Chương 87

Ánh mắt thím Trần vẫn nhìn chằm chằm cô, trong con người một loại phức tạp không nói thành lời.

"Thím Trần, thím ăn cơm chưa hay cũng ngồi ăn đi?" Diệp Ly Lạc thấy thím Trần nhìn liền hỏi.

Thím Trần vội lắc đầu:

"Thím ăn rồi, cháu cứ ăn đi." Trong mắt thím Trần hiện lên tia kì dị vừa lúc được Diệp Ly Lạc bắt gặp. Dường như hôm nay thím Trần có chút kì quái. Diệp Ly Lạc suy đoán có lẽ là thím Trần có tâm sự vì vậy cô lại hỏi.

"Thím Trần có phải ở nhà có chuyện gì không? Thím cứ nói đi, cháu giúp được sẽ giúp đỡ."

Giọng nói Diệp Ly Lạc chân thành quan tâm nhưng lại như con dao găm cứa vào da thịt thím Trần, đáy mắt bà ướŧ áŧ, nước mắt cuối cùng vẫn không kiềm chế được chảy ra.

Diệp Ly Lạc thấy thím Trần khóc xót xa liền cũng hốt hoảng. Lại nghe thanh âm thím Trân nghẹn ngạo tựa như cổ họng dính bông.

"Tiểu Lạc, thím xin lỗi cháu."

Thím Trần nói không đầu không đuôi tự nhiên lại xin lỗi khiến Diệp Ly Lạc càng thêm khó hiểu. Cô muốn mở miệng hỏi lúc này lại nhận ra cơ thể có chút bất thường. Đầu óc quay cuồng, hình ảnh thím Trần trước mặt đung đưa. Thông minh như Diệp Ly Lạc liền đã hiểu mọi chuyện. Ánh mắt cô nhìn thím Trần mang theo tràn ngập: bất ngờ, không tin, chất vấn, thất vọng không nói thành lời. Rõ ràng cô tin tưởng thím Trần như vậy như vì sao lại hạ dược và thức ăn.

Trước khi nhắm mắt, trong đầu Diệp Ly Lạc hiện lên một màn Tam ca nàng luôn kính trọng, tin tưởng cho người gϊếŧ chết nàng, gϊếŧ chết phụ hoàng mẫu hậu, khiến cả Hoàng thành khói lửa mịt mù, tiếng kêu thảm thiết.

"Tiểu Lạc, thím xin lỗi, thím không để cháu mình bị người ta bán đi được, thím xin lỗi cháu."

Thím Trần ôm lại thân thể đã ngất đi của Diệp Ly Lạc vào lòng, khóc nức nở.



Đến khi Lục Thẩm Quân trở về phòng đã phát hiện ra Diệp Ly Lạc mất tích, anh gọi điện cho cô nhưng cô lại để điện thoại ở trong phòng, điều này khiến anh nảy sinh ra một cảm giác lo lắng khó yên.

Đến phòng ăn, Lục Thẩm Quân chỉ thấy một tờ giấy trên bàn, anh vội vàng tiến đến mở ra xem. Là chữ của thím Trần viết.

Đọc xong lá thư, bàn tay Lục Thẩm Quân không khống chế được run rẩy, anh đấm một cái thật mạnh lên bàn, lớp kính dường như vỡ vụn, máu cũng chảy ra. Gân xanh nổi lên đầy trán, anh cố giữ chính mình bình tĩnh gọi điện cho Thẩm Xuyên. Sau đó Lục Thẩm Quân ra khỏi biệt thự phóng xe trở lại công ty.

Nhân viên thấy Lục Thẩm Quân bỗng nhiên trở lại có chút kinh ngạc đang định tiến lên mở cửa xe thì đã thấy Lục Thẩm Quân tự bước anh, cửa xe đóng rầm lại dọa cho ai cũng giật mình nhìn nhau. Tổng giám đốc như này là sao vậy?

Lục Thẩm Quân cũng không quan tâm bọn họ mà đi thẳng vào công ty hội họp với Thẩm Xuyên và Ngôn Phong.

"Điều tra được gì chưa?" Giọng nói Lục Thẩm Quân băng lãnh đến cực điểm, anh rõ ràng đang khống chế sự run rẩy phẫn nộ nhưng không thể được.

Sắc mặt Thẩm Xuyên và Ngôn Phong cũng đều rất nghiêm trọng, bọn họ lắc đầu.

"Đã báo cảnh sát, cũng xem xét toàn bộ camera ở khu đó chỉ thấy có một chiếc xe khả nghi đi đến cuối đường thì mất dấu."

Lục Thẩm Quân gầm lên một tiếng lại đấm thật mạnh một cái trên bàn làm việc khiến mọi người đều giật mình. Mu bàn tay đều rướm máu nhưng Lục Thẩm Quân cũng chẳng có cảm giác gì, giờ trong lòng anh chỉ lo lắng cho an nguy của Diệp Ly Lạc.

"Dùng bất cứ giá nào phải tìm bằng được chiếc xe đó đi đâu cho tôi."

Ánh mắt Lục Thẩm Quân nổi lên tia sát khí ghê người, tia máu dần dần lan tỏa như sắp nổi điên.



"Những người xung quanh cô ấy, tất cả đều tra cho tôi. Đúng rồi, nhất là Diệp Di Nguyệt cô ta rất có khả năng đã là người uy hϊếp thím Trần làm việc cho mình."

......................

Khi Diệp Ly Lạc ý thức trở lại, cô chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Bản thân cô đang bị trói chặt trên một cái ghế, trước mặt cũng che bởi một túi bóng đen không thể xác định được đây là đâu.

Trong lòng Diệp Ly Lạc hoảng sợ, vừa rồi khi ngất đi có lẽ đám người uy hϊếp thím Trần đã đưa cô đến đây nhưng bọn họ làm vậy để làm gì? Bọn họ là ai? Vì sao muốn bắt cô? Khoan đã... lẽ nào...

Trong tình huống này đầy óc Diệp Ly Lạc xoay chuyển cực nhanh, cô suy đoán hết khả năng cuối cùng chỉ có duy nhất một người, Diệp Di Nguyệt.

"Cô tỉnh rồi sao?" Một giọng nữ vang lên, mang theo sự lạnh lùng lại hưng phấn tột độ.

Trái tim Diệp Ly Lạc như muốn nảy lên đến tận cổ. Giọng nói kia... giọng nói kia...

"Quả nhiên là cô, Diệp Di Nguyệt."

Bị phát hiện, Diệp Di Nguyệt cũng không có hoảng sợ mà giật túi bóng đen ra cho bốn mắt hai người đối diện nhau.

"Hôm nay coi như cô rơi vào tay tôi thì đừng hòng mong thoát." Thanh âm cô ta mang theo sự ngông cuồng dữ tợn dường như không phải giả.

Diệp Ly Lạc hơi rùng mình nhìn người con gái trước mắt. Cô ta vẫn xinh đẹp khiến người ta phải ghen tị như vậy. Chỉ là bây giờ cô ta cười, cười đến đáng sợ, cười đến chán ghét.

"Cô điên rồi sao? Nếu Thẩm Quân phát hiện ra cô bắt tôi, anh ấy sẽ không tha cho cô."