Chương 51

Cổ họng cô nghẹn một cái, làm bộ khinh thường nói: “Làm sao có thể có chuyện đó được, tôi là sợ anh có bệnh rồi lây cho tôi thôi.”

“Yên tâm, tôi không bị bệnh.” Mạc Nam Trần xuống xe, đột nhiên khom người chui đầu vào vào, nhìn cực kỳ tà khí cong cong khóe miệng: “Chờ đó, tôi đi mua áo mưa.”

“Mạc Nam Trần, tôi gϊếŧ anh!” Hạ Chi Mạt theo bản năng đưa tay ra bắt lấy anh, đáng tiếc anh giống như đã sớm có phòng bị, nhẹ nhàng tránh được móng vuốt của cô.

Anh còn bổ sung thêm một tiếng cười yếu ớt chứng minh đùa cợt thành công.

Hạ Chi Mạt cảm giác thân thể cũng sắp tự bốc cháy rồi, lửa giận hừng hực cháy trong lòng, tên đàn ông đáng chết này, tồi tệ, khốn kiếp, hạ lưu!

Nhiệt độ trên mặt cũng đang không ngừng lên cao, ngay cả cổ và lỗ tai đều đỏ.

Chờ Mạc Nam Trần mua đồ xong bước lên xe, cô cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, xoay người giận dỗi.

Đột nhiên một cái lọ được vứt vào trong ngực cô, Hạ Chi Mạt đưa tay ra tiếp theo bản năng, khó hiểu hỏi: “Cái quỷ gì đây?”

“Thuốc tránh thai.” Mạc Nam Trần bình tĩnh nói.

Cơ thể Hạ Chi Mạt hơi cứng đờ, hai tay cô đang nắm cái lọ không ngừng run rẩy, bỗng dưng siết chặt lấy bình, dùng sức ném vào người người đàn ông, biểu cảm trên mặt cô là sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có: “Không cần anh bận tâm, tôi đã sớm uống thuốc rồi.”

“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không mang thai con của anh.” Cuộc hôn nhân không có tình yêu, thì lấy đâu ra kết tinh tình yêu.

Con của Hạ Chi Mạt cô tuyệt đối sẽ không ra đời trong hoàn cảnh như vậy.

Mạc Nam Trần bị đập trúng cũng không tức giận, biểu cảm trên mặt anh thâm trầm khiến cho người ta không nhìn thấu: “Cô biết thế là tốt.”

“Mạc Nam Trần, anh chính là tên khốn kiếp!”

Tay Hạ Chi Mạt đặt ở hai bên gắt gao siết lại, cũng bởi vì hôm nay cô chạm mặt với Lục Hân Nhiên, tối nay anh ta mới làm cho cô khó chịu như vậy.

Nếu Lục Hân Nhiên là nốt ruồi son trong lòng anh ta, ai cũng không chạm vào được, tại sao anh ta lại còn kết hôn với cô?

“Anh muốn thế nào thì mới chịu ly hôn, bỏ qua cho tôi?”

“Đừng nháo, đi về trước đã.” Mạc Nam Trần cho xe chạy một lần nữa, thật giống như mới vừa rồi anh chỉ là làm một chuyện rất bình thường.

Lòng Hạ Chi Mạt đau đớn, không để ý xe đã khởi động, cô mở cửa xe ra, may là Mạc Nam Trần phản ứng nhanh, kịp thời dừng xe, nếu không cô nhất định sẽ bị thương.

Cô giống như là không có chút cảm giác nào, giơ tay lên bắt một chiếc xe ngồi lên, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Mạc Nam Trần ngồi ở bên trong xe không nhúc nhích, cùi chỏ tựa lên trên cửa sổ xe, móc từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa lên, chậm rãi hít một hơi, khói mù màu xanh phun ra từ chóp mũi, rất nhanh đã tiêu tán ở trong không khí.

Điện thoại cũng tại lúc này vang lên, anh giống như là sớm có dự liệu, lấy điện thoại di động ra nhấn nút nhận: “Điều tra thế nào rồi?”

“Có manh mối, tất cả chứng cứ đều chỉ về Hạ Đông Hải.”

“Biết rồi, tiếp tục điều tra.”

“Dạ, cậu chủ.”

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Mạc Nam Trần cất điện thoại di động, dụi tắt tàn thuốc, lại đốt thêm một điếu nữa, chẳng qua là lẳng lặng để cho nó cháy, cũng không hút, ánh mắt sâu xa.

Một lát sau, anh vứt tàn thuốc đã cháy hết xuống đất, đạp chân ga, chiếc xe lao vυ"t đi.

Hạ Chi Mạt lên xe, cũng không biết mình nên đi nơi nào, cô lấy điện thoại ra xem, tìm một vòng cũng không tìm thấy nơi nào có thể đi, suy nghĩ một chút cô cảm thấy mình có chút thật đáng buồn.

“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Tài xế vẫn đang hỏi.

“A lô, a lô? Hạ Chi Mạt? Có phải cậu đó không?”

Hạ Chi Mạt cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện mình vô tình đã bấm một số điện thoại, nhìn cái tên phía trên, ánh mắt hơi chua: “Trân An Nhiên, cậu đang ở đâu vậy?”

Trần An Nhiên nhận được điện thoại của Hạ Chi Mạt cũng rất kinh ngạc, những vẫn báo địa chỉ của mình qua.

Hạ Chi Mạt nói tài xế đưa cô đến địa điểm đó.

Khi cô đến nơi, Trần An Nhiên đã đợi cô ở cửa: “Hạ Chi Mạt, thật sự là cậu.”

“Đúng, là mình.” Hai năm rồi hai người không liên lạc, nhưng lúc này, cô chỉ có thể mặt dày tới đây.

Trần An Nhiên giang hai tay ra, dùng sức ôm lấy cô, vui vẻ nói: “Lâu lắm rồi cậu không liên lạc với mình, mình còn tưởng rằng cậu quên mất mình rồi chứ.”

“Không phải, cậu nói cậu đi tỉnh khác, mình còn tưởng cậu chưa trở về.”

“Ha ha, cũng đúng, mình cũng mới vừa về được mấy tháng, đi thôi, lên nhà mình trước.” Trần An Nhiên nhiệt tình mời cô lên nhà.

Nhưng Hạ Chi Mạt lại bắt đầu do dự: “Trên nhà không có ai chứ?”

“Mình sống một mình, là cẩu độc thân.” Trần An Nhiên thản nhiên nói.

“Mình không làm phiền cậu là được rồi.” Hạ Chi Mạt đi theo lên nhà.

Trần An Nhiên vẫn còn đang thắc mắc: “Sao hôm nay lại đột nhiên nghĩ đến

việc tìm mình thế?”

“À, không có gì, gặp phải một tên thần kinh nên đến chỗ cậu trốn tạm một chút.”

“Người đàn ông nào chọc cậu tức giận vậy?”

Thấy cô đột nhiên im lặng, Trần An Nhiên hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa, kéo người trở lại căn hộ độc thân của mình: “Cậu ngồi xuống trước đi, mình đi rót một tách trà cho cậu.”