Chương 337: Thứ ngài có thể cho, thϊếp đều không cần

Hoàng Hậu và Thân Nhu, bọn họ đều tới?

Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, ánh mặt trời chói lọi, lòng ta thầm cười. Quả nhiên bọn họ vẫn tới.

Một phi tần mất hài tử ở trong cung sẽ gặp tình cảnh gì, ta chưa từng nghĩ tới, nhưng từ khi mất đi đứa nhỏ này, ta cũng đoán được ngày hôm nay. Sớm muộn gì cũng tới, chỉ cần Bùi Nguyên Hạo không tha cho ta một ngày, tất cả điều này ta đều không thể trốn, trốn cũng không xong.

Ngô ma ma thở dài, nhẹ nhàng đỡ ta dựa vào đầu giường, sau đó lót thêm cái gối mềm mại sau lưng để ta thoải mái một chút.

An bài xong, liền có một làn gió thơm thổi tới.

Thường Tình, Thân Nhu đi theo phía sau, còn cả những phi tần khác, tất cả đều tới. Căn phòng lập tức bị chen đầy, mùi son phấn lấp kín không gian, chợt có cảm giác cảnh xuân tươi đẹp.

Lục thục nghi vừa tới liền bịt mũi, nhíu mày nói: "Mùi thuốc nồng nặc quá."

"Đúng vậy, khó ngửi muốn chết."

Ta nhìn đám nữ nhân kia, thời tiết bên ngoài rất đẹp, ánh mặt trời xán lạn chiếu lên nền tuyết ánh vào làm cả căn phòng sáng trưng, châu quang bảo khí trên người bọn họ không che giấu được. Đang là thời gian ăn Tết, ai nấy đều hận không thể đeo tất cả châu báu trên người, tranh sủng khoe sắc.

Thủy Tú bước lên thỉnh an, sau đó nhẹ nhàng nói: "Hoàng Hậu nương nương, các vị nương nương, tài nhân đang nghỉ ngơi bên trong."

Thái y từng nói ta không thể gặp gió, sa mành giữa nhà rũ xuống, lúc này sa mành bị vén lên, Thường Tình chậm rãi đi vào nội thất.

Bởi vì đang là thời gian ăn Tết, nàng ấy ăn mặc rất long trọng, xiêm y ánh vàng rực rỡ cùng trang sức đầy đầu khiến người ta có cảm giác không dám ngước nhìn, nhưng con người vẫn vậy, trên gương mặt thanh lệ kia không có quá nhiều cảm xúc, vừa không buồn, cũng không vui, cứ như vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Nàng đến bên mép giường, nhìn mặt ta tái nhợt: "Nhạc tài nhân, ngươi khá hơn chút nào chưa?"

Ta đờ đẫn ngồi một chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Thấy ta trầm mặc, đám Lục thục nghi tức giận xông tới, chĩa vào ta: "Nhạc tài nhân, thái độ của ngươi là gì thế hả? Hoàng Hậu nương nương tới thăm ngươi, ngươi không đứng dậy thỉnh an, Hoàng Hậu hỏi chuyện ngươi cũng không đám, ngươi muốn tạo phản à!"

"Đúng vậy, đúng là không có quy tắc!"

"..." Ta vẫn trầm mặc.

Bọn Ngô ma ma vội quỳ xuống, dập đầu: "Hoàng Hậu nương nương thứ tội. Tài nhân từ sau... Từ sau chuyện đó, sức khỏe vẫn luôn không tốt, tinh thần cũng rất tệ, xin Hoàng Hậu nương nương tha thứ cho tài nhân."

Thường Tình thở dài: "Bổn cung biết, bổn cung sẽ không trách tội."

Bọn Ngô ma ma thở phào, chậm rãi đứng lên.

Đúng lúc này, một giọng nói nhu mị truyền tới: "Hoàng Hậu nương nương đúng là trạch tâm nhân hậu, nhưng có người lại không biết tiến thối, nếu không đã không xảy ra việc này."

Giọng nói này như cây trâm đâm thẳng vào tim ta khiến cơ thể ta vốn chết lặng bắt đầu run rẩy, ta vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy nữ nhân chói mắt nhất trong đám người kia.

