Chương 4-2

Một Đời Hôn Quân - Chương 4-2

Mạnh Sĩ Chuẩn quả là một kẻ biết hưởng thụ, suối nước nóng này nhìn bên ngoài cũng không lớn, đi vào mới biết chim sẻ dù nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Bày trí bên trong tuy không tinh diệu bằng trong cung nhưng cũng chẳng mất đi vẻ phong nhã. Ta được sắp xếp ở khu chính viện, còn một biệt viện cho người của Cáp Đan, sau khi an bày xong, Mạnh Sĩ Chuẩn làm chủ, tổ chức một buổi tiệc để các quan lại này đó khó gặp thiên nhan biểu hiện lòng trung thành - gọi là cung nghênh thánh giá.

Ta biết bọn họ ở sau lưng ta cũng có tham. Nhưng trước mặt ta từng người đều ra vẻ thanh chính liêm minh, bữa tiệc không có một món sơn hào hải vị, tất cả đều là món ăn dân dã thôn quê. Bọn họ còn hướng ta thỉnh tội, nói cái gì thôn quê hẻo lánh không có gì quý báu, chỉ có mấy món rau dưa, mong bệ hạ thứ tội. Ta có thể trách bọn họ sao? Tất nhiên phải làm ra vẻ rộng lượng, ta nói đã ngán ngự thiện trong cung, nên ra ngoài thay đổi khẩu vị. Kỳ thật ta chẳng hi vọng mấy món này ngon. Dù sau cũng là đầu bếp thôn quê sao so được với ngự trù trong cung?

Nhưng ta ăn một miếng, lại ăn thêm một miếng, vậy mà thấy ngon, thật sự ngon.

Cáp Đan được ăn còn vui vẻ hơn. So với ta ăn mấy chục món, tên mỗi món đều nghe rất mỹ lệ, thì yêu cầu của y lại rất đơn giản, chỉ cần là thịt, thêm gia vị, y đều ăn, đều thích. Huống chi mấy món ăn dân dã này khá mới lạ. Y cùng hai võ sĩ Địch Tộc đi theo đang rất hào hứng, vừa ăn vừa dùng tiếng Địch tộc nói chuyện, khuôn mặt rất vui vẻ. Ta đoán bọn họ nhất định là đang nói "Ăn thật ngon" "Mỹ vị nhân gian" các loại, vì thế cũng cao hứng, nên chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt, nói: "Đem mấy món trước mặt Trẫm đều thưởng cho bọn họ."

Vì lần này xuất cung, mang theo thái giám cũng không tiện, nên Chương Táo không đi cùng. Hầu hạ ta chính là một cung nữ, nàng nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một chút mới vỡ lẽ ta muốn ban thưởng đồ ăn. Đế vương ban thức ăn, dù ban thưởng nhiều ít, cũng là ân sủng lớn lao. Ngoại trừ Mạnh Sĩ Chuẩn, mấy kẻ đang ngồi hai mắt đều sáng quắc, nhìn chăm chăm cung nữ bưng cái đĩa kia đền trước mặt Cáp Đan.

Cáp Đan ngẩng đầu lên, ta nhìn y cười, y cũng cười cười với ta, rồi nhận lấy cái đĩa bắt đầu ăn.

Bên cạnh có cung nữ nhắc nhở y nên quỳ xuống tạ ân, nhưng ta lại lắc đầu, biểu thị không cần.

Ta không thích y quỳ. Nếu y quỳ ta ta sẽ khó chịu.

Bữa cơm này dối trá đến cực điểm, các đại thần đều hùa theo ca ngợi công đức ta, lúc thì chúc ta thiên thu vạn đại, lúc thì chúc ta vạn thọ vô cương, có tên kia mạnh miệng không ngần ngại, so sánh ta với Viêm Hoàng Nghêu Thuấn, nói ta là thiên cổ đại đế. Ta đang uống rượu, nghe tới câu này, nhịn không được, "phụt" một tiếng phun rượu ra ngoài, hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Sĩ Chuẩn. Mạnh Sĩ Chuẩn có lẽ thấy ca tụng như vậy thật có chút quá phận, bèn đứng lên nói: "Hiện cũng không còn sớm, ngày mai Bệ hạ còn có lịch trình, chúng thần xin kính Bệ hạ một chén, buổi tiệc hôm nay chi bằng chấm dứt ở đây."

