Chương 2: Quái vật tên Thịnh Cảnh

#daongucu

"Ngoài chỗ đấy ra thì không có chỗ nào biến đổi nữa. Có thể là do hoóc môn gây ra..." Thịnh Cảnh nhỏ giọng lẩm cẩm một câu, sau đó nói một hơi: "Trước đó tôi cao một mét bảy, giờ đã hơn mét tám. Tay chân cũng to ra một chút, sức lực cũng nhiều hơn. Với lại, lông trên người đã biến mất..."

"Những điều này đều do tôi soi gương để thấy, còn bên trong thì tạm thời chưa rõ. Tôi đến phòng khám sinh lý vì hy vọng bác sĩ có thể kiểm tra tình trạng cơ thể của tôi, nếu không có chuyện gì nguy hiểm thì tôi muốn cắt cái thứ thừa thãi kia đi." Cô bối rối gãi gãi cằm: "Phẫu thuật cắt bỏ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam giới, tên nó là như thế, đúng không? Tôi đọc được trên mạng rằng anh có thể làm phẫu thuật tương tự."

Tạ Dư Minh sửa lại: "Là phẫu thuật loại bỏ toàn bộ dươиɠ ѵậŧ."

Anh mang theo vài phần không nói rõ được, cũng không diễn tả được tâm trạng mình lúc này, phức tạp mở miệng: "Vậy giờ tôi sẽ sờ nắn một chút, cô cởi đồ rồi lên giường đi."

Nói xong, anh xoay người, đi rửa tay để khử trùng tay.

Vừa cọ rửa mu bàn tay dưới chất lỏng lạnh buốt, vô số suy nghĩ lóe qua bộ não của anh.

Chứng rối loạn hoang tưởng? Chứng thù hận bản thân? Chứng rối loạn định dạng giới? Bệnh thần kinh? Hay cố tình diễn kịch bịa chuyện?

Tóm lại anh không có cách nào tin tưởng hoàn toàn lý do mà cô giải thích. Sò nắn chỉ là một kiểu nhắc nhở, nếu cô không muốn khiến mọi chuyện khó xử hơn thì có thể nhân dịp này để rời đi.

Nhưng khi anh đeo xong găng tay y tế chuyên dụng xong, lúc xoay người lại vẫn chưa thấy người trẻ tuổi biến mất khỏi phòng khám.

Cô đang nằm trên giường điều trị, đã cởi bỏ áo hoodie rộng thùng thình và quần dài, chân vẫn đang đi giày. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu lên đôi vai trần trụi của cô, bao phủ lên da thịt đang có một lớp mồ hôi mỏng khiến da cô như có một tầng vảy sáng. Mái tóc đen dài rối bù dính chặt vào cột sống, xõa ra hai bên như cánh bướm.

Người học y nhìn thể xác, điều đầu tiên không phải là nhìn bề ngoài. Ví dụ như Tạ Dư Minh, anh say đắm tiêu bản khung xương, vừa đơn giản lại phức tạp, tràn ngập vẻ đẹp nghệ thuật thần bí, mà bây giờ tấm thân trần của Thịnh Cảnh cũng như vậy.

Khung xương của cô rất đẹp.

Là một loài sinh vật có tỉ lệ vàng.

Vai rộng hơn phụ nữ châu Á bình thường, nhưng không thô thiển như vai nam giới. Đường cong cột sống hoàn hảo, nhìn xuống dưới là cái eo hơi lõm vào, làm nổi lên xương hông và cái mông cao vυ"t cùng với hai chân thẳng tắp.

Chiếc qυầи ɭóŧ vải bông màu hồng, kiểu dáng cho nữ giới đang bó sát lại vào khu tam giác, ở giữa quần có một thứ không bình thường đang nhô lên.

Tạ Dư Minh cảm thấy mình rơi vào ảo giác rồi. Anh nhìn cô, nhìn cô đang cúi đầu, cố gắng vượt qua chướng ngại. Cô rõ ràng rất không thích ứng được với việc biến đổi của mình, trên mặt hơi mù mờ và tức giận, ngón tay đặt hờ lên mép qυầи ɭóŧ, kéo mấy lần nhưng chưa kéo ra.

Nhưng Tạ Dư Minh nhìn thoáng qua phần đỉnh đầu của cái bộ phận đáng xấu hổ đó.

Đồng hồ treo trên tường đã điểm, tiếng kêu thanh thúy vang lên, nhắc nhở thời gian.

Trong phòng khám, Tạ Dư Minh không hề nhúc nhích.

Anh hoảng hốt nhớ đến hồi bé từng đọc về loài yêu quái biển ở trong sách, chúng dùng nhan sắc xinh đẹp và giọng hát êm tai quyến rũ thủy thủ rơi vào vực sâu rồi chết.

Mà bây giờ, quái vật tên Thịnh Cảnh đã xuất hiện.

Cô có mái tóc dài đen nhánh của yêu quái biển, vẻ ngoài ái nam ái nữ, giọng nói êm dịu như nước suối thanh tịnh, cùng với phần bên dưới quái dị.

"... Có cần cởi hết toàn bộ không?"

"Quái vật" quay đầu nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ khó xử và khẩn cầu.

Tạ Dư Minh há to miệng, không thể giải thích nổi dự định ban đầu của mình.

Anh đi tới, ra hiệu Thịnh Cảnh ngồi dậy, sau đó đỡ vai cô.

"Được rồi."

Tạ Dư Minh chạm đến da thịt ấm áp đó qua một lắm găng tay cao su. Đây là lần đầu tiên anh sờ nắn trong đời, thật ra anh là người thích sạch sẽ.

"... Bắt đầu đi."