Ngày đó ở Thanh Âm Các, nàng ta một thân tuyết trắng như tiên tử, nhưng hôm nay mặc bộ trường bào đỏ rực càng tôn lên làn da của nàng ta, mặt mày như họa, kiều mị như đóa mẫu đơn diễm lệ nhất trong hoa viên mùa xuân, kim bộ diêu trên đầu đong đưa liên tục bị ánh nắng chiếu rọi phát ra ánh sáng khiến người ta chói mắt.

Trên gương mặt bình tĩnh của ta xuất hiện một vết rách.

Có vẻ cảm nhận được ta đang run rẩy, Lục thục nghi đứng sau nàng ta lập tức nói: "Quý phi nói đúng, có kẻ mang thai còn vội vã mời thánh sủng như vậy, cũng khó trách đứa nhỏ này lại..."

Thường Tình quay đầu trừng mắt nhìn nàng ta, trầm giọng: "Nói bậy gì đó hả!"

Lục thục nghi vội cúi đầu: "Thần thϊếp lỡ lời."

Thường Tình nói: "Bổn cung cho các ngươi cùng tới để thăm Nhạc tài nhân, không phải để các ngươi tới nói bậy."

"Vâng." Phi tần xung quanh thấy nàng nổi giận, vội đứng dậy hành lễ đáp.

Nhưng Thân Nhu vừa ngồi xuống lại khẽ cười: "Theo thần thϊếp thấy Lục thục nghi chỉ nghĩ sao nói vậy, có những lời vẫn nên nói thẳng."

Thường Tình nhíu mày.

Thân Nhu nói tiếp: "Theo quy củ, đêm trừ tịch vốn dĩ Hoàng Thượng phải tới Cảnh Nhân Cung của hoàng hậu nương nương, nhưng ai ngờ ngài ấy lại dạo bước tới đây, Nhạc tài nhân liền giữ ngài ấy ở lại. Cũng không biết do Hoàng Thượng quá sủng ái Nhạc tài nhân hay Nhạc tài nhân không biết tiến thối. Hiện giờ hài tử mất, hàng hậu nương nương thương hại không trách tội nhưng cũng không nên để nàng ấy tiếp tục như vậy, như thế làm sao làm gương cho tỷ muội lục cung?"

Đám Thủy Tú đứng bên mép giường nhìn những phi tần đó, lại quay đầu nhìn gương mặt tái nhợt của ta, muốn khóc.

Thân Nhu tiếp tục: "Hứa tài nhân mang thai sớm hơn nàng ấy hiểu biết lý lẽ, nếu không mấy ngày nay ngày nào Hoàng Thượng cũng đi thăm Hứa tài nhân, sao không nghe nói hài tử của nàng ấy xảy ra chuyện?"

Lúc này, Chu uyển nghi nhìn bốn phía, hỏi: "A, nhắc tới, sao lại không thấy Hứa tài nhân?"

Thủy Tú đáp: "Hứa tài nhân vừa tới thăm tài nhân của chúng nô tỳ, thấy tài nhân mệt mỏi nên đi trước."

"A, thoạt nhìn Hứa tài nhân cũng có tâm."

"Có tâm gì chứ!" Lục thục nghi cười lạnh, "Ta mới bắt gặp người của Ngự Thiện Phòng, nghe nói trưa nay Hoàng Thượng muốn dùng bữa với nàng ta, cho nên mới tới sớm đi sớm mà thôi."

Thường Tình nhíu mày, đang muốn lên tiếng, lúc này, Lưu chiêu nghi ngồi phía sau đột nhiên hét lên: "Mọi người xem Nhạc tài nhân!"

Ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía ta, chỉ thấy ta dựa vào đầu giường, máu tươi từ bên môi chảy ra.

"Tài nhân!"

Thủy Tú sợ hãi la lớn, vội chạy tới. Người xung quanh cũng vây lại, ba chân bốn cẳng bảo vệ ta. Ngô ma ma cằm khăn lụa nâng cằm ta lên, máu tươi lập tức nhiễm đỏ khăn lụa, nhưng thứ tanh mặn trong miệng vẫn không ngừng trào ra. Ta không nhịn được mà ho hai tiếng, xiêm y màu trắng lập tức cũng bị nhiễm đó.

"A, cẩn thận một chút!"

Mấy phi tần kia thét chói tai, tỏ vẻ chán ghét.

