Chương 335: Máu đêm thừa hoan

"Không khỏe, nàng có gì mà không khỏe?" Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng, "Có lần nào ở bên trẫm nàng không ra sức khước từ, là vì thật sự không khỏe hay vì nàng căn bản không muốn hầu hạ trẫm!"

Ta kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn hắn, nhưng hơi thở nóng rực của hắn cùng mùi rượu ập tới lại khiến ta mê mang.

Hắn hình như uống rất nhiều, hơn nữa còn hơi xúc động.

Ta không biết bản thân lại sai chỗ nào làm hắn không vui, nhưng sao có thể đi so đo với một người đang say chứ? Huống hồ bụng nhỏ đau đớn khiến ta cũng không có tâm trạng đắn đo vấn đề khác, chỉ có thể mềm giọng cầu xin: "Hoàng Thượng, thần thϊếp không khước từ, cũng không phải không muốn hầu hạ bệ hạ, thật đó, thần thϊếp là vì có hài tử... Hoàng Thượng, ngài đừng như vậy. Thần thϊếp thật sự rất khó chịu, Hoàng Thượng... Buông thần thϊếp ra..."

Hai tay hắn đã gấp gáp di chuyển trên người ta, l*иg ngực nóng bỏng trong đêm tuyết lạnh băng đè xuống mang đến sự ấm áp da thịt, nhưng lại khiến người ta bất an đến thế. Ta theo bản năng duỗi tay muốn đẩy hắn ra, nhưng hành động này có vẻ lại chọc giận hắn. Hắn cắn răng, trực tiếp giam cầm hai tay ta trên đỉnh đầu, toàn thân ta theo đó lập tức lõα ɭồ trước mặt hắn.

Ta run rẩy, nhưng chẳng làm được gì cả, chỉ biết cầu xin.

"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng, thần thϊếp..."

Còn chưa nói xong, miệng ta đã bị hắn chặn lại, môi lưỡi bị hắn cuốn lấy không nói ra lời. Ta cảm nhận tay hắn cởi bỏ tầng che lấp cuối cùng trên mình, thứ nóng rực kia mang theo xúc động không thể kiềm chế tiến vào cơ thể ta.

"Ưʍ..."

Ta nhíu mày, tiếng rêи ɾỉ bị hắn nuốt xuống.

Từng đợt va chạm như thủy triều đánh úp, ta thở dốc rêи ɾỉ không ngừng. Hắn cuối cùng cũng buông môi ta ra, cánh môi chậm rãi dời xuống cổ, xương quai xanh, từng bước di chuyển trên da thịt mang đến cảm giác tê dại lại có chút đau đớn.

Nhưng hình như hắn vẫn cảm thấy không đủ, hơi thở nặng nề, động tác cũng dần mất khống chế.

Đúng lúc này, bụng đột nhiên quặn thắt, ta hoảng sợ, theo bản năng gọi hắn, nhưng thấy hắn đã say, cả gương mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng mơ màng nhìn ta, mồ hôi từ trán rơi xuống.

Ánh mắt hắn lúc này giống hệt mỗi đêm sủng hạnh ta trong quá khứ, trái tim ta thắt chặt không lý do.

Sau đó, hắn nhấp môi, gọi: "Ly Châu..."

Cái tên này như con dao đâm thẳng vào tim ta.

Ngay khoảnh khắc này, bụng nhỏ quặn đau lần nữa, sắc mặt ta lập tức thay đổi, có cảm giác một thứ gì đó từ trong cơ thể trào ra, trước mắt liền tối sầm.

...

"Thanh Anh! Thanh Anh!"

Ta mở mắt, lại không thấy gì cả, giống như linh hồn đã không còn.

Không biết qua bao lâu, tai mới nghe được chút âm thanh, lại là Bùi Nguyên Hạo dùng sức ôm ta vào lòng, lớn tiếng gọi: "Thanh Anh, Thanh Anh, nàng sao vậy?"

Trong cơ thể như có thứ nóng bỏng gì đó liên tục bị rút ra, ta chỉ có cảm giác toàn thân mất khống chế, bụng nhỏ quặn đau khiến sắc mặt trắng bệch. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, run rẩy nói: "Thϊếp... Đau quá..."

Ánh mắt hắn chậm rãi dời xuống hạ thể ta, lập tức hoảng sợ tới mở to mắt.

Ta nhìn theo ánh mắt hắn, hít thở dồn dập.

Máu!

Tất cả đều là máu, đệm chăn lót dưới hạ thể đều bị nhiễm màu máu đỏ tươi.

Ta như nằm giữa vũng máu, màu đỏ đó chói mắt như vậy khiến nước mắt không nhịn được mà trào ra.

Cánh tay Bùi Nguyên Hạo ôm ta căng chặt, hét lớn: "Người đâu! Mau tới đây!"

Người bên ngoài vội đẩy cửa chạy vào, cuống quít hỏi: "Hoàng Thượng, tài tử, đã xảy ra chuyện gì..."

Ngọc công công cùng Ngô ma ma, còn cả Thủy Tú và Tiểu Ngọc, nhưng lời bọn họ nói đều nghẹn ở họng, khoảnh khắc thấy ta nằm ở đó, chăn gấm bên dưới toàn là máu tươi, lập tức sợ ngây người.

"Truyền thái y! Mau!"

Hắn hét to tới mức hai tai ta đau nhức, nhưng nỗi đau đó hoàn toàn không biết nỗi đau trong tim, ta nhìn màu đỏ dần lan rộng như muốn nuốt chửng ta.

Đừng... Đừng!

