Chương 39

Kiều Tử Cận vẫn chưa phát hiện ra người phụ nữ mà ngày hôm qua anh ta gặp trong quán bar chính là Hạ Chi Mạt, anh ta vừa khử trùng cho cô, vừa thoải mái trò chuyện: “Đúng rồi, hôm qua cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu và cô gái xinh đẹp kia có quan hệ như thế nào đâu.”

“Có quan hệ gì?” Mạc Nam Trần liếc mắt nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của người phụ nữ, sau đó nhàn nhạt nói: “Bạn giường.”

“Mẹ kiếp, quả nhiên bị cậu nhanh tay cướp mất rồi, rõ ràng tôi để ý cô ấy trước cơ mà!” Kiều Tử Cận còn nắm chặt cổ tay ngay tại chỗ.

Sắc mặt của Hạ Chi Mạt và Mạc Nam Trần đều đen lại như đáy nồi.

Người đầu tiên thì không nói nên lời, người thứ hai thì tức giận, dù sao thì đối tượng được để mắt trong miệng bạn thân lại chính là vợ trên danh nghĩa của anh!

“Bác sĩ, phiền anh chú ý hình tượng của mình được không!” Hạ Chi Mạt không thể nhịn được nữa nên nói một câu như vậy, tuy nhiên cô cũng không ngờ rằng tên bác sĩ vô lương tâm ngày hôm qua cũng có mặt ở đây. Anh ta còn là bạn của Mạc Nam Trần.

Kiều Tử Cận còn chưa quan sát bệnh nhân trước mặt mình một cách nghiêm túc, nhưng khi ngẩng đầu, anh ta mới phát hiện ra rằng người đang đứng trước mặt mình là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thái độ của anh ta lập tức thay đổi, khác hoàn toàn so với lúc trước.

“Người đẹp, nhất định cô không được hiểu lầm, thật ra tôi là một người đàn ông năm tốt đúng tiêu chuẩn, tuyệt đối không giống kẻ mặt người dạ thú bên cạnh cô chút nào đâu.”

“Vậy cũng được, trông bác sĩ còn ngay thẳng thật thà hơn anh ta rất nhiều.” Hạ Chi Mạt còn rất vui vẻ phối hợp với Kiều Tử Cận để tổn thương Mạc Nam Trần.

Kiều Tử Cận tưởng rằng mình đã gặp được người có cùng lý tưởng, anh ta vô cùng kích động: “Quả nhiên người đẹp có con mắt rất tinh tường.”

Ngày xưa, lúc mấy người phụ nữ kia nhìn thấy bạn của anh ta thì đều gạt thẳng anh ta sang một bên, dù sao đi nữa thì anh ta cũng là một người đàn ông tuấn tú, rốt cuộc thì hôm nay cũng có một người đẹp biết phân biệt hàng tốt hàng xấu xuất hiện rồi. Hơn nữa trông cô hơi quen mắt…

Mạc Nam Trần nhìn hai người đang anh một câu tôi một câu, nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, khóe miệng bất giác giật giật: “Đây chỉ là một miệng vết thương nhỏ mà thôi, cậu còn định xử lý mất bao lâu đây?”

“Cậu quan tâm tôi xử lý bao lâu làm gì? Ở đây không có chuyện của cậu đâu, cậu mau quay lại khoa phụ sản của cậu đi.” Kiều Tử Cận ngại rằng anh sẽ làm phiền mình tán gái, cho nên nói vậy để đuổi anh đi.

Hạ Chi Mạt liếc nhìn anh bằng vẻ khıêυ khí©h, tựa như đang nói đáng đời, ai kêu anh xem câu chuyện cười của tôi.

“Sao có thể như vậy được…”

Cô nhìn thấy nụ cười vô cùng xấu xa trên khóe miệng của người đàn ông, trong lòng thầm rung lên hồi chuông cảnh báo, cô còn chưa kịp ngăn lại thì thấy anh dang cánh tay dài ra ôm cô vào lòng, sau đó nói với giọng điệu thân mật: “Nhưng mà cô ấy là vợ của tôi!”

“Cái gì?” Vẻ mặt của Kiều Tử Cận vô cùng sửng sốt và khϊếp sợ, miếng bông khử trùng trong tay anh ta đã rơi xuống mặt đất từ lúc nào không hay.

Sau khi Mạc Nam Trần nói xong, ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy giật mình, nếu là trước đây thì anh tuyệt đối không bao giờ nói ra mấy câu giận dỗi như thế này, nhưng trong lòng Mạc Nam Trần cũng không hề cảm thấy hối hận, lại còn có chút đắc ý mà anh không hiểu nổi.

“Cậu không nghe lầm đâu, tôi đã kết hôn rồi!”

“Không, không phải chứ, cậu thật sự đã kết hôn rồi sao? Nhưng tại sao tôi lại không nhận được thiệp mời?” Kiều Tử Cận vẫn chưa thể tiêu hóa được chuyện này.

Anh không định giải thích gì nhiều: “Cậu chỉ cần biết như vậy là được rồi.”

Kiều Tử Cận bất giác thốt lên: “Cậu đã kết hôn rồi, còn Lục Hân Nhiên phải làm sao bây giờ?”

Bầu không khí đột nhiên trở nên có hơi kỳ lạ.

Anh ta cũng cảm thấy hơi hối hận vì sự kích động của mình: “Vậy thì sao, hai người thích hợp với nhau thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì hết.”

Hạ Chi Mạt không hề tỏ ra vui vẻ gì cả, vẻ mặt của cô vẫn như bình thường, cô nói: “Anh nói Lục Hân Nhiên đó hả, lúc nãy tôi vừa gặp cô ấy, quả thực rất xinh đẹp, rất hợp với bác sĩ Mạc.”

Thái độ bình tĩnh như thế này là tình huống gì đây? Kiều Tử Cận không biết nên nói gì, anh ta hỏi bằng giọng điệu thăm dò: “Cô không ghen à?”

“Tại sao tôi phải ghen?” Hạ Chi Mạt hỏi ngược lại.

Đúng vậy, tại sao cô phải ghen chứ? Chẳng qua bọn họ chỉ kết hôn theo thỏa thuận mà thôi.

Kiều Tử Cận giơ ngón tay cái lên với cô: “Quả là khoan dung độ lượng!”

Tựa như cô vừa nghe được tin bạn mình hẹn qua đêm với người phụ nữ khác vậy, chẳng lẽ hai người bọn họ chỉ là kết hôn giả thôi sao?