Chương 14: Khó chịu

Editor:Nabiii

"Ha, ưʍ..." Thiếu nữ bị nụ hôn của nam nhân làm cho suýt chút nữa không thở nổi, bên hông cũng bị hắn siết đến sinh đau, nàng đặt tay lên l*иg ngực lớn của nam nhân, thừa dịp lúc hắn buông môi nàng ra, giọng nàng run run: "Hầu Gia, người có muốn đi tắm gội trước không?"

Vệ Uyên ôm lấy thân hình mảnh khảnh của nàng, thấp giọng đáp: "Được."

Không khí xung quanh mập mờ hơi nước, Thanh Đại vòng tay qua eo Vệ Uyên, cởi xuống đai lưng, đem y phục trên người hắn từ từ bỏ xuống.

Chiếc quần cuối cùng trên eo cũng trượt xuống, thân thể cường tráng khỏe mạnh của nam nhân lộ ra trước mặt nàng, tuy trước kia nàng cũng từng thấy qua cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hắn, nhưng không rõ ràng như bây giờ.

Nửa người trên là hình tam giác ngược với tỉ lệ hoàn hảo, cơ ngực săn chắc, cơ bụng chỉnh tề, trên đó còn lưu lại vài vết sẹo cũ mới bất đồng, bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp, cơ đùi cứng rắn, đường nhân ngư đẹp đẽ kéo dài tới hạ thân sưng tím.

Vệ Uyên nhướn mày nhìn thiếu nữ tựa hồ đang ngây người nhìn hắn, chân dài nhẹ bước vào trong thùng.

Nước văng tung tóe, Thanh Đại hoàn hồn, vội xắn tay áo, cầm khăn tiến lên, đứng ở phía sau mà chà lưng cho hắn.

Cơ lưng màu lúa mạch khẽ phồng lên, từng giọt nước trong suốt lăn xuống, nàng gạt những suy nghĩ lung tung sang một bên, chuyên tâm chà lưng cho hắn.

Cảm xúc ấm áp từ lòng bàn tay thiếu nữ xuyên qua chiếc khăn mà truyền đến lưng hắn, nam nhân đột nhiên xoay người, kéo lấy cổ tay của nàng ấn lên l*иg ngực của hắn, nhẹ giọng nói: "Lau cả phía trước."

"Vâng." Thanh âm thiếu nữ như muỗi kêu đáp lại hắn, ánh mắt nàng đảo liên tục, giống như không biết nên đặt vào đâu. Vệ Uyên ngồi trong thùng tắm tâm tình thật tốt mà thưởng thức bộ dáng quẫn bách của nàng.

Ánh mắt nàng đột nhiên rơi vào vết sẹo sâu trên ngực trái của hắn, ngón tay vô thức vuốt ve vết sẹo.

Lông mày nàng khẽ cau lại, vẻ mặt nhu tình, đầu ngón tay như hoa như ngọc mà vuốt ve hắn. Vệ Uyên trong lòng ngứa ngáy, từ thùng tắm đứng lên, ôm lấy nàng, bước chân vội vàng đi đến giường, bỗng nhiên đè nàng dưới thân.

Cơ thể hắn lấm tấm những giọt nước, thấm ướt y phục mùa xuân mỏng manh của nàng, làm lộ ra dáng người phập phồng quyến rũ của nàng.

Vệ Uyên cúi xuống gặm cắn môi nàng, lực độ mạnh đến mức muốn xé nàng ra, dùng bàn tay to lớn xoa nắn bộ ngực mềm mại qua lớp y phục ẩm ướt.

Thanh Đại bị hắn cắn đến phát đau, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hầu Gia."

Giọng nói nhỏ nhẹ như mèo kêu của thiếu nữ càng kí©h thí©ɧ Vệ Uyên, hắn thô lỗ mà xé rách vạt áo của nàng, lộ ra yếm nhỏ màu hồng cánh sen ôm lấy hai luồng non mềm tròn trịa, vài giọt nước từ trên người hắn nhỏ xuống bộ ngực trắng như tuyết của nàng, càng tăng thêm vài phần da^ʍ mỹ.

Bàn tay to thô ráp nhào nắn phần da thịt mềm mại trắng sữa trên ngực nàng thành nhiều hình thù khác nhau, hắn theo eo của nàng mò tới qυầи иᏂỏ phía dưới, nhẹ nhàng kéo xuống, ngón tay không an phận mà xuyên vào bên trong đùi đang khép chặt của nàng, ngón tay linh hoạt tiến vào cánh hoa đang khép kín.

Cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến nàng khẽ mau mày, ngay sau đó nàng nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.

Vệ Uyên chưa bao giờ kiên nhẫn cho màn dạo đầu khi cùng nữ tử hoan ái, nhưng hắn lúc này lại phá lệ mà dùng ngón tay trêu chọc tiểu hoa châu ẩn trong cánh hoa của nàng một lúc, đợi đến khi cánh hoa hơi ướt, hắn nâng hai chân nàng lên, đem phân thân to lớn vốn đã ngẩng cao đầu kêu gào, đặt ở miệng huyệt nàng.

Cảm giác được nơi hạ thân tư mật nhất bị một cây côn ŧᏂịŧ ương ngạnh dần tiến vào, như sắp xé toạc nàng ra, Thanh Đại lạnh cả người, cắn môi dưới quay đầu đi.

