Chương 49

“Nói hay không cũng là việc của cô.”

Quả nhiên đàn ông rất vô tình! Hạ Chi Mạt bắt đầu cảm thấy có chút thương hại Lục Hân Nhiên. Nhưng mà cô vẫn nên lo chuyện của bản thân mình trước đã. Cô hắng giọng nói: “Tôi không quan tâm chuyện của anh với cô ta nữa. Lát nữa xuống dưới nhà ăn cơm thì anh đừng có mà nói linh tinh cái gì đấy.”

“Ừ.” Lần này anh thản nhiên đồng ý.

Nhưng bởi vì anh quá thản nhiên nên Hạ Chi Mạt có chút không yên tâm: “Anh đừng có mà gây ra rắc rối gì nữa đấy nhé. Cơ thể ba tôi vẫn chưa khỏe lại đâu.”

“Cô càng ở đây lâu hơn nữa thì hai người họ càng nghi ngờ hơn đấy.” Mạc Nam Trần tốt bụng nhắc nhở cô.

Hạ Chi Mạt kêu lên một tiếng: “Chết rồi, nói chuyện với anh lâu như vậy chắc chắn mẹ tôi sẽ nghĩ linh tinh cho mà xem. Mau lên, chúng ta mau ra ngoài đi.”

Tất cả là tại anh, làm cho đầu óc cô rối tung lên.

Nhưng anh lại chẳng nói gì cả, chỉ có mình cô khoa chân múa tay.

Quả nhiên lúc Hạ Chi Mạt dẫn Mạc Nam Trần xuống dưới nhà thì được mẹ cô nhìn bằng một ánh mắt vô cùng “quan tâm”, chỉ có thể đánh trống lảng để lấp liếʍ:

“Mẹ ơi, sao ba vẫn chưa về thế?”

“Đang trên đường về rồi!”

Hạ Chi Mạt thấy trong mắt Đường Oản vẫn còn chút nghi ngờ, cô bèn đi đến khoác tay bà ấy lấy lòng: “Mẹ, có cần con vào bếp giúp mẹ không?”

“Không cần đâu, con ở đây nói chuyện với Nam Trần đi.” Con gái mình như thế nào, trong lòng Đường Oản hiểu rất rõ ràng.

“Vâng ạ.” Hạ Chi Mạt biết rằng bản thân mình vào bếp chỉ ngáng đường làm mẹ bận bịu hơn mà thôi. Cô ấm ức đi ra phòng khách.

Thế nhưng Mạc Nam Trần lại đi đến: “Dì Đường, để cháu giúp dì một tay, khi ở nhà cháu cũng hay vào bếp.”

“Không cần đâu, không cần đâu, cháu cứ ngồi ở đây là được.” Đường Oản nghe được Mạc Nam Trần còn biết nấu ăn, ánh mắt bà nhìn anh càng trở nên vui vẻ hơn.

Trong lòng Hạ Chi Mạt âm thầm gào thét: Mẹ à, mẹ tuyệt đối không được để vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt. Lòng dạ người này rất đen tối.

“Vâng ạ.” Mạc Nam Trần cũng không cố chấp.

Đường Oản vừa vào phòng bếp xong, Hạ Chi Mạt lập tức nói một cách chua ngoa: “Có một số người rất giỏi giả vờ, chẳng cần làm gì cũng thu phục được người khác nhỉ?”

“Cô cũng có cái khả năng này mà.” Mạc Nam Trần đi vòng qua người cô, ngồi lên ghế sô pha.

Hạ Chi Mạt bị lời nói của anh làm cho tức nghẹn họng, một lúc lâu sau cũng không nói được câu gì. Sau đó cô lạnh lùng nói: “Bạn gái anh có biết anh là người xấu tính như vậy không?”

“Vậy bạn trai cũ của cô có biết cô nhỏ nhen như vậy không?” Mạc Nam Trần nhẹ nhàng phản kích.

“…” Cô cảm giác bị anh làm cho tức chết rồi.

Một lát sau, có tiếng mở cửa. Hạ Đông Hải bước vào nhà. Ông thấy trong phòng khách chỉ có hai người thì ánh mắt hơi dừng lại một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Mạt, con đang ngồi cái kiểu gì thế, còn ra thể thống gì nữa?”

“Ba…” Hạ Chi Mạt phát hiện thì ra khoảng cách của cô với anh lúc này khá gần, vội vàng chột dạ đẩy anh ra.

Ngược lại Mạc Nam Trần lại rất thản nhiên, lễ phép chào ông một tiếng: “Chú Hạ.”

“Cậu Mạc.” Hạ Đông Hải gật đầu với anh một cái coi như là đáp lại lời chào của anh.

Hạ Chi Mạt cảm thấy bầu không khí có chút không được tự nhiên, cô cười gượng: “Ba, con đến phòng bếp một chút xem mẹ đã làm xong cơm chưa. Hai người cứ trò chuyện tự nhiên nha.” Nói xong cô cắm đầu cắm cổ chạy.

Hạ Đông Hải cũng không nói gì. Ông cởϊ áσ khoác ra treo lên móc áo rồi đi vào trong phòng khách.

Hạ Chi Mạt ở trong phòng bếp thập thò như một tên trộm, cô luôn ngó đông ngó tây về phía phòng khách. Nhưng khoảng cách hơi xa nên cô không hề nghe được hai người bọn họ đang nói chuyện gì.

“Con khẩn trương như vậy chi bằng ra đó nghe luôn đi.” Đường Oản có chút buồn cười.

Hạ Chi Mạt chột dạ sửa sang lại mái tóc, làm bộ bình tĩnh trả lời: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế. Con với Mạc Nam Trần cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

“Được, được, chỉ là bạn bình thường thôi.”

Giọng điệu của mẹ cô lúc này tỏ rõ bà không hề tin lời cô nói. “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, bọn con…”

“Tiểu Mạt, mẹ biết con với cậu ấy chỉ là bạn thôi mà.”

Nhưng mà mẹ à, nếu mẹ tin thì tại sao lại bày ra cái vẻ mặt “tôi hiểu hết mà” cơ chứ. Không biết trong đầu mẹ cô đã tự biên tự diễn ra cái kịch bản gì rồi.

Hạ Chi Mạt cảm thấy rất mệt mỏi. Cô cũng không muốn giải thích nhiều nữa, chuyện này càng tô sẽ càng đen thôi.

Dù cô không muốn nói nhưng không có nghĩa là Đường Oản không hỏi: “Tiểu Mạt, con với Hàn Dũ….”

“Chia tay rồi!” Cô không suy nghĩ gì buột miệng nói ra.

Vẻ mặt Đường Oản tỏ vẻ “quả nhiên là như vậy”. Bà nói: “Lúc đầu mẹ không phản đối con yêu Hàn Dũ, nhưng mà cậu Hàn Dũ này không được trầm ổn với kiên định lắm. Ngược lại mẹ thấy mọi phương diện của Nam Trần đều khá tốt. Có điều chủ yếu vẫn là con có thích hay không.”

… Mẹ, mẹ đừng nói nữa thì hơn.