Nói xong thì nâng ly, các thần tử còn lại cũng nâng ly, ta nhấp ly rượu gọi là tượng trưng, rồi đặt xuống, liền rời đi.

Ta là cái loại người gì, chính ta hiểu rõ. Lưu danh sử sách là chắc rồi, chỉ là người khác lưu tiếng tốt, còn ta lại là bêu danh. Ta đoán chắn sẽ có nhiều người ở hậu thế đọc câu chuyện cuộc đời ta liền muốn đào xương cốt ta, mắng ta dung túng tham quan, trọng dụng ô lại, lại còn lười nhác, mỗi ngày không thượng triều, chỉ nghĩ chơi đùa. Kệ bọn họ thôi, mấy việc này cũng là chuyện lúc sau, nhắm mắt lại, không nhìn thấy, thì không phiền. Mà cả ta còn biết bản thân là loại mặt hàng gì, các đại thần đọc đủ thứ thi thư còn hiểu hơn, tại sao vẫn cứ trái lương tâm mà ca ngợi?

Ta đoán có lẽ vì bọn họ sợ.

Trong thành bây giờ, người người đều cảm thấy bất an, vụ án tham hủ nhiều năm bỗng chốc lên sàng, ta lại ra nghiêm lệnh trừ khử vây cánh của Vệ Minh, quan viên trên quan trường rớt đài vô số. Cho nên bọn họ chăm chỉ nịnh bợ ta, mong ta hôm nay được khen đến vui vẻ, tương lai về sau dẫu có đại họa lâm đầu, ta có thể cho bọn họ một con đường. Nhưng mà bọn họ quả là chưa hiểu rõ ta, ta là loại người có tình cảm thế sao? Ba năm trước, khi ta chính thức nắm quyền, đầu tiên là dẹp bỏ ngoại tổ của mình, tiếp tục diệt trừ huynh đệ hoàng thất, nghe đâu trên pháp trường hôm đó giết người từ sáng đến tối, vết máu khô cho đến hôm nay cò chưa tẩy sạch. Mấy năm qua ta cũng lười quản, chỉ cần người dưới đừng làm chuyện quá phận, thì mở một mắt nhắm một mắt, bọn họ ngày ngày sống được dễ chịu, thì quên ta giết người như thế nào, còn nói chuyện tình cảm với ta?

Biết bọn họ sợ, ta cũng an tâm không ít. Ta vốn cũng không dự định đại khai sát giới, bọn họ nghĩ ta muốn tắm máu quan trường, ta lại định vừa đấm vừa xoa. Như Mạnh Sĩ Chuẩn đã từng nói, giết chết một phần bọn người tội không thể tha, giữ lại phần lớn những kẻ kinh sợ, để bọn họ cần cù chăm chỉ, không dám có lòng dạ khác làm việc cho ta, như vậy triều cục mới có thể an ổn, ngôi vị Hoàng Đế của ta mới được vững bền.

Ta nghĩ một mạch, vừa nghĩ vừa đến biệt viện của mình. Mạnh Sĩ Chuẩn nói trong viện của ta có nguồn suối thiên nhiên, hắn xây ở phía trên thành một gian nhà , một bên là ôn tuyền, một bên là phòng ngủ, ta ngâm đến cả người đều mềm nhũn, chỉ cần đi qua cánh cửa, thì có thể nằm trên gường ngủ một giấc mỹ mãn. An bài như vậy quả là phí không ít tâm tư, cho nên đừng trách ta thiên vị Mạnh Sĩ Chuẩn, thần tử như hắn, có thể dùng, chính là trung quân, cho dù có chút tham, ta cũng không trách.

Vào phòng, ta trước tiên tìm phòng tắm kia, còn chưa đẩy cửa đã mơ hồ ngửi được mùi lưu huỳnh, cửa mở, quả nhiên xuất hiện khu ôn tuyền đã được sửa chữa hoàn thiện. Mạnh Sĩ Chuẩn quả không hổ là nhã sĩ, ôn tuyền được sửa thành hình hoa sen, trên vách còn treo rất nhiều bích họa. Ta thay y phục, chỉ khoác áo tắm, chân trần đi đến, đầu tiên là thưởng thức bích họa một lúc, sau đó ngồi cạnh ôn tuyền, vươn tay chậm rãi kiểm ta nước.

Ấm mà không nóng, chỉ ngâm một chút ta đã ấm hơn.

