Chương 38

“Vẻ mặt của Lục Hân Nhiên áy náy:

“Nam Trần, thực xin lỗi, em lại gây thêm phiền phức cho anh, em tự mình đứng một chút sẽ khỏe thôi, anh đưa cô này đi khám trước đi.”

“Không cần đâu bác sĩ Mạc, anh vẫn nên đưa người đẹp này đi đi, tôi chờ y tá mang xe lăn tới cho tôi là được.” Hạ Chi Mạt cười với vẻ mặt vô hại.

Đôi mắt của Lục Hân Nhiên lóe lên, ôm ngực, dường như cô ta cũng đang đợi Mạc Nam Trần quyết định.

Cân nhắc xong, Mạc Nam Trần duỗi tay đỡ lấy Lục Hân Nhiên, rồi nói với cô: “Cô ở chỗ này chờ tôi, tôi kêu giúp cô một cô y tá.”

“Vâng, vậy phiền bác sĩ Mạc nhé!” Anh chọn Lục Hân Nhiên rồi.

Không biết vì sao khi nhìn nụ cười không để ý chút nào trên mặt Hạ Chi Mạt, trong lòng Mạc Nam Trần có chút không thoải mái, không đợi anh tiếp tục tìm tòi nghiên cứu loại cảm giác này, người phụ nữ bên cạnh lại đột nhiên hít thở không thông.

“Nam Trần, em có chút khó thở.”

“Thả lỏng hô hấp, bây giờ anh sẽ đỡ em qua đó.” Mạc Nam Trần định nói gì đó với Hạ Chi Mạt, anh mở miệng nhưng vẫn không nói ra, đỡ Lục Hân Nhiên đi vào khoa tim mạch.

Ý cười trên mặt của Hạ Chi Mạt theo người đàn ông rời đi từng chút một biến mất, lặng im vài giây, cười nhạt một tiếng: Haiz, đàn ông.

Xoay người dựa tường, sau đó khó khăn cất bước đi vào khoa nội.

Người chung quanh nhìn thấy trên mặt đất kéo theo một vết máu thật dài, theo vết máu nhìn thấy một người phụ nữ chỉ mang một chiếc giày, di chuyển khó khăn.

Có người không đành lòng hỏi: “Cô ơi, tôi đỡ cô qua đó nhé?”

“Không cần đâu, tôi có thể tự đi được.” Cô mới không muốn phụ thuộc vào một người xa lạ.

Cô y tá thấy tất cả quá trình, bỗng nhiên đẩy một cái xe lăn, thở hổn hển chạy tới: “Cô Hạ, cô ngồi trên đi, tôi đẩy cô đến chỗ bác sĩ trong đó.”

“Là cô à, cảm ơn nhé!” Hạ Chi Mạt nhìn thấy cô thì lộ ra nụ cười từ đáy lòng, ngồi xuống trên xe lăn, cảm giác chân bị thương đau đến tận tim.

Hy vọng không bị tàn phế.

*

Bác sĩ đặt ống nghe xuống, nói: “Không có chuyện gì lớn cả, chỉ là nhịp tim không đều mà thôi.”

“Nam Trần, em xin lỗi, em đã làm mất thời gian làm việc của anh.” Lục Hân Nhiên nhìn anh bằng vẻ mặt áy náy, trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô ta hiện lên vẻ điềm đạm đáng yêu.

Chỉ cần là đàn ông thì ai nhìn vào cũng cảm thấy mềm lòng.

“Anh sẽ bảo y tá đưa em đi nghỉ ngơi một chút, đợi sau khi cơ thể của em khỏe rồi thì trở về đi.” Đôi mắt của Mạc Nam Trần rất thâm trầm, giọng điệu bình tĩnh khiến người khác không thể nghe ra được cảm xúc chân thật của anh.

Lục Hân Nhiên thấy anh sắp rời đi, cô ta không nhịn được mà gọi anh lại: “Nam Trần, anh đang lo lắng cho cô gái đó sao?”

“Cô ấy bị thương, anh lại là bác sĩ, anh không thể cứ ngồi nhìn mà không quan tâm được.” Bước chân của Mạc Nam Trần hơi dừng lại, sau khi nói xong, anh bỏ đi mà không hề quay đầu lại.

Lục Hân Nhiên siết chặt nắm đấm, cô ta nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang rời đi, đột nhiên cảm thấy đau nhói nơi trái tim.

Nam Trần, anh là bác sĩ, nhưng cũng chỉ là một bác sĩ phụ khoa mà thôi!

Có thể giúp gì cho người phụ nữ kia sao?

Ở bên kia, Hạ Chi Mạt bám vào cái ghế bên dưới, vẻ mặt méo mó: “Bác sĩ, anh không thể tốt bụng mà tiêm cho tôi một liều thuốc tê sao?” Khử trùng thực sự rất đau đó!

“Đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không cần tiêm thuốc tê.” Bác sĩ nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Từ nhỏ cô đã sợ đau, chút đau đớn này đã tương đương với việc lấy mạng của cô rồi: “Tôi không muốn khử trùng nữa, tôi muốn về nhà!”

“Về cũng được, đợi đến khi vết thương bị nhiễm trùng rồi mưng mủ, tôi hy vọng cô cũng có thể nói như vậy.” Bác sĩ dừng động tác trên tay lại.

Hạ Chi Mạt lại thầm gào thét trong lòng, bác sĩ, anh cứ khăng khăng như thế này thì vui lắm sao?

Cuối cùng, cô vẫn nói với giọng mềm mại yếu ớt: “Bác sĩ, anh cứ tiếp tục đi.”

Mạc Nam Trần vội vàng chạy tới khoa nội thì nhìn thấy Hạ Chi Mạt đang ngả người lên mặt ghế với dáng vẻ nửa sống nửa chết, trên gương mặt nhỏ nhắn chảy đầy mồ hôi, tựa như vừa trải qua một trận hành hạ đau đớn nào đó, lông mày của anh không khỏi nhăn lại: “Tử Cận, cô ấy không sao chứ?”

“Không chết được đâu.” Vị bác sĩ gầy gò này là Kiều Tử Cận, bạn thân của Mạc Nam Trần, sau khi trả lời xong anh ta mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

“Nam Trần, sao cậu không ở yên trong khoa phụ sản mà chạy sang đây làm gì vậy?”

“Không có việc gì cả.” Sau khi nghe thấy anh ta nói Hạ Chi Mạt không sao, vẻ lo lắng trên gương mặt của Mạc Nam Trần hoàn toàn thay đổi, anh nhàn nhã kéo một cái ghế, sau đó ngồi trước mặt Hạ Chi Mạt, thưởng thức vẻ mặt buồn cười của cô.