Chương 13: Truyền Thanh Đại

Editor:Nabiii

"Hầu Gia!"

"Uyên Nhi!"

Trong đầu tựa như có một ngàn con vịt ồn ào không thôi, một bên là Tô thị rưng rưng đảm bảo, một bên là lời thề son sắt của Vệ lão phu nhân, Vệ Uyên cảm thấy đối mặt với các nàng còn mệt hơn thống lĩnh ngàn quân đánh trận.

"Ngày mai thỉnh Vệ mama vào phủ, sau này quyền quản gia tạm giao cho Vệ mama." Hắn đột nhiên cao giọng, thanh âm trầm khàn của nam nhân lấn át tiếng lải nhải tranh luận của mấy người phụ nhân.

Vệ mama là vυ" em của Vệ Uyên, vài năm trước vì tuổi cao thân thể già yếu nên Vệ Uyên đặc cách cho bà về quê vinh dưỡng.

"Cái gì?!"

"Hầu Gia?!"

Ba nữ nhân đều kinh ngạc đến thất sắc, không ngờ lăn lộn lâu như vậy, kết quả lại bị người khác chiếm tiện nghi.

"Việc này đã quyết, không bàn nữa." Vệ Uyên lãnh đạm mà buông ra những lời này, ba nữ nhân nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng liền biết Vệ Uyên sát phạt quyết đoán, chuyện đã định sẽ không dễ dàng thay đổi, đành phải ngượng ngùng mà ngậm miệng.

Vệ Uyên xoa xoa thái dương trở lại hậu viện, đợi cho màn đêm buông xuống, hắn đứng bên cửa thùy hoa dẫn vào nội viện, nhìn con đường phiến đá dưới chân bị ánh trăng nhuộm thành một màu xanh biếc, lâm vào trầm tư.

Vệ Dũng cầm theo đèn l*иg chiếu sáng cho chủ tử phía trước, cũng không dám nói chuyện, lẳng lặng đứng bên cạnh chủ tử làm mồi cho muỗi.

Ước chừng hai khắc sau, Vệ Uyên đột nhiên xoay người đi về phía thư phòng. Bất kể là Tô thị hay Tiểu Lâm, hắn đều không muốn đến nơi đó của các nàng, nếu thấy hắn, nhất định sẽ khóc lóc kể lể, giải thích chuyện xảy ra hôm nay.

Nếu như vậy, hắn thà đi tìm Thanh Đại, cho dù không thể làm gì, để nàng xoa bóp một chút cũng tốt.

Vệ Uyên ở lại chỗ Thanh Đại năm, sáu ngày liên tục, Tô thị, Vệ lão phu nhân và Tiểu Lâm đều không có hành động quá phận nào.

"Rót trà cho ta." Tô thị từ trên nhìn xuống thiếu nữ đang châm trà, khuôn mặt tú mỹ, dáng người nhỏ yếu, thần sắc tươi tắn, tuổi trẻ mà thanh tú.

Tô thị cúi đầu liếc nhìn bàn tay của mình, tuy rằng được bản dưỡng rất tốt, nhưng nước da vẫn theo năm tháng mà xấu đi, trên người cũng có vài nếp nhăn, không thể so sánh với thiếu nữ mười mấy tuổi hoa được.

"Nếu Hầu Gia thương hại ngươi, ngươi nên chăm sóc Hầu Gia cho thật tốt." Lời nói Tô thị thanh đạm, nhưng Thanh Đại cũng hiểu được đây là chủ mẫu tuyên bố chủ quyền.

Nàng tất cung tất kính mà đáp, lễ tiết không tìm ra được một tia sai lầm, Tô thị thấy nàng cụp mi rũ mắt chưa từng cậy sủng mà kiêu, cảm giác không vui trong lòng cũng tiêu tan đi một chút, ngược lại cân nhắc làm thế nào đem quyền quản gia đoạt lại về tay.

Vừa qua được ải của Tô thị, Thanh Đại chưa kịp thở ra, đã bị Vệ lão phu nhân phái người kêu nàng qua.

"Hầu Gia mấy ngày nay đều ở chỗ ngươi?" Vệ lão phu nhân cũng không chờ nàng hành lễ xong, hỏi thẳng.

"Vâng." Thanh Đại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, quy quy củ củ mà đáp.

Vệ lão phu nhân khẽ nâng mắt liếc mắt đánh giá thiếu nữ trước mặt, ánh mắt dừng lại trên mông cùng bụng nhỏ của nàng, sau đó nhẹ giọng nói: "Nễu đã như vậy, ngươi nên sớm cùng Hầu Gia hạ sinh hài tử béo tốt, mới không uổng công Hầu Gia thương tiếc ngươi."

Tiểu Lâm ở một bên đỡ lấy cánh tay của Vệ lão phu nhân, nghe thấy vậy nhìn liền nhìn Thanh Đại bằng ánh mắt u ám.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Tiểu nha hoàn này vốn là bà thưởng cho Vệ Uyên thể chọc tức Tô thị, Vệ lão phu nhân cũng không có tinh lực mà chú ý nhiều tới nàng, nói vài lời liền vẫy tay cho nàng lui xuống.

