Chương 336: Mọi việc đều do mệnh, hoàn toàn không do người

"Ngài trả con người thϊếp cho thϊếp đi."

Nghe câu này, cả người hắn cứng đờ, chậm rãi đứng dậy nhìn ta, ta cũng nhìn ta.

Ánh mắt ta chưa từng bất lực nhưng lại kiên định như giờ phút này bao giờ, mặc kệ hắn nhìn ta bao lâu, bao sâu, ta cũng không rời mắt đi, vẫn nhìn hắn như thế.

Dần dần, từ trong mắt hắn ta thấy được lửa giận nhen nhóm.

Ta biết dù là đế vương hay chính con người này, hắn đều không chấp nhận người khác quay người bỏ đi, ta đã từng muốn rời cung đã khiến hắn phẫn nộ đến thế, mà hiện tại...

Ta vẫn lặng lẽ nhìn hắn, nhìn hắn nắm chặt hai tay, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Nhưng lửa giận kia vừa nhen nhóm liền bị dập tắt.

Hắn cúi đầu nhìn ta, trầm mặc thật lâu, thở dài, sau đó đó nói: "Nàng nghỉ ngơi đi."

"..."

"Trẫm sẽ tới thăm nàng."

Dứt lời, hắn ra ngoài không thèm quay đầu.

Khoảnh khắc hắn rời đi, nước mắt của ta như vỡ đê, trào ra không ngừng.

"Tài tử, người tỉnh rồi..."

Đám Ngô ma ma vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, thấy Bùi Nguyên Hạo đã đi, mới cả gan mở cửa đi vào, nhưng vừa vào liền thấy ta như vậy, không khỏi ngây dại.

Thủy Tú theo bản năng muốn chạy tới: "Tài tử, người đừng khóc, không tốt cho sức khỏe."

Ngô ma ma giữ nàng ấy lại: "Để tài tử khóc một lát đi." Giọng bà cũng hơi nghẹn ngào, thấy Thủy Tú và Tiểu Ngọc còn muốn khuyên can, bà nhẹ giọng, "Dù sao cũng sắp làm nương rồi, việc này chẳng khác nào xẻo một miếng thịt trên người tài tử."

"Nhưng..."

"Tài tử cứ nghẹn trong lòng, nếu còn không khóc, sẽ nghẹn thành bệnh."

Nói rồi, bà kéo Thủy Tú và Tiểu Ngọc ra ngoài, đóng cửa lại.

Ngô ma ma nói đúng, ta cứ nghẹn trong lòng, nhưng giờ phút này, tất cả quật cường và ngụy trang đều sụp đổ.

Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.

Ta cho rằng chịu đựng trong tim hắn có nữ nhân khác, ta cho rằng chịu đựng tất cả lục đυ.c trong hậu cung này, chỉ cần có thể chịu đựng tất cả, sinh đứa nhỏ này ra, ta vẫn có thể cho chính ta, cũng cho nó một gia đình.

Nhưng ta sai rồi.

Trong hoàng thành này sao có thể có ấm áp, giữa phụ thân và mẫu thân sao có thể có ấm áp? Cho dù đứa nhỏ này thật sự chào đời, nó có thể có hạnh phúc gì?

Cho nên nó đi rồi, mang theo ấm áp cuối cùng ta dành cho nam nhân kia đi rồi...

Nước mắt rơi không hề dừng lại, tựa như hôm đó máu tươi trong cơ thể ta trào ra, nóng rực, mất khống chế, cùng bi ai đau đớn nhất không thể cứu chữa, nóng đến mức khiến ta run rẩy, nhưng ta lại khóc không thành tiếng, mọi tiếng khóc đều nghẹn ở cổ họng.

Đau như dao cắt.

Chuyện ta sinh non lần nữa gợi lên sóng to gió lớn trong cung, đặc biệt là khi hoàng đế lưu luyến ở Phương Thảo Đường ba ngày không chợp mắt, cuối cùng lại bỏ đi không nói lời nào.

Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, tất cả đều không còn liên quan tới ta nữa.

Sang năm, thời tiết ngày càng lạnh, dù đám Ngô ma ma dùng bao nhiêu than làm ấm phòng, cho dù chăn gấm bọc chặt lấy ta, sắc mặt ta vẫn tái nhợt, đầu ngón tay lạnh băng.

