Chương 3: Đi khám

#daongucu

Tháng tám là tháng chết tiệt.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, nguyện vọng đã đăng ký hoàn tất. Cô trốn tránh không đi họp lớp, hoàn toàn trở nên sống tách biệt với thế giới, buổi tối thì đi làm ở cửa hàng tiện lợi 24/24, ban ngày ngủ trong căn nhà thuê ngột ngạt chật chội, không hề bước chân ra khỏi nhà.

Cuộc sống buồn tẻ và nhàm chán, tràn ngập mùi nhang muỗi khó ngửi.

Tối hôm qua cũng vậy.

Vì là sinh nhật mười tám tuổi hiếm có nên Thịnh Cảnh tan làm sớm và xách về nhà một chiếc bánh kem nhỏ được giảm giá từ cửa hàng tiện lợi.

Không có nến, tất nhiên cũng không có ai hát bài hát mừng sinh nhật cả. Một mình ăn bánh kem xong, cô vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ.

Không cầu nguyện, cũng không mơ thấy gì kỳ lạ.

Cô vẫn ngủ đến sáng như bình thường, sau khi thức dậy thì thấy cơ thể mình có gì đó không bình thường.

Sau khi hoang mang một hồi, cô tìm kiếm trên điện thoại rất lâu mới chọn được bệnh viện có vẻ đáng tin cậy, nghe nói ở đây rất chú trọng đến trải nghiệm và quyền riêng tư của bệnh nhân. Cô đạp xe dưới cái nắng như thiêu như đốt không ngừng nghỉ, may sao lấy được số khám cuối cùng.

... Tạ Dư Minh.

Thịnh Cảnh ngồi trên giường, im lặng nhìn người đàn ông mặt mũi thờ không nói gì. Khi y tá hướng dẫn đưa cô tới còn chu đáo nhét cho cô một tờ rơi của phòng khám sản khoa. Với tư cách là bộ mặt của khoa, phần giới thiệu vắn tắt của Tạ Dư Minh cực kỳ hào nhoáng, có rất nhiều từ ngữ chuyên môn lạ lẫm khiến người ta hoa cả mắt.

... Vậy chắc anh phải chuyên nghiệp lắm đây.

Thịnh Cảnh lặng lẽ an ủi mình.

Nhưng cô vẫn rất căng thẳng! Còn ngại nữa! Thành thật mà nói, từ lúc thức dậy buổi sáng đến giờ, đầu óc cô vẫn đặc quánh như hồ dán, khả năng phán đoán giảm mạnh, lời nói và việc làm của cô gần như hoàn toàn dựa trên bản năng.

Bác sĩ Tạ này có vẻ không dễ chọc, đã nhiều lần định đuổi cô ra ngoài, nhưng cuối cùng anh vẫn miễn cưỡng đồng ý khám, Thịnh Cảnh cũng không dám mặt dày hỏi thêm mấy câu.

Khám thế nào đây? Phải cởi tới chừng nào? Cởi ở đâu? Có cần cởi giày ra không?

Lúc mặc quần áo vội quá nên bên trong không mặc gì cả, làm sao bây giờ?

Bao nhiêu câu hỏi nghẹn ứ trong cổ họng, cô nắm vạt áo chần chừ một hồi, hay là cứ cởi hết ra đi.

Từ khi Thịnh Cảnh có trí nhớ đến giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên cô khỏa thân trước mặt người khác giới. May mà biểu cảm của Tạ Dư Minh không hề thay đổi, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, nhìn cô gần giống như nhìn một vật chết vậy.

Điều này làm cho Thịnh Cảnh cảm thấy an lòng.

Phòng khám rất yên tĩnh.

Gần như không nghe thấy tiếng thở của bất cứ ai.

Thịnh Cảnh cứng ngắc ngồi xuống, ánh mắt vô thức dừng lại trên cổ Tạ Dư Minh. Nơi đó có một trái cổ đặc biệt rõ ràng, từ từ di chuyển theo giọng nói vang lên.

"Các đường nét trên mặt cô có thay đổi gì không?"

Anh ấn nhẹ lên phần xương chỗ lông mày của Thịnh Cảnh, từ từ lần xuống dọc sống mũi của cô: "Có triệu chứng đau đầu hay buồn nôn nào không?"

Thịnh Cảnh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Gương mặt... Không thay đổi rõ rệt, dường như có thay đổi, lại dường như không có thay đổi gì, cũng không cảm thấy có gì khó chịu."

Những đốt ngón tay mát lạnh lướt qua cằm cô, ấn lên yết hầu hơi nhô ra của cô.

"Thay đổi ở đây à?"

"Không phải." Lông mi Thịnh Tinh run rẩy: "Vốn ban đầu tôi đã như vậy rồi, có lẽ là do di truyền chăng? Hay là do tôi là con lai... Mẹ tôi là người Iceland."

Vì vậy, từ khi sinh ra khung xương của cô đã cao lớn hơn so với người bình thường. Vóc dáng đặc trưng của giới tính cũng không rõ ràng.

Sau khi xảy ra đột biến, sự không rõ ràng này lại càng tăng thêm.