tạ Dư Minh, một lúc sau mới phản ứng lại.

Ý anh là muốn cô dang rộng hai chân.

Trong nháy mắt, lời từ chối đông cứng lại trên đầu lưỡi, cô cưỡng ép nuốt chúng xuống.

Đã đến mức này rồi thì kiểm tra cho hết luôn đi.

Thịnh Cảnh cởϊ qυầи lót của mình xuống, từ từ mở rộng hai chân ra.

Vì căng thẳng và khó chịu, cổ cô nổi lên màu đỏ nhạt. Đôi dái tai màu trắng ngọc lấp ló giữa mái tóc gãy đen nhánh cũng như được nhuộm sáng lên.

Tất cả cảm xúc trong đôi mắt của Tạ Dư Minh đều bị tròng kính che khuất.

Anh cúi đầu xem xét kỹ càng cấu tạo của hai chân cô. Sau hai túi tinh căng phồng và mỏng manh như quả đào là cơ quan sinh dục giấu kín chỉ thuộc về phụ nữ. Môi lớn mềm mại bao quanh bởi hai cánh hoa nhỏ khép kín, có màu sẫm hơn dươиɠ ѵậŧ một xíu, là màu đỏ hồng đáng yêu.

Đầu ngón tay đeo găng cao su nhẹ nhàng tách mở cánh hoa đang khép lại.

Cùng lúc đó, Thịnh Cảnh giật ngược ra sau, gần như không thể kiểm soát được, hai bắp đùi không ngừng run rẩy.

Cô cố gắng hỏi ra tiếng: "Khám xong chưa?"

“Chờ chút nữa.” Tạ Dư Minh nhích lại gần, hơi thở ấm áp phả vào phần đùi non của Thịnh Cảnh, xương quai hàm đẹp đẽ của anh cũng bạnh ra theo.

Tầm mắt anh quét qua âʍ ѵậŧ đỏ hồng, dọc theo khe thịt mềm mại đi xuống cái lỗ khít chặt.

Những ngón tay mang theo độ ấm lập tức chen vào khe hở giữa hai môi âʍ ɦộ, cẩn thận vuốt ve, sờ nắn xung quanh âʍ ɦộ mẫn cảm đau nhức.

"Ưʍ..."

Thịnh Cảnh không thể kiểm soát được phát ra tiếng kêu kỳ lạ. Cô kêu xong mới muộn màng che miệng lại, tròng mắt nóng lên.

"Nhanh, nhanh lên."

Giọng điệu đầy oan ức và khó chịu.

Tạ Dư Minh đứng dậy, gọng kính lạnh lẽo lướt qua đầu gối đang run rẩy của Thịnh Cảnh. Mái tóc vốn được chải chuốt kỹ càng bị đυ.ng vào hơi xõa ra, những sợi tóc mảnh lướt qua đôi mắt hẹp dài.

“Về cơ bản thì bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nữ giới bình thường.”

Anh cởi găng tay y tế ném vào thùng rác, phần đầu ngón găng tay mềm nhũn thấm đẫm dịch nhầy trong suốt: "Nhưng mà tôi không tìm thấy niệu đạo, bây giờ chắc chỉ còn niệu đạo của nam giới thôi."

Giọng nói của Tạ Dư Minh có phần run rẩy.

Anh day day cái trán đang choáng váng, mặt không đổi sắc rút mấy tờ giấy đưa cho cô gái trần như nhộng bên giường: "Lau đi này."

Lau cái gì?

Thịnh Cảnh cầm lấy khăn giấy, ngơ ngác cúi đầu, lúc này mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn cương cứng. Dị vật to dài dựng thẳng lên, giữa hai chân ướŧ áŧ dấp dính.

Sờ tay xuống dưới, môi âʍ ɦộ trơn trượt ướt đẫm.

Thấy cô ngơ ngác giơ tay phải lên, giữa kẽ tay vẫn còn dính dịch nhầy, Tạ Dư Minh không nhịn được ho khan nhắc nhở.

Dù sao thì... thế này cũng hơi quá đáng rồi.

"Cô cần phải làm một số chụp chiếu như cộng hưởng từ và siêu âm Doppler màu để xác nhận các cơ quan nội tạng không có gì bất thường. Tôi cho rằng hiện giờ có thể cô đã có hai cơ quan sinh dục hoàn chỉnh."

Đang khi nói chuyện, cảm giác kỳ lạ run rẩy bỗng vọt lên cổ họng Tạ Dư Minh, anh không thể phân biệt được rốt cuộc hiện giờ mình có cảm giác gì, hào hứng, buồn nôn hay tò mò?

"Tôi sẽ đưa chỉ định xét nghiệm cho cô ngay bây giờ."

Bất kể thế nào, đúng là anh đã phát hiện ra một con quái vật.

Một con "quái vật" xinh đẹp, ngốc nghếch, nhạy cảm và có lẽ còn ẩn giấu thể chất dâʍ đãиɠ...