Thường Tình đứng ở mép giường vội quay đầu nói: "Mau truyền thái y!"

"Vâng."

Phương Thảo Đường tức khắc trở nên hỗn loạn, rất nhanh thái y đã tới, sau khi bắt mạch cho ta lại rót một chén thuốc, khó khăn lắm mới bình phục lại. Đám Ngô ma ma đã sợ tới mặt mũi trắng bệch, Thường Tình nhìn sắc mặt tái nhợt của ta cũng lo lắng, hỏi thái y: "Nhạc tài nhân sao vậy?"

"Hồi nương nương, Nhạc tài nhân bệnh căn tích tụ, hơn nữa vì tâm bệnh sau khi sinh non nên mới hộc máu. Có điều hộc máu ra cũng tốt, vi thần vừa bắt mạch cho tài nhân, đã không còn gì đáng ngại."

"Vậy sức khỏe nàng ấy sao rồi?"

"Việc này..." Thái y nhìn ta, khó xử giơ tay, mời Hoàng Hậu ra gian ngoài, tuy đã cố ý thấp giọng nhưng ta vẫn nghe rõ ông ta nói gì, "Tài nhân vừa sinh non, thân thể tổn thương rất nặng, e rằng phải tĩnh dưỡng rất lâu, nếu không bệnh căn này..."

Ta mơ màng nằm trên giường, khẽ cười, dần mất đi ý thức.

...

Mọi việc rốt cuộc đã nháo tới mức nào ta cũng không biết, đến khi mở mắt lại, cả căn phòng tối tắm. Ta mở mắt hồi lâu mới có thể cảm giác ánh nến leo lắt ở đầu giường.

Trong ánh sáng mơ hồ đó, gương mặt quen thuộc kia gần ngay trước mắt.

Hắn nghiêng người nằm bên cạnh ta, một tay ôm lấy eo ta, tay còn lại đặt trên người ta, tính cả chăn gấm ta bị hắn ôm vào lòng, ôm rất chặt, giống như bảo vệ thứ gì đó quan trọng.

Ta uể oải mở to hai mắt nhìn gương mặt kia.

Hàng lông mày đen dày, sống mũi thẳng đứng, cánh môi đơn bạc, tất cả rõ ràng đều quen thuộc như vậy, mở mắt ra liền ở trước mặt, nhắm mắt lại luôn ở trong mộng, cứ như hơi thở đan xen, không khắc nào xa rời.

Khiến ta không có lúc nào không đau đớn.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hàng lông mi hắn thoáng run rẩy, giống như cảm nhận được gì, lập tức mở bừng mắt.

Thấy ta khóc, hắn giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ có ôm ta chặt hơn.

Ta vẫn không nhúc nhích, ngay cả giãy giụa cũng không, chỉ nằm như vậy.

"Nàng sao rồi?"

"..."

"Trẫm nghe nói nàng xảy ra chuyện nên lập tức chạy tới đây."

Hai người nằm gần nhau trong gang tấc, chóp mũi chạm nhau, hơi thở dây dưa. Nếu là ngày thường, bầu không khí nhất định sẽ nóng tới mức khiến tim đập loạn nhịp, nhưng lần này dù gần bao nhiêu, đầu ngón tay của ta vẫn lạnh lẽo.

Hắn cũng cảm nhận được, hai tay ôm lấy ta càng dùng sức.

"Nàng rốt cuộc muốn trẫm thế nào?"

"Thả thϊếp đi."

"Nàng cũng biết không thể mà." Hắn tựa mặt mình lên mặt ta, gương mặt nóng bỏng dán lên da thịt lạnh băng mang đến cảm giác khác thường. Ta cứng đờ nằm trong lòng hắn, nghe hắn nói, "Trẫm tuyệt đối sẽ không thả nàng đi, dù là lúc nào."

Không biết tại sao, nghe hắn nói vậy, ta thế mà không hề khổ sở, cũng có thể vì bản thân đã đau đến chết lặng, dần dần, ngay cả cảm giác đau cũng biến mất.

"Nàng muốn gì, trẫm đều có thể cho nàng, bất cứ cái gì."

"Thϊếp không cần." Ở trong bóng tối ta nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Thứ ngài có thể cho, thϊếp đều không cần."