Nghe Thủy Tú nói, lần này ta sinh non vô cùng hung hiểm, bộ dáng máu chảy không ngừng đêm đó khiến mọi người đều sợ hãi, ta cứ như chìm trong vũng máu, không tiếng động, sắc mặt trắng như tờ, hơn nữa chăn đệm đều nhiễm một màu đỏ rực.

Có lẽ chính vì vậy mà sức khỏe ta trở nên rất kém, ho khan suốt đêm, cổ họng thường có vị tanh mặn, ngay cả khi uống một chén thuốc nóng cũng không có cảm nhận gì.

Có điều, ta biết đây không phải điều tồi tệ nhất.

Một tài tử sinh non, cái gì là điều tồi tệ, không cần nghĩ ta cũng biết.

Có điều, ta không ngờ người đầu tiên tới thăm ta lại là Hứa tài nhân.

Thời điểm nàng ấy tới, Ngọc Văn và một ma ma khác đang khuyên nhủ ta, bọn họ vừa thấy nàng ta liền nhíu mày, tỏ vẻ không vui. Ngô ma ma tuổi đã lớn, tiến lên hỏi thăm hai câu, nghe nói Hứa tài nhân tới đây thăm ta, cũng hết cách, chỉ đành dọn một cái ghế bên mép giường.

Nàng ta ngồi xuống, nhìn ta.

"Ngươi vẫn ổn chứ?"

"..."

"Ta nghe thái y nói lần này sức khỏe ngươi bị ảnh hưởng rất lớn nên mang chút đồ bổ tới cho ngươi."

Dứt lời, nàng đưa mắt ra hiệu cho Ngọc Văn, Ngọc Văn khinh thường liếc nhìn ta, vẫn đưa một cái hộp cho Thủy Tú. Thủy Tú cũng hừ lạnh một tiếng, mới nhận lấy.

Hàng lông mi hơi run run, ta chậm rãi ngước mắt nhìn nàng ta.

So với thân hình gầy yếu sắc mặt tái nhợt ngày trước, bụng nàng ấy lúc này đã lộ rõ, sắc mặt hồng nhuận, ngay cả cằm cũng đầy đặn.

Mà Ngọc Văn phía sau ta, y phục cũng đẹp hơn quá khứ. Ta nhìn nàng ta, trên eo nàng ta còn đeo một miếng ngọc phỉ thủy, giá trị xa xỉ.

Ta sinh non, địa vị của Hứa tài nhân đương nhiên sẽ khác xưa. Tuy ta không quan tâm bên ngoài đồn đãi thế nào, bọn Thủy Tú cũng không dám nói với ta, nhưng mỗi ngày đều có cung nữ khác đứng ngoài cửa sổ phòng ta lớn tiếng thảo luận hoàng đế lại thưởng cho Hứa tài nhân cái gì, cho Hứa tài nhân cái gì, nói rằng chạm tay là bỏng cũng không quá.

Toàn bộ hậu cung đều nhìn chằm chằm bụng nàng ta.

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà nhìn về phía cái bụng lộ rõ kia.

Cái thai của ta chưa tới tháng nay, nhưng mỗi lần duỗi tay đều có cảm giác bụng nhỏ nhô lên, ta cũng từng tưởng tượng đến thời điểm mình sắp lâm bồn sẽ có dáng vẻ vụng về thế nào. Nhưng hiện tại... Đã không còn nữa.

Tuy tâm đã như tro tàn, nhưng nghĩ đến hài tử, mắt ta vẫn đỏ lên.

Nhìn ta thế này, Hứa tài nhân chậm rãi nói: "Trái tim con người đều bằng thịt, tuy ngươi từng đối xử với ta như vậy, nhưng đều là nữ nhân, ta cũng biết mất đi hài tử sẽ đau khổ thế nào. Nhạc Thanh Anh, nếu tâm tư của ngươi không ngoan độc như vậy, có lẽ đứa nhỏ này sẽ không mất. Làm người, có rất nhiều việc phải suy nghĩ trước khi làm, nếu ngươi là người tốt, ông trời sẽ cho ngươi hảo báo, sao có thể lấy đi đứa nhỏ này của ngươi?"

Chăn gấm bị ta nắm chặt trong tay.

Thủy Tú nghe thế lập tức lật mặt, vội vàng đi tới: "Hứa tài nhân, sao người có thể nói hài tử của tài tử nhà chúng ta như vậy?"

