Chương 88

"Câm miệng." Diệp Di Nguyệt quát lên, khuôn mặt đã trở lên vặn vẹo đáng sợ. "Tiện nhân, cô dám nhắc đến anh ấy. Anh ấy nhất thời bị cô lừa mới trở lên như vậy. Chỉ cần cô biến mất, anh ấy nhất định sẽ yêu tôi."

Đều là phụ nữ với nhau trong người lại còn chảy chung một dòng máu, thật không hiểu nổi sao Diệp Di Nguyệt lại có thể nói ra hai chữ "tiện nhân" thành thục đến vậy. Nhưng trong đầu Diệp Ly Lạc không có thời gian để giải đáp vấn đề này, cô đang sợ hãi, sợ hãi người trước mặt. Cô ta thật sự là điên rồi, lại có thể vì vậy mà muốn bắt cô sao?

Đúng thực việc này nếu bại lộ, Diệp Di Nguyệt coi như là mất tất cả, cô ta đương nhiên từng nghĩ đến vấn đề này nhưng cô ta không can tâm. Cô ta không cam tâm để Diệp Ly Lạc, người mà cô ta lúc nào cũng khinh thường, lúc này cũng cam chịu cô ta dẫm đạp, người mà lúc nào cũng thua kém cô ta lại ngồi lên đầu cô ta. Sự nghiệp, tiền bạc, tình yêu của Lục Thẩm Quân, tất cả đều là của cô ta. Vậy nên cho dù có phải bất chấp tất cả cô ta cũng muốn loại trừ người phụ nữ này.

Diệp Ly Lạc run rẩy, trước đó cô kiêu ngạo với Diệp Di Nguyệt nhưng hiện tại cô sợ, cô sợ đúng như lời cô ta nói, cô ta sẽ khiến cô biến mất, cô không muốn chết.

"Diệp Di Nguyệt cô thả tôi ra, mọi việc tôi đều nghe theo cô, chúng ta có thể từ từ thương lượng." Dù không cam tâm thì sao đến nước này cô không quan trọng cái gì mà thể diện nữa, cô chỉ muốn sống, cô phải sống.

Diệp Di Nguyệt nhìn Diệp Di Lạc cầu xin mình, đáy lòng dâng sự đắc ý vô tận.

"Cô không phải thanh cao lắm sao? Không phải kiêu ngạo lắm sao? Không phải cuối cùng rồi cũng phải cúi đầu trước tôi. Tiện nhân thì mãi mãi cũng chỉ là tiện nhân."

Cho dù thế nào thì hai người vẫn là chị ruột nhưng Diệp Ly Lạc không ngờ Diệp Di Nguyệt lại nói ra được mấy lời này. Cô ta thực sự hận Diệp Ly Lạc như vậy sao?

Trong lòng Diệp Ly Lạc dâng lên một cỗ phẫn nộ nhưng đều bị cô cưỡng chế ép xuống. Cô không biết đây là đâu? Liệu Lục Thẩm Quân có tìm được đến đây không? Cô đều không biết, vì vậy hiện tại cô càng không thể chọc giận Diệp Di Nguyệt nhất định phải kéo dài thời gian cho đến khi được cứu ra khỏi. Cô tin nhất định Lục Thẩm Quân sẽ đến cứu cô.

"Diệp Di Nguyệt, rốt cuộc cô muốn gì?"



"Tôi muốn gì?" Cô ta nhìn Diệp Ly Lạc rồi ngẩng đầu cười lớn.

Trong đầu Diệp Ly Lạc bất chợt hiện lên những kí ức trước đây. Thân chủ Diệp Ly Lạc từ nhỏ khá nhút nhát yếu đuối, đối em gái lại có phần ngưỡng mộ, vừa là sợ hãi. Diệp Di Nguyệt từ nhỏ tâm địa đã không tốt, luôn bắt nạt Diệp Ly Lạc nhưng bên ngoài lại tỏ ra ngây thơ vô tội khiến cuối cùng người bị chỉ trích lại thành chính thân chủ. Diệp Ly Lạc bị em gái ruột khi dễ nhưng chưa bao giờ dám chống lại, luôn yếu đuối mà cam chịu hết thảy. Diệp Di Nguyệt quả thật rất ghét người chị gái này, Diệp Ly Lạc càng nhượng bộ cô ta càng cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, hiện tại cũng vậy cô ta mặc định rằng Lục Thẩm Quân thuộc về cô ta, Diệp Ly Lạc không có tư cách tranh Lục Thẩm Quân với cô ta.

"Tôi muốn Lục Thẩm Quân, tôi muốn anh ấy, tôi muốn cô ly hôn với anh ấy. Tôi còn muốn cô cút khỏi giới giải trí này." Diệp Di Nguyệt nói cay độc. Nữ thần trong mắt mọi người luôn điềm đạm, đáng yêu, dịu dãng, hiểu nghĩa không biết tự khi nào đã bị bức đến xem nhẹ tất cả.

"Từ nhỏ những gì cô có đều tốt hơn tôi, người nhà đối xử với cô tốt hơn tôi, bạn bè đối xử với cô tốt hơn tôi, ông trời cũng ưu ái cô hơn tôi, lẽ nào bây giờ ngay cả hôn nhân của tôi cô cũng muốn cướp đi." Đây đều là những lời mà thân chủ Diệp Ly Lạc cất chứa rất lâu, cô biết hiện tại cô chỉ là nói ra thay cô ấy.

Diệp Di Nguyệt tức giận khi nghe những lời Diệp Ly Lạc nói, cô ta vung tay không ngần ngại mà hạ xuống liền lúc hai cái bạt tai vang dội.

Diệp Ly Lạc ngây ngốc, gò má đau rát, khóe miệng cơ hồ chảy máu, đầu cô ong ong.

"Tôi cướp của cô sao? Anh ấy vốn không phải của cô, đáng ra người gả cho anh ấy là Diệp Di Nguyệt tôi không phải tiện nhân cô."

Cho dù Diệp Ly Lạc cố gắng thế nào nhưng hiện tại vẫn không thể che giấu được sự căm hận muốn xé nát Diệp Di Nguyệt ra trăm mảnh. Cô cam đoan nếu hiển tại cô không bị trói cô nhất định sẽ dùng hết sức bình sinh để tát trả lại gấp mười lần cô ta. Cô cam đoan nếu hiện tại cô vẫn là công chúa Đông Vũ cao cao tại thượng, cô sẽ không nương tay mà ra lệnh chém đầu người dám động thủ với mình này.

"Vì một người đàn ông xa lạ mà cô bắt cóc chị gái mình đúng là ngu không ai bằng. Tôi thật sự cảm thấy nhục nhã khi mình lại là chị gái ruột của cô."

"Tôi từ khi nào đến lượt cô chỉ trích." Cô ta lại vung một bạt tai nữa lần này khuôn mặt Diệp Ly Lạc lệnh hẳn sang một bên nhưng đồng thời cũng để cô thấy được một đôi giày quen thuộc.