Chương 50

Trong lúc ăn cơm, Hạ Chi Mạt không biết Mạc Nam Trần đã cho ba cô uống bùa mê thuốc lú gì mà hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Thái độ của ba cô với anh cũng rất khác thường, vô cùng thân thiết. Cô cảm giác chính bản thân mình mới là người ngoài vậy.

Trong lòng cô cảm thấy có chút ghen tị. Cô nghĩ không biết ba mẹ có nhớ cô mới là con gái ruột trong cái nhà này không, sao mới một lúc mà hai người đã bị quân địch mua chuộc rồi, không có lập trường kiên định gì cả.

“Tiểu Mạt, mấy ngày nay con đi đâu vậy, cũng chẳng đến công ty làm việc?” Hạ Đông Hải hình như cảm thấy sự oán trách trong mắt cô thì mở miệng hỏi.

Hạ Chi Mạt yên lặng cúi thấp đầu xuống: “Ba à, ngày mai con sẽ đi làm mà.”

“Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên suy nghĩ thật kỹ về tương lai một chút, con nhìn Nam Trần đi, người ta bây giờ đã là bác sĩ chính của bệnh viện rồi.”

Có so sánh liền có tổn thương, Hạ Chi Mạt cảm giác người mình bị mấy mũi tên xuyên qua. “Ba, con biết mà…”

Hạ Đông Hải coi như hài lòng với câu trả lời của cô, ông quay lại với vẻ mặt ôn hòa, nói với người đàn ông ở bên cạnh: “Nam Trần, không cần câu nệ, cậu cứ coi như nhà của mình mà thoải mái đi.”

“Được ạ.” Mạc Nam Trần nở một nụ cười nhìn rất ghê.

Hạ Chi Mạt tràn đầy oán niệm trợn mắt nhìn Mạc Nam Trần, hận không thể đυ.c mấy cái lỗ trên khuôn mặt dối trá của anh.

“Còn không mau mau ăn nhiều cơm vào.”

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của ba mình, cô cực kỳ thành thật nhìn chằm chằm vào chén cơm.

Bữa cơm này trừ bỏ cô ăn không ngon ra, ba người kia có vẻ tâm trạng cũng không tệ lắm.

Thật vất vả cơm nước xong, Hạ Chi Mạt tìm cớ chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Mạt, con cũng chưa trở về mấy ngày rồi, hôm nay hãy ở nhà đi.” Đường Oản đau lòng cho con gái, dịu dàng hỏi.

Đôi mắt của Hạ Chi Mạt thiếu chút nữa chảy xuống một giọt nước mắt cảm động, nhưng cô vẫn còn phải tính sổ với người đàn ông kia: “Mẹ, ngày khác đi, ngày mai con vẫn còn phải dậy sớm nữa.”

“Bà cứ để con nó trở về đi, lớn tướng như vậy rồi cũng nên học cách độc lập.” Hạ Đông Hải ngoài miệng nói như vậy nhưng trong mắt vẫn có chút không nỡ.

Mạc Nam Trần lựa thời cơ mở miệng: “Chú Hạ, chú yên tâm, đúng lúc cháu thuận đường có thể đưa Tiểu Mạt trở về.”

“….” Còn có thể không thuận đường sao, thuận đến trên giường còn được.

Hạ Đông Hải rất vui nói: “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”

“Không sao.” Mạc Nam Trần cười giống như một thân sĩ.

Chỉ có trong lòng cô mới rõ ràng, người đàn ông này từ trong xương là xấu hơn cả xấu, trong lòng không tiếng động kêu gào, ba ơi, ba đây là trực tiếp đem đứa con gái duy nhất của ba đẩy vào trong hố lửa rồi.

Hạ Chi Mạt dưới ánh mắt trông ngóng không thôi của Đường Oản nhảy vào hố lửa, à không, là bước lên xe của tên đàn ông này.

Ngồi ở vị trí kế bên người lái, cô còn có thể nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ cô dần dần mơ hồ, chớp mắt mà họ đã già đi nhiều như vậy rồi, mũi cô hơi cay cay, sau này cô sẽ không tùy hứng như vậy nữa.

“Không muốn trở về?” Người đàn ông hỏi bằng chất giọng trầm thấp nhàn nhạt.

Hạ Chi Mạt nhìn sang một bên, không muốn để cho anh thấy mình rơi nước mắt.

“Ngày mai tôi lại về nữa, chuyện hôm nay tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.”

“Cô muốn tính sổ thế nào?” Mạc Nam Trần không thèm để ý hỏi.

“Anh không được im hơi lặng tiếng mà chạy đến nhà tôi nữa, nếu có lần sau đừng trách tôi không khách khí, lần này nể tình anh mới phạm lỗi lần đầu nên tôi sẽ không so đo với anh.”

Hạ Chi Mạt không quên bồi thêm một câu: “Nhưng tôi phải đi về nhà ở mấy ngày giải sầu một chút.”

“Tôi còn cho là cô muốn tôi bồi thường bằng xá© ŧᏂịŧ chứ.” Anh có chút tiếc hận nói.

“Cút.” Cô chỉ trả về một chữ duy nhất.

Trong mắt Mạc Nam Trần lóe qua một nụ cười, tâm trạng hình như không tệ lắm: “Lần trước không phải là cô còn cầu xin tha thứ sao.”

Hạ Chi Mạt hít mạnh vài hơi, bình phục tâm trạng một chút, nếu không phải anh đang lái xe mà cô thì sợ xảy ra tai nạn xe cộ, thì cô đã bóp chết anh trong xe luôn rồi.

Anh ta chết thì không sao, nhưng cô phải chôn theo, vậy thì mất nhiều hơn được.

“Mạc Nam Trần, anh không nói cũng không ai tưởng anh bị câm đâu.”

Anh biết người phụ nữ bên cạnh đã sắp xù lông lên nên cũng không tiếp tục kí©h thí©ɧ cô nữa.

Dọc theo đường đi, hai người không hề nói chuyện, xe chạy suốt nửa giờ rồi dừng lại trước một tiệm thuốc.

Hạ Chi Mạt thấy anh tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe, liền hỏi một câu: “Anh bị bệnh à?”

“Cô đang quan tâm đến tôi đấy hả?” Ánh mắt u ám của Mạc Nam Trần nhìn chằm chằm vào cô.