Chương 15: Mỹ nhân cứu anh hùng

Editor: Nabiii

Mũi chân đi giày thêu của thiếu nữ cọ cọ xuống đất, tiến lên một bước đi đến trước mặt người nam nhân, giống như đêm qua, vòng tay qua hông hắn cởi bỏ đai lưng xuống.

Vệ Uyên rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt chim ưng sắc bén đầy dò xét, nhưng lại không nhìn ra biểu cảm gì từ khuôn mặt nhu thuận như thường của nàng.

Nàng kéo cổ áo hắn, đem áo ngoài từ trên người hắn cởi xuống, treo lên Long Môn giá rồi quay người cởi dây trung y của hắn.

Đến nút thắt ở bên lưng hắn, ngón tay nàng không tránh khỏi phải chạm vào đó, rõ ràng chỉ là cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt qua lại khiến đồ vật phía dưới của hắn như muốn thức dậy. Đến khi nàng cong eo cúi xuống giúp hắn cởi trung quần, căn dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ bởi gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của thiếu nữ mà đứng dậy.

Vệ Uyên có chút tức giận trước thân thể không nghe lời, trầm mặt hất tay thiếu nữ ra, nhấc chân lên giường, đè lên người Tiểu Lâm.

Tiếng nước da^ʍ mĩ vang lên, tấm màn giường do va chạm mà rung chuyển mạnh mẽ.

"...A, ưm, Hầu Gia, nhẹ chút..."

Tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Lâm vang lên, theo sau là hai thân thể kịch liệt va chạm mà phát ra tiếng bạch bạch.

"A____Hầu Gia nhẹ chút, thương tiếc muội muội....ưm___"

Thanh Đại đếm những cánh hoa thêu trên đôi giày của mình, khóe mắt lưu lại hình ảnh đôi chân trắng nõn của Tiểu Lâm treo trên bả vai rắn chắc của Vệ Uyên, theo đó là động tác thúc eo dũng mãnh của hắn.

"Aa....ha...ưm, Hầu Gia, sâu quá, trướng quá, muội muội chịu không nổi nữa___" Tiếng rêи ɾỉ của Tiểu Lâm có thể nói là bách chuyển thiên hồi, so với Tô thị chỉ hơn không kém.

Hạ thân không ngừng rong ruổi bên trong nơi tư mật của nữ nhân bên dưới, nhưng hắn lại không nhịn được đem lực chú ý đặt lên thiếu nữ đang đứng bên mép giường, đôi bàn tay non mịn của nàng chồng lên nhau đặt trước bụng dưới, đai lưng màu vàng nhạt bao lấy vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, tựa hồ chỉ cần một tay có thể nắm hết, trên eo là bộ ngực no đủ, cảm giác mềm mại của cặρ √υ" tối qua dường như vẫn còn lưu lại trên tay hắn.

"Hầu Gia?" Cảm giác hạ thân bị lấp đầy bỗng nhiên biến mất, Tiểu Lâm mê mang mở to mắt, đêm nay Hầu Gia còn thô lỗ dùng mãnh hơn trước, vừa mới bắt đầu nàng ta có chút không quen, hiện tại vừa nếm được cực khoái, sung sướиɠ sắp cao trào, hắn lại đột ngột rút ra.

Tiểu Lâm ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy Hầu Gia vừa rồi còn đang cày cấy trên người nàng ta lại đang bắt lấy cổ tay nha hoàn thông phòng đang trực đêm tối nay, toàn bộ cơ thể cường tráng của hắn đè lên người nha hoàn kia.

Hương vị nam nữ hoan ái trộn lẫn với huân hương ngọt ngào từ chăn nệm lao về phía Thanh Đại, thân hình trần trụi nặng nề của nam nhân đè lên người nàng, bàn tay như kìm sắt kẹp lấy tay nàng, khuôn mặt mang đầy du͙© vọиɠ, trong đôi mắt lạnh lùng như có ngọn lửa cuồng nhiệt bốc cháy.

Tay hắn nâng váy nàng lên, kéo qυầи ɭóŧ xuống, một trận lạnh lẽo liền ập đến, dươиɠ ѵậŧ trơn trượt của hắn hung hăng chạm vào giữa đùi nàng.

Côn ŧᏂịŧ đỏ tím thô dài của hắn chọc vào cặp đùi trắng nõn mềm mại của nàng, còn mang theo dịch thể dính nhớp của trận hoan ái vừa rồi cứ như vậy dán vào da thịt nàng.

"Hầu Gia! Đừng làm như vậy!" Dạ dày Thanh Đại dâng lên một trận điên cuồng, nàng có thể cùng Vệ Uyên hoan ái, nhưng trong tình cảnh như này___khi đồ vật kia của hắn vừa rút ra từ thân thể của nữ nhân khác, mà nàng ta vẫn còn đang nằm bên cạnh, dù thế nào đi nữa nàng cũng không chấp nhận được.

Hai chân bị nàng kẹp thật chặt, cả người giãy giụa kịch liệt, Vệ Uyên càng dùng lực lớn hơn muốn tách chân nàng ra.

Thanh Đại gắt gao bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, vặn vẹo cơ thể càng thêm kịch liệt, "Hầu Gia! Hầu Gia! Cầu xin người đừng làm như vậy!" Giọng nói của nàng vang lên còn mang theo những giọt nước từ khóe mắt rơi xuống...làm ướt đẫm gò má xinh đẹp.

