Chương 89

Diệp Ly Lạc từ từ ngẩng đầu lên. Thật không để ý hóa ra nay giờ thím Trần đều đúng bên cạnh cô. Thím Trần đứng ở đó lặng lẽ thu vào mắt tất cả, lại không nói một lời nào ngăn cản khiến lòng cô lạnh giá.

"Thím Trần, vì sao? Thẩm Quân và cháu coi thím như người nhà đối xử vì sao thím lại giúp đỡ Diệp Di Nguyệt bắt cháu."

Sắc mặt thím Trần đã trắng bệch dọa người, nước mắt vòng quanh nhưng thím ấy nhìn cô rồi quay sang nhìn Diệp Di Nguyệt cuối cùng im lặng không nói gì.

Diệp Ly Lạc mím môi, trong mắt cô còn lại chỉ là thất vọng với thím Trần. Cô không biết Diệp Di Nguyệt đã làm cách gì để thím Trần làm việc cho mình, nhưng nếu thím ấy đã hại cô lúc này còn chọn cách im lặng vậy coi như tình nghĩa thời gian qua đều không còn. Quả thật có đôi khi ông trời lại trêu ngươi con người như vậy đấy. Cô có chết cũng không ngờ người hạ lệnh gϊếŧ chết mình là Tam ca, hạ mê dược mình lại là thím Trấn, những người mà cô luôn hết lòng tin tưởng nhưng lại luôn biết cách khiến cô thất vọng tột cùng.

"Đứa cháu trai của bà ta đang ở trong tay tôi, cô nghĩ bà ta sẽ chọn không phản bội cô hay là nghe sai khiến của tôi."

Diệp Di Nguyệt cười lạnh, đáy lòng Diệp Ly Lạc phát run từng đợt. Cô tuy ngang ngược tùy hứng nhưng lại chưa từng làm ra loại chuyện độc ác bắt cóc trẻ con để uy hϊếp người khác như vậy. Diệp Di Nguyệt thật sự là đánh mất tất cả lí trí rồi.

Diệp Di Nguyệt không biết lấy từ đâu ra một con dao sắc nhỏ phản chiếu tinh quanh khiến Diệp Ly Lạc bất giác híp mắt có cảm giác chẳng lành. Quả nhiên Diệp Di Nguyệt cầm con dao đến gần cô, ánh mắt kia không che giấu sự ngoan độc, tàn nhẫn.

"Nếu tôi hủy đi khuôn mặt này của cô vậy thì Thẩm Quân sẽ không yêu cô nữa, cô cũng không thể tồn tại trong giới giải trí được."

Khuôn mặt Diệp Ly Lạc trắng bệch. Diệp Di Nguyệt là muốn hủy dung cô.

Nhưng điều Diệp Ly Lạc còn không ngờ đến là bất thình lình thím Trần nhảy ra chắn trước mặt cô không để Diệp Di Nguyệt tiến đến gần.



"Diệp nhị tiểu thư, cô không thể làm như vậy được, cô rõ ràng nói chỉ muốn Tiểu Lạc chút giáo huấn sẽ không làm hại con bé."

"Bốp!" Diệp Di Nguyệt tát một cái thật mạnh lên mặt thím Trần. "Đây là chuyện của tôi đừng có xen vào cẩn thận đứa cháu trai kia của bà."

Trước ánh mắt ngoan độc, uy hϊếp của Diệp Di Nguyệt thím Trần chỉ có thể lui ra, nhìn Diệp Ly Lạc bằng ánh mắt áy náy, không đành lòng.

Diệp Ly Lạc không nhìn thím Trần mà nhìn cô em gái mình đang từ từ đến gần cảm giác giống như ác quỷ địa ngục. Sự lạnh lẽo của lưỡi dao quét qua, Diệp Ly Lạc rùng mình, các đốt ngón tay vì sợ hãi mà trắng bệch.

"Đừng... đừng... cô không thể làm vậy?"

Nỗi đau đớn, tuyệt vọng, bất lực khi cảm giác được làn da mình bị rạch ra, dòng máu lạnh lẽo từ từ nhỏ xuống, đối diện là khuôn mặt tàn nhẫn, điên cuồng, hưng phấn, thỏa mãn của Diệp Di Nguyệt, cô muốn khóc. Cô thật sự muốn khóc. Vì sao Lục Thẩm Quân còn chưa đến?

Trong mơ màng Diệp Ly Lạc nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rú ing ỏi, tiếng con dao sắt nhọn rơi xuống đất, tiếng hét của Diệp Di Nguyệt. Dây thừng trên người cô được cởi ra, cô được một người ôm vào trong lòng. Cô không nhìn rõ, nhưng vòng tay quen thuộc ấy lại khảm sâu vào tâm trí cô. Nước mắt cô lăn dài, lăn dài. Cô muốn hỏi anh: "Vì sao giờ anh mới đến?". Nhưng bất lực, cô ngất đi trong lòng anh.

Diệp Ly Lạc mở mắt, trong phòng thoang thoảng mùi của thuốc khử trùng, không gian yên tĩnh, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ đủ để cô nhìn thấy nét tiều tụy hốc hác trên khuôn mặt người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Tận đáy lòng cô chua xót, đau lòng.

Dường như cảm nhận được có tiếng động, Lục Thẩm Quân mở mắt ra đối diện là đôi mắt hạnh trong suốt của Diệp Ly Lạc. Anh ngây ra một lúc rồi phục hồi tinh thần, trong mắt đều là vui mừng.

"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, để anh gọi bác sĩ."



Diệp Ly Lạc nhìn Lục Thẩm Quân lo lắng cho mình đến cuồng cuống chân tay, trái tim cô chợt ấm áp. Đây chính là người đàn ông của cô, người đàn ông thương cô vô điều kiện!

Bác sĩ vào kiểm tra sau đó nói gì đó với Lục Thẩm Quân, Diệp Ly Lạc chỉ nghe mang máng mấy chữ "tĩnh dưỡng", "để lại sẹo" điều này khiến cô ngây người. Nhớ lại một màn cô bị Diệp Di Nguyệt rạch mặt, cô bất giác đưa tay lên mặt mình. Lúc này cô mới phát hiện khuôn mặt mình đã được cuốn mặt lớp vải, bàn tay cô run run. Lẽ nào là hủy dung rồi sẽ để lại sẹo?

Không biết Lục Thẩm Quân trở lại khi nào, anh nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay anh lúc này không lành lạnh mà ấm áp, cái loại ấm áp khiến cô không chống đỡ nổi, sự yếu đuối trong cô đều lộ ra trước mặt anh.

Lục Thẩm Quân ôm cô vào lòng, hơi thở anh phả phả bên tai cô, anh lau đi hàng nước mắt đang chảy dài trên má.

"Sẽ không để lại sẹo, anh nhất định sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho em."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, tin anh, được không?"

Không mắt anh ánh lên sự kiên định quyết tâm, tình ý mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Cô không hiểu sao gật đầu.

"Lục Thẩm Quân nếu như không thể..." Cô mím môi, giọng nói nhỏ dần, cô vùi đầu vào trong ngực anh giấu đi những giọt nước mắt trong suôt. "Nếu để lại sẹo, có phải anh sẽ chán ghét em không?"

Mục đích của Diệp Di Nguyệt khi rạch mặt cô chính là muốn Lục Thẩm Quân chán ghét cô. Cô thật sự sợ, sợ đúng như lời cô ta nói. Anh sẽ chán ghét cô. Từ khi xuyên đến đây ngoài thân thể này thì anh chính là điều quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho cô, cô không muốn mất anh cả.