Ta cởϊ áσ, chống cánh tay tựa vào thành ao, đầu tiên là ngâm hai chân vào trong nước, chậm rãi thích nghi, tiếp đến thân mình trượt xuống, cả người cũng chìm vào trong nước.

Thoải mái, thật thoải mái, ta không nhịn được thở dài, liền lặn xuống nước bơi lội trong bể.

Đáng tiếc nơi này quá nhỏ, bơi hai ba sải tay đã đến bờ bên kia, ta đảo hướng quay trở về. Mặc dù như vậy, ta cũng chơi được rất vui, bơi qua bơi lại, hai chân đạp nước, tưởng tượng mình là cá. Không biết bao lâu, bỗng nhiên mặt nước bỗng xao động, còn chưa kịp phản ứng, mắt cá chân đã bị nắm lấy.

Có người từ phía sau kéo ta trở về, trực tiếp nhấc ta khỏi mặt nước, đặt tại thành ao, đè ngực ta rồi hôn.

Ta bị hôn đến nghẹt thở, đầu lưỡi tê dại, không còn cảm giác, người kia mới buông ra, cười hỏi: "Chơi vui không?"

Ta lau nước bọt trên khóe môi, thở hồng hộc, cũng cười: "Chơi vui. Trong cung tuy cũng có bể bơi, còn lớn hơn nơi này nhiều, nhưng ta vừa xuống nước, bên cạnh đầy cung nữ thái giám, nhìn ta chằm chằm, chỉ lo sợ ta sơ ý chết đuối, sao cò thể tự tại như chỗ này."

"Nhưng chỗ này hơi nhỏ một chút." Cáp Đan sóng vai cạnh ta, dựa vào thành ao, một tay ôm lấy vai ta, nó: "Trên thảo nguyên cũng không ít suối nước nóng tự nhiên, còn lớn hơn nơi này, ngươi nếu thích, sau này dẫn ngươi đến thảo nguyên tắm suối nước nóng. "

"Ta nghe nói thảo nguyên rộng lớn, ngựa chạy từ đầu này đến đầu bên kia, ba ngày ba đêm cũng không chạy hết, có thật không?" Ta hỏi.

"Đâu chỉ là vậy, sau này ngươi đến sẽ biết sự bao la của thảo nguyên, e rằng chúng ta đi cả đời cũng không hết."

Nhắc đến thảo nguyên, mắt Cáp Đan sáng rực. Y cúi đầu nhìn ta, mong ngóng ta đáp lại, nhưng ta không có cách nào đáp trả y.

Ta không đến thảo nguyên được, đó là nơi của dị tộc, ta cả đời không thể đi.

Hai ta cùng trầm mặc, hồi lâu, Cáp Đan nở nụ cười, như làm ảo thuật lôi món tráng miệng từ phía sau ra, chu đáo nói: "Thập Nhất, ngươi ăn chút đi, lúc nãy ta đi ngang qua nhà bếp... là trộm được. Ta đã ăn thử rồi, rất ngon."

Ta cúi đầu nhìn, đó là một đĩa tráng miệng có đủ bốn màu, có đỏ có vàng còn có xanh biếc như bột đậu. Ta lựa một vòng, từ trong đó chọn được một khối màu xanh lục cho vào miệng, khó chịu mở miệng: "Ta đang nghĩ sao ngươi đến trễ vậy, thì ra là chạy vào nhà bếp." nếm nếm thử, quả nhiên thứ màu xanh lục kia là bột đậu, "Rất ngon."

"Vậy ngươi ăn nhiều một chút." Cáp Đan nghe ta nói, dứt khoát đẩy luôn đĩa tráng miệng đến trước mặt ta.

Ta nằm tựa bên cạnh ao, thân thể trôi bồng bềnh, chân thì đạp nước, vừa chơi vừa ăn hơn nửa đĩa. Cáp Đan một khối cũng không ăn, gối đầu lên cánh tay nhìn ta. Dần dần, ta phát hiện tầm mắt của y không đúng lắm, dùng khóe mắt liếc qua, y vậy mà không chỉ nhìn ta chằm chằm, mà còn nhìn món tráng miệng trong tay ta.

... trông thèm muốn chết.

Ta ghét bỏ ngắt một miếng đưa đến miệng y, y "A " một cái liền ăn, còn chưa đã thèm liếʍ ngón tay ta.

Sau đó y cong khóe môi, ngây ngốc cười: "Thập Nhất, ngươi thật tốt."