Như tên đã lên dây, Vệ Uyên lại như bị ma xui quỷ khiến ngước mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt của thiếu nữ dưới thân. Nàng quay đầu, môi dưới tinh tế bị chính mình cắn đến bật máu, hai tròng mắt mở lớn nhìn chằm chằm mặt đất dưới giường, thần sắc không thể phủ nhận là sợ hãi___cùng bất đắc dĩ.

Trọng lượng áp trên người nàng đột nhiên rời đi, cơn gió lạnh thổi qua bệ cửa sổ mơn trớn cơ thể trần trụi của nàng, mang đến từng trận lạnh lẽo. Thanh Đại nắm chặt lấy chăn lật người ngồi dậy, nhìn nam nhân quay người về phía nàng đang mặc lại y phục, giọng nói nữ nhân mềm mại vang lên trong màn đêm yên tĩnh, "Hầu Gia?"

"Ta không đến mức phải cưỡng bánh một nữ nhân."

Giọng nói trầm trầm lãnh đạm của nam nhân không chút cảm tình, ngữ khí cứng rắn như tảng đá lạnh lẽo bên bờ biển, hoàn toàn khắc với vẻ ngoài nhiệt tình bá đạo vừa rồi.

Hắn nói xong, mở cửa rời khỏi phòng nàng, không thèm ngoảnh lại, để lại nàng với cánh cửa gỗ đung đưa trong gió đêm.

Không xong, làm làm bậy rồi.

Thanh Đại một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau liền thấy vẻ mặt mất ngủ của bản thân trong thau nước, cũng may tuổi trẻ khí thịnh nên thức trắng một đêm cũng chỉ có vài nét xanh xao.

Thời điểm nàng và Thúy Hồng cùng đi đến nội viện thỉnh an Tô thị, liền đυ.ng phải Vệ Uyên mặc một thân quan phục đỏ sẫm, gương mặt hắn uy nghiêm lạnh lùng tràn đầy khí phách.

Thanh Đại và Thúy Hồng lui sang một bên, cung cung kính kính cúi đầu hành lễ: "Thỉnh an Hầu Gia."

Vệ Uyên mắt nhìn thẳng, không thèm nhìn nàng lấy một cái, tựa như hai người bên đường chỉ là hai cây hoa dại, Thanh Đại chỉ có thể nhìn đôi giày màu đen của hắn khi bước qua nàng.

Thật không may, hôm nay đến phiên Thúy Hồng trực ở thư phòng, mãi cho đến khi dùng bữa nàng cũng không gặp được Vệ Uyên.

Đêm nay, chắc hắn sẽ không tới.

Thanh Đại vừa nghĩ vừa đem chén đũa đã dùng đến phòng bếp lớn.

"Thanh Đại cô nương, tìm được cô nương rồi." Thanh Đại sửng sốt trước giọng nói lanh lảnh, quay đầu lại liền thấy đó là Tử Mai , tiểu nha hoàn bên người của Vệ mama.

"Vệ mama kêu ngươi đi gác đêm cho Lâm di nương, tối nay liền nhờ Thanh Đại cô nương." Tiểu nha hoàn mau ngôn mau ngữ, không chờ nàng đáp lại, truyền lời xong liền chạy đi.

Vệ mama đã nhập phủ hai ngày trước, bà đối đãi với Tô thị cùng Vệ lão phu nhân đều không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, xử lí công việc trong phủ càng thuận buồm xuôi gió. Vì Vệ Uyên coi Vệ mama như mẹ đẻ, sức bà lại không tốt, nên bên cạnh còn có hai tiểu nha hoàn hầu hạ bà.

Thanh Đại rũ mắt, buông chén đũa xuống, sải bước đi tới viện của Tiểu Lâm.

Sau khi vào viện, nàng liền thấy tiểu nha hoàn vừa truyền lời đang chống cằm ngồi trên ghế đá trong viện, nhìn thấy Thanh Đại nàng ta liền chỉ vào gian phòng bên trái.

Thanh Đại bước lên bậc thềm của chính viện, đi đến cửa liền thấy đại nha hoàn Úc Kim của Tiểu Lâm đang canh cửa bên ngoài. Nhìn thấy nàng, Úc Kim hướng vào bên trong nói: "Hầu Gia, di nương, Thanh Đại đến rồi."

Thanh Đại đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng nói trầm trầm của nam nhân phát ra: "Tiến vào."

Nàng duỗi tay đẩy cửa ra, gian phòng này chắc là phòng ngủ của Tiểu Lâm, toàn bộ đồ đạc đều được làm bằng gỗ lệ vàng thanh nhã, trên giường có màn che khói mềm, hương thơm ngọt ngào từ lò đồng hình miệng cá tỏa ra thoang thoảng.

Vệ Uyên đứng bên giường, y phục chỉnh tề, nhưng Tiểu Lâm trên giường đã sớm cởi bỏ xiêm y, lộ ra nửa bờ vai trắng ngần, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt mê ly.

"Thay y phục." Giọng nói nam nhân vang lên, Tiểu Lâm lập tức chống người đứng dậy, vươn tay định cởi bỏ y phục của hắn.

Vệ Uyên né tránh, liếc nhìn thiếu nữ mặt không đổi sắc đang đứng một bên, chậm rãi nói: "Thanh Đại."