"Chẳng lẽ không phải?" Ngọc Văn đáp trả, "Không phải tài tử nhà các ngươi ghen ghét tài tử của chúng ta hoài long chủng trước mình nên mới hại tài tử của chúng ta sao? Hiện giờ rơi vào hoàn cảnh này chẳng qua là gặp báo ứng mà thôi!"

"Ngươi..." Thủy Tú giận tới đỏ mắt, giơ tay muốn đánh ả ta.

Ngô ma ma vội giữ Thủy Tú lại, Hứa tài nhân cũng quay đầu nói: "Ngọc Văn, ngươi câm miệng!"

Hai bên bắt đầu nháo lớn, Hứa tài nhân thở dài, đứng lên: "Thôi, ta cũng không còn gì để nói nữa. Ngươi tĩnh dưỡng đi, ta đi đây."

Hết câu, nàng ta liền xoay người ra ngoài.

Ta lặng lẽ nhìn theo nàng ta, bụng nàng ta lớn như vậy, mỗi một bước đi đều cẩn thận như che chở trân bảo trong cơ thể, không đành lòng để nó chịu chút thương tổn.

Đều là hài tử...

Đều là mẫu thân..."

Ta nắm chặt hai tay, móng tay khảm sâu vào da thịt, đau đến mức run rẩy. Ngay lúc nàng ta sắp bước ra khỏi cửa, ta lên tiếng: "Ngươi phải cẩn thận một chút."

"..."

Nàng ta giật mình, quay đầu nhìn ta.

Trong mấy ngày nay đây là lần đầu ta nói chuyện, yết hầu đã khàn khàn, nói xong liền ho khan, hạ thân bỗng đau đớn.

Nhóm Ngô ma ma vội vây xung quanh ta: "Tài tử!"

Ngươi phải cẩn thận một chút...

Những lời này mấy ngày trước ta cũng suy nghĩ, phải cẩn thận một chút, đừng tin tưởng bất kỳ ai có thể bảo vệ ngươi, ta không thể, cho dù là A Di Đà Phật cũng không thể, đứa nhỏ này ở trong cơ thể ngươi, chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ nó.

Ngươi phải cẩn thận một chút.

Hứa tài nhân sững sờ nhìn ta, Ngọc Văn phía sau lập tức hỏi lại: "Nhạc tài tử, sao người có thể uy hϊếp tài tử nhà chúng ta chứ? Cho dù hài tử của người không còn thì cũng không phải lỗi của tài tử của chúng ta, chúng ta tới đưa thuốc bổ cho người, thăm người, chẳng lẽ cũng là lỗi của tài tử chúng ta sao?"

Hứa tài nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng ta trừng mắt nhìn ta rất lâu, mới nói: "Ngươi đúng là... Tính xấu không đổi!"

Dứt lời, nàng ta phất tay áo bỏ đi.

Ta vẫn ngồi ở đó, đột nhiên khẽ cười, dựa vào đầu giường.

Thủy Tú và Tiểu Ngọc đã giận đến sắc mặt trắng bệch, ở trong phòng hùng hùng hổ hổ.

Ngô ma ma tiễn hai người kia ra ngoài, sau đó quay lại đến bên mép giường, cẩn thận ngồi xuống, gọi: "Tài tử."

"..."

"Nô tỳ biết tâm trạng người không tốt, nhưng... Chuyện của Hứa tài nhân, người đừng quản nữa."

"..." Ta ngẩng đầu nhìn bà ấy.

Ngô ma ma cũng là lão nhân trong cung, tuy ngày thường thích mắng đám Thủy Tú, khi nói chuyện với ta cũng nhàn nhàn, nhưng từ đôi mắt xám màu kia ta có thể nhìn thấy trí tuệ và trầm ổn do thời gian tích lũy. Bà nhìn ta, cau mày: "Mọi việc đều do mệnh, hoàn toàn không do người. Người sống trong cung là những người chấp nhận số mệnh nhất. Nhưng có đôi khi cũng không hẳn..."

"..."

Bà muốn nói tiếp lại thôi, chỉ vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của ta, nhìn vết máu trong lòng bàn ta, thở dài.

Lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Thúy Tú chạy vào.

Ngô ma ma quay đầu nhìn, lộ vẻ không vui: "Không phải bảo ngươi xuống bếp xem canh nấu cho tài tử sao? Sao lại về rồi?"

Thủy Tú đáp: "Tài tử, Hoàng Hậu, còn cả Quý Phi nương nương tới."