Trói buộc trên cổ tay và cơ thể đột nhiên biến mất, Thanh Đại sợ hãi lăn người quỳ xuống, kéo váy che đi hạ thân trần trụi, tấm lưng gầy gò run rẩy.

Sau một hồi trầm mặc tĩnh mịch, giọng nói lạnh lùng của nam nhân chậm rãi vang lên.

"Ra ngoài."

Thanh Đại không dám trì hoãn dù chỉ một giây, chật vật mà hành lễ, nhanh chóng lui ra ngoài, nháy mắt liền biến mất khỏi phòng.

Gió xuân mát lạnh ngoài viện cuốn đi mùi hương ngọt ngào cuối cùng trên cơ thể nàng, Thanh Đại không khỏi hít vào một trận khí lạnh, như thể nàng đã đi vào ngõ cụt không thể quay đầu.

Nhưng nàng chỉ có thể chiến đấu.

Sau giờ Ngọ thư phòng anh tĩnh mà thanh bình, Thanh Đại rót một chén trà, nhẹ nhàng đặt vào tay nam nhân đang cầm xem binh thư. Hắn thậm chí còn không nâng mí mắt lên, cũng không đề cập đến việc dạy nàng thư pháp, tựa hồ loại bỏ tồn tại của nàng.

Đây là đương nhiên, sau khi trải qua đêm qua và đêm hôm trước, một tên nam nhân phong kiến điển hình như Vệ Uyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.

Thanh Đại đặt chén trà xuống, lén nhìn ra ngoài viện.

Ánh dương dạt dào ấm áp chiếu lên người, cơn buồn ngủ ập đến, Vệ Dũng đứng bên ngoài thư phòng, không khỏi há miệng khẽ ngáp một cái.

Lúc hắn vừa nhắm mắt lại, một đạo hắc ảnh từ trong bóng cây trước viện nhảy vụt ra, lướt qua hắn rồi lao thẳng vào thư phòng. Vệ Dũng sửng sốt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xoay người xông vào trong, đồng thời gầm lên: "Có thích khách!"

Vệ Uyên đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay nắm lấy thanh kiếm treo trên án thư bên cạnh, tên thích khách toàn thân đều bọc kín màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt của hắn.

"Keng." Âm thanh đinh tai của thanh kiếm trên tay Vệ Uyên va chạm với chủy thủ của tên thích khách vang lên, lực mạnh tựa như ngàn cân từ chủy thủy của đối phương ép về phía hắn, nháy mắt liền bẻ cong thanh kiếm của hắn.

Vệ Uyên sửng sốt, cái này căn bản không giống sức mạnh của nhân loại chút nào.

Thanh kiếm trong tay đã sớm bị bẻ cong, tên thích khách bất ngờ hất nó ra với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Vệ Uyên không nhìn rõ động tác của tên đó, chủy thủ sắc bén trong tay thích khách lao tới ngực hắn.

Vệ Uyên nghiến răng nghiến lợi, không ngờ tới đường đường là nam nhi Vệ gia không phải da ngựa bọc thây chết trên chiến chiến trường, mà lại hèn nhát chết ở trong chính phủ của mình. Mắt thấy không thể tránh khỏi một đao này, hắn đột nhiên thấy thân ảnh màu hồng chắn trước tầm mắt, sau đó là âm thanh lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt, thứ mà hắn quen thuộc nhất khi ở trên chiến trường.

"Hầu Gia!" Vệ Dũng dẫn đầu đám thị vệ của Hầu phủ đối đầu với tên thích khách tà môn, đồng thời dáng người nhỏ nhắn trước mặt Vệ Uyên mềm nhũn ngã xuống.

Vệ Uyên ngơ ngác đưa tay đỡ lấy nàng, ánh mắt rơi vào vết thương đang chảy máu trên vai của nàng, đôi mắt hắn bỗng chốc co rụt lại.

Vết thương trên vai còn đau hơn so với tưởng tượng của nàng gấp trăm ngàn lần, Thanh Đại khó khăn thở dốc, nàng không quên liếc nhìn tên thích khách vừa đào tẩu khỏi đám thị vệ của Hầu phủ, xem ra sản phẩm trong hệ thống đúng là rất thần kì...

Mất máu quá nhiều làm ý thức của nàng có chút mơ hồ, chỉ có thể mơ màng mà nghe thấy những âm thanh ồn ào xung quanh, còn có tiếng gầm nhẹ trầm thấp của Vệ Uyên.

"Cố gắng chống đỡ, không được chết, ngươi có nghe thấy không! Ngự y sắp đến rồi!"

Đôi môi thiếu nữ dần mất đi sắc thái vốn có, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt, hô hấp cũng dần mỏng manh khiến hắn kinh hãi, như thể khoảnh khắc tiếp theo sẽ biến mất khỏi vòng tay hắn.

Nàng gian nan nâng bàn tay run rẩy lên, đầu ngón tay lạnh như băng vuốt nhẹ gò má hắn, môi nàng mấp máy. Lông mày Vệ Uyên khẽ nhăn, bắt lấy tay nàng, cúi xuống hôn nhẹ lấy đôi môi nàng.

".....Hầu Gia....Thực xin lỗi."

Thanh âm của nàng ngắt quãng, mỏng manh mà yếu ớt, nói xong câu đó dường như đã vắt cạn sức lực của nàng, mí mắt dần dần khép lại, một giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng lăn xuống, vương trên đôi bàn tay dính đầy máu của Vệ Uyên.