Ta liều mạng lắc đầu, nước mắt như hạt châu đứt dây rơi xuống. Con của ta, con của ta... Đây là chờ mong duy nhất của ta, là hi vọng duy nhất của ta, đừng, con tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!

Ta sợ hãi đến run rẩy không ngừng nhưng vẫn thể ngăn được máu tươi trào ra từ cơ thể. Nam nhân này ôm ta chặt như vậy cũng không giữ được gì. Toàn thân lạnh đi như có thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể, ngay cả linh hồn cũng không còn.

Khi ta nghe tiếng thái y lảo đảo chạy vào bị Bùi Nguyên Hạo điên cuồng hét lớn, ý thức dần bay xa...

Lần nữa tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Ánh mặt trời chói mắt có lẽ vì phản quang từ nền tuyết, ta mở mắt từ từ, ánh nắng lập tức chiếu vào mắt ta, từ ánh sáng chói mắt kia ta nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Vừa thấy ta tỉnh lại, hắn lập tức cúi người gọi: "Thanh Anh!"

Tuy hắn đã chặn ánh mặt trời, nhưng ta vẫn bị ánh sáng chói mắt kia làm cho rơi lệ.

Hắn trầm giọng: "Thanh Anh, nàng khá hơn chưa?"

"..." Ta chỉ nhìn hắn.

Ta và hắn đều không nói gì, bởi vì có chuyện căn bản không cần phải nói.

Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau rất lâu như vậy, hắn cuối cùng cũng rời mắt đi, chậm rãi ôm lấy ta.

Đây không phải lần đầu được hắn ôm vào lòng như vậy, trong quá khứ đã có rất nhiều lần, tuy sẽ sợ hãi, tuy sẽ bất an, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận sự ấm áp của nam nhân này mang lại, có điều lần này chỉ có lạnh, lạnh đến thấu tim.

Ta run rẩy nằm trong lòng hắn, nước mắt dọc theo gò má lăn xuống.

"Thanh Anh..." Hắn nhẹ nhàng gọi ta, cái ôm rất nhẹ, cũng rất dùng sức, giống như muốn dung nhập ta hoàn toàn vào cơ thể hắn.

Từ đầu đến cuối ta không hề cử động, ngay cả trái tim cũng thế.

"Còn chưa buông thϊếp ra sao?"

"..."

"Ngài còn muốn thϊếp thế nào?"

"..."

Cơ thể kia cũng hơi run lên, qua rất lâu, hắn mới chậm rãi buông tay, ngồi dậy cúi đầu nhìn ta. Ta chỉ đờ đẫn nằm đó, trên mặt không chút cảm xúc, ngay cả độ ấm cũng không.

Đây là lần đầu ở trước mặt ta hắn trầm mặc như vậy, lại qua một lát, hắn mới nói: "Là trẫm có lỗi với nàng."

Ta ngước mắt nhìn hắn.

Sắc mặt hắn cũng tái nhợt như ta, mắt lại đỏ bừng, tuy rằng vẫn là chính là hắn nhưng lại tiều tụy như một người khác.

Nhưng tất cả điều này ta đều nhìn thấy.

Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của ta, có vẻ hắn cũng cảm nhận được gì đó, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, nhưng tay hai người đều lạnh băng, cho dù da thịt kề nhau cũng không có chút độ ấm nào, chỉ có thể cảm nhận sự trống rỗng và run rẩy của nhau.

Hắn nói: "Thanh Anh, chúng ta... Còn trẻ, vẫn có thể có con thuộc về chúng ta."

"Sẽ không có nữa."

Câu này như sét đánh giữa trời quang, hắn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.

"Lần này, đã đủ rồi."

Bùi Nguyên Hạo, ta ở lại không phải vì ngài.

Cho dù ngài nói ta là nữ nhân khiến ngài rung động nhất, cho dù ngài dùng sự dịu dàng để giữ ta lại, cho dù ngài cho ta mọi điều nữ nhân trên thế gian muốn, tất cả đều không phải lý do ta ở lại, ta là vì đứa nhỏ này, vì ta chờ đợi một gia đình thật sự.

Cho nên, ta chịu đựng để đám nữ nhân trong cung bắt nạt, ta chịu đựng bản thân biến thành người ngay cả chính mình cũng khinh thường, ta chịu đựng ngài mỗi khi sủng hạnh ta đều gọi cái tên Nam Cung Ly Châu, ta chịu đựng mọi thứ ta cứ tưởng mình không thể chịu đựng.

Chỉ là vì đứa nhỏ này, chỉ là vì ta và ngài, cùng nó, gia đình hoàn chỉnh này.

Nhưng ngài lại tự tay hủy hoại nó!

Hình như hắn cũng cảm nhận được, trên gương mặt tái nhợt lộ một tia đau xót: "Chúng ta còn sẽ có đứa còn thuộc về mình."

"Sẽ không."

"Sẽ!" Thời điểm hắn cắn răng nói ra chữ này, ánh mắt khóa chặt ta như đưa ra quyết định trọng đại nhất, như một lời hứa hẹn.

Ta nhìn hắn, không nói gì, chỉ mỉm cười.

Nụ cười này vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức thể bị gió thổi tan ngay lập tức.

Hắn ngây người, nắm chặt tay ta.

Ta nhẹ giọng: "Ngài tha cho thϊếp đi."

"..."

Bàn tay kia siết chặt.

"Ngài từng nói trong hoàng cung này không thiếu nữ nhân sinh con cho ngài, mà người trong lòng ngài cũng không phải thϊếp. Ngài có nhiều nữ nhân như vậy... Sẽ không thiếu một người như thϊếp, nhưng thϊếp... Đã không còn gì cả."

"..."

"Ngài trả con người thϊếp cho thϊếp đi."