"Ta tốt chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng tốt."

Ta cười nhạo y: " Ngươi lại nịnh ta? Ngươi là Lang Vương, ta không tin từ trước đến nay không có ai thầm thương trộm nhớ, đứng ngồi không yên, nghĩ về ngươi."

Cáp Đan hơi đỏ mặt, ho nhẹ: "Thì cũng là có, nhưng ta chỉ muốn thống nhất thảo nguyên, không muốn tư tình nam nữ ràng buộc, cho nên không để ý"

"Vậy sao đến chỗ này của ta lại để ý?"

"Bởi vì -- "

Cáp Đan nhìn ta. Ta một tay chống đầu, ánh mắt mang theo ý cười, nhìn thẳng vào mắt y.

Y nuốt cái ực: "Bởi vì..."

Ta ý cười càng sâu, ngồi dậy, chậm rãi lại gần y.

Bả vai y run rẩy, muốn lùi lại cũng không được: "Bởi vì..."

Ta nhẹ nhàng nắm chặt phân thân y, vuốt ve từ dưới lên trên, không nặng không nhẹ, xiết.

"Bởi vì sao?" Ta hỏi.

Y nhắm mắt, đến một lúc lâu sau, mới bất đắc dĩ thở dài.

Y nhấc chân ta lên, đẩy ta sát vào thành ao.

Buổi chiều chúng ta mới làm xong, lúc này ở trong ôn tuyền, miệng huyệt mềm mại. Cáp Đan xoa xoa mấy lần, liền đỡ phân thân tiến vào. Y vừa vào, ký ức buổi chiền liền xông tới, chân ta quấn lấy eo y, nhỏ giọng nói: "Đừng nhanh quá".

"Ưm, chậm chậm một chút."

Cáp Đan chậm rãi đung đưa eo ong, phân thân y ma sát vào tràng vách của ta thẳng tiến. Theo từng nhịp động, mặt nước trong ôn tuyền rung thành từng vòng gợn sóng lan tràn ra thành hồ, rồi từ thành hồ vọng trở về, tốc độ chậm chạm, Cáp Đan cứ thế ra vào một vòng. Y thực sự đem câu nói "Chậm một chút" làm đúng từng chữ một, chậm đến có phong cách, phân thân mỗi lần rút ra chỉ còn một chút, gần như trượt ra ngoài, mới đưa đẩy, lần nữa đem mình tiến vào. Cái điểm kia trong cơ thể ta cứ như bị đao cùn ma sát, y chạm một lần, làm cả người ta run theo, lại chạm một cái, thì cả người ta lại run. Ta luôn cảm thấy bản thân sắp cao trào, nhưng khi lên đến điểm mấu chốt, nó lại không tới..

Ta cực kỳ hối hận, hối hận đến ruột cũng xanh.

Buổi chiều, ta bị y làm đến eo mỏi chân run, bên trong bắp đùi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, suýt nữa không xuống được long liễn. Khi đó ta đã hối hận, không nên cứng miệng nói không sao, tự đào hố chôn mình.Ta ưu điểm lớn nhất chính là ngã một lần liền khôn ra, hố một lần thì tuyệt không thể để bản thân ngã lần thứ hai. Cho nên đêm nay, lúc vừa bắt đầu ta liền ngăn Cáp Đan lại đóng cọc, lập tức nói y, chậm một chút.

... Ta vậy mà không nghĩ đến, chậm cũng có thể dằn vặt người.

Cáp Đan chơi vui đến nghiện, phân thân chậm rãi ra vào trong cơ thể ta mỗi lúc một phình lớn, với hiểu biết của ta, y phải vô cùng khó chịu, như y cố kìm nén, chậm chạp tiến vào rồi chậm rãi lui ra. Ta biết y sẽ học xấu, nhưng không nghĩ y lại xấu xa đến vậy. Ta thô bạo trừng y, cắn môi dưới trừng, rêи ɾỉ trong cổ họng, trừng lúc lâu, y rốt cuộc không nhịn được nữa, nở nụ cười.

"Còn chậm sao ?" Y hỏi.

"Chậm cái rắm!" Ta tức muốn hộc máu, không thèm suy nghĩ mà nói, "Mau nhanh một chút!"

"Tuân mệnh!" Cáp Đan lại mỉm cười, mạnh mẽ thẳng lưng, phân thân cả cây tiến vào, thúc vào nơi sâu nhất.

Du͙© vọиɠ cố