Tiểu Lâm cười ngâm ngâm mà đứng lên, "Con đi nhà bếp nấu thuốc cho người." Nói xong, liền cũng Thanh Đại rời khỏi nội viện của Vệ lão phu nhân.

"Aiz, Thanh Đại cô nương, nữ nhân chúng ta đúng là mệnh khổ." Bốn bề vắng lặng, Tiểu Lâm đang đi phía trước nàng đột nhiên lên tiếng, giọng nói ngọt ngào như chim vàng anh vang vọng khắp nơi.

Thanh Đại không dám cùng nàng nói chuyện, cúi mặt đi sau nàng nửa bước.

Nhưng Tiểu Lâm lại xoay người, chặn đường nàng, mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt, thanh âm mềm mại, "Đặc biệt là thϊếp thất như chúng ta, không phải chỉ là vật trang trí thôi sao?" Nàng ta nghiêng người, hơi tiến về phía trước thì thầm vào tai nàng, thanh tuyến nhẹ nhàng như sợi bông.

Ánh mặt trời ấm áp ngày xuân xuyên thấu qua hành lang chiếu lên người Thanh Đại, nàng nhìn Tiểu Lâm khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười dịu dàng, lại giống như bị rắn độc dõi theo, nàng rõ ràng đang ở trong làn gió xuân ấm áp nhưng hàn ý lạnh người lại chiếm lấy cơ thể nàng.

Tiểu Lâm nói xong câu đó hướng về phía Thanh Đại mà cười cười, sau đó lắc mông rời đi.

Thanh Đại đứng tại chỗ siết chặt tay áo, nàng đã khiến cho nữ nhân kia chú ý, nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, càng không có cơ hội để Thanh Đại cầu xin ân điển cho người nhà.

Hơn nữa, nội dung nhiệm vụ thứ ba thật sự rất chung chung, liệu sự tồn tại đặc biệt có phải là khiến Vệ Uyên yêu nàng?

"Suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp của nam nhân cắt ngang dòng suy nghĩ đang quay cuồng của nàng, ý thức được bản thân thất thần khi đang hầu hạ Vệ Uyên trong thư phòng, Thanh Đại lập tức căng thẳng.

"Nô tỳ suy nghĩ vẫn là chữ Hầu Gia đẹp, nô tỳ có khổ luyện như nào cũng không viết được như người, nét chữ mạnh mẽ, uy nghiêm, chỉ cần xem một cái cũng có thể làm người khác chết tâm." Con ngươi đen trắng sáng ngời nhìn những chữ Vệ Uyên viết trên giấy Tuyên Thành, biểu tình áp lực sùng bái nói.

Những gì nàng nói ra rõ ràng chỉ là khoa trương phóng đại, hắn chỉ là một nam nhân thô lỗ cầm kiếm múa đao, thư pháp gì đó cũng là do thời niên thiếu rảnh rỗi mà luyện qua mấy năm, so với khoa cử văn nhân khác nhau như trời với đất, nào có giống như đại gia thư pháp làm người kinh diễm mà nàng nói.

Chỉ là vẻ mặt chân thành của thiếu nữ không giống giả bộ, Vệ Uyên ho nhẹ một tiếng, đem những lời khen tự nhiên của nàng áp xuống, "Ngươi không cần bắt chước chữ viết của ta, chữ viết của mỗi người đều có nét đặc sắc riêng."

"Dạ." Thanh âm thiếu nữ lưu loát, Vệ Uyên ngồi trên ghế ngước mắt nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt trái xoan thanh tú nhỏ nhắn của nàng, bàn tay khẽ động, vươn tay ấn đầu nàng xuống, hôn lên đôi môi luôn nói ra những lời làm hắn ngượng ngùng.

Hắn luồn bàn tay sau lưng đỡ lấy eo nàng, hôn rồi lại hôn, cuối cùng biến thành tư thế nàng tách hai chân ngồi trên đùi hắn.

Liếʍ láp môi dưới non nớt của nàng, Vệ Uyên khẽ cắn một ngụm, sau đó có chút lưu luyến mà buông nàng ra, áp trán hai người vào nhau, ánh mắt giao nhau, hơi thở trầm thấp mơ hồ quyện vào làm một.

"Cái kia, đi rồi?" Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lấy dịch thể chảy ra từ đôi môi nàng, mắt ưng sâu thẳm, trên gương mặt nghiêm nghị lộ ra du͙© vọиɠ hiếm thấy.

Đã bảy, tám ngày từ khi nàng lấy nguyệt sự làm cái cớ...

Thiếu nữ bị hôn đến sắc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng cắn môi, gật gật đầu.

"Vâng."

"Tối nay chờ ta."

Tiếng nói hắn khàn khàn, thanh âm như từ yết hầu tràn ra khỏi cổ họng, lọt vào tai Thanh Đại, giống như tiếng gầm gừ của dã thú trước khi vồ được con mồi.