Chương 4: Cơ thể nhạy cảm

#daongucu

Tạ Dư Minh không nói gì, tiếp tục sờ xuống dưới.

Cảm giác đặc thù của găng tay cao su lướt qua xương quai xanh rồi dừng lại trên ngực. Thịnh Cảnh vô thức siết chặt mép giường, mím chặt môi.

Ngực của cô phẳng đến mức thoạt nhìn rất dễ khiến người ta nhận nhầm giới tính nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy đây đúng là bộ ngực chỉ phụ nữ mới có. Nền da trắng nõn được điểm xuyết bởi màu đỏ anh đào, giống như bông mai nở giữa trời tuyết.

Đầu ngón tay lành lạnh tránh đi vùng trọng điểm, nhẹ nhàng ấn vào vùng mô mỡ mềm mại.

Về mặt lý trí, Thịnh Cảnh biết Tạ Dư Minh đang kiểm tra những bất thường trong các dấu hiệu giới tính của mình, nhưng không lâu sau, ngực cô bắt đầu nóng lên. Cả trên cơ thể bất chợt ngứa ngáy, núʍ ѵú chưa được chạm vào đã dựng thẳng lên, phát ra màu sắc tươi tắn hơn.

Thật... kỳ lạ.

“Đừng sờ ở đây nữa...” Cô thấp giọng ngăn lại: "Tôi vốn không có ngực.”

Tạ Dư Minh dừng một chút, bình tĩnh nói: "Ừm, tuyến vυ" phát triển bình thường."

Anh quay sang kiểm tra xương vai và cánh tay, cấu tạo xương sườn của cô. Thỉnh thoảng lại lên tiếng, giọng nói vẫn đều đều, như là một cỗ máy chữa bệnh không có cảm xúc gì vậy.

"Bên ngoài không có bất thường gì, không có vấn đề phát triển nào bất thường, không rách mô cơ."

Tạ Dư Minh lần lượt kiểm tra từng bộ phận một.

Eo hông, xương chậu.

Chỉ có bản thân anh biết rằng trong khoảng thời gian sờ nắn ngắn ngủi và khó khăn này, anh đã bị con quái vật tên Thịnh Cảnh này cám dỗ.

Làn da, nhiệt độ cơ thể, hơi thở ngập ngừng, sự chịu đựng và cảnh giác trong ánh mắt, động tác căng thẳng và phòng thủ như động vật nhỏ của cô... Tất cả đều toát lên một sức hút khiến người ta choáng váng.

Lòng bàn tay rộng lớn ấn lên bụng.

Giọng nói của anh hơi cứng nhắc: "Trước đây cô đã từng tập cơ bụng chưa?"

"Ừm, tôi có vận động rèn luyện một chút, nhưng không được rõ ràng như bây giờ."

Thịnh Cảnh không quen lắm nên hóp bụng lại, vòng eo săn chắc phác họa những đường cong mơ hồ nhấp nhô. Cơ bắp của cô không quá cường tráng, nhưng rất rõ ràng và cân đối, đường V-cut(*) của cô cũng rất đẹp.

(*) Tuyến nhân như, rãnh cơ bụng chỗ ngang xương chậu 2 bên ấy.



Cũng vì vậy mà đồ lót cotton quá nhỏ trông khá đặc biệt. Bộ phận kỳ lạ nhồi nhét bên trong lớp vải, thỉnh thoảng lai nảy lên khiến người ta có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Thịnh Cảnh yên lặng nhìn tay bác sĩ.

Buổi sáng sau khi thức dậy, cô mới chỉ nhìn lướt qua bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© kỳ lạ kia. Lúc đó thế giới quan của cô bị ảnh hưởng nặng nề nên tới giờ cũng không nhớ rõ lắm trông nó thế nào, hình như khá dài và nặng...

Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Tạ Ngọc Minh kéo mép qυầи ɭóŧ ra, dươиɠ ѵậŧ bị kìm hãm đã lâu không thể chờ nổi mà nhảy vọt ra ngoài, đập mạnh vào mu bàn tay anh, phát ra âm thanh rõ ràng.

"Bộp."

Tạ Dư Minh: "..."

Thịnh Cảnh: "..."

Xấu hổ, xấu hổ chết đi được.

“Xin lỗi nhé.” Thịnh Cảnh cẩn thận nhìn nét mặt bác sĩ Tạ, phát hiện người này vẫn giữ khuôn mặt lạnh như tiền, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tôi không kiểm soát được làm sao để nó tránh ra."

Tạ Dư Minh: ... Đàn ông bình thường cũng không thể điều khiển nó chủ động di chuyển lên, xuống, trái, phải, cô nghĩ rằng đây là xe không người lái hả?

Anh kiên nhẫn nhắm mắt lại, tính ưa sạch sẽ bắt đầu từ từ phát tác.

Công bằng mà nói, bộ phận này của Thịnh Cảnh rất đẹp.

Chiều dài và độ lớn đều vượt xa tiêu chuẩn, phần thân màu hồng nhạt, trên cùng là đầu khấc hoàn hảo. Nang túi bên dưới cũng có màu rất nhạt, da không có nếp gấp xấu xí, giống như quả đào non căng mọng, nâng đỡ thân rễ tươi tốt.

Nhưng dù sao Tạ Dư Minh cũng là một người đàn ông, một người đàn ông có tính hướng bình thường.

Anh củng cố thêm tâm lý, bắt đầu kiểm tra tình trạng giữa hai chân của Thịnh Cảnh. Đôi găng tay cao su thỉnh thoảng lại chạm vào bộ phận nhạy cảm khiến Thịnh Cảnh muốn nhảy dựng lên.

"Bề ngoài dươиɠ ѵậŧ không có gì bất thường." Tạ Dư Minh nói: "Không có vấn đề bao qυყ đầυ quá dài, rất sạch sẽ. Túi tinh nhỏ hơn so với đàn ông trong nước bình thường, nhìn thì có vẻ lượng trữ tinh cũng bình thường..."

Tai Thịnh Cảnh như ù đi, một cảm giác nóng rực xấu hổ không thể giải thích được lan lên xương hông cô. Cô quay mặt đi chỗ khác, nhìn lung tung hoa văn trên bức tường, ngón tay cô siết chặt lấy mép giường.

Giọng nói của Tạ Ngọc Minh lọt vào lỗ tai.

"Có lẽ tồn tại vấn đề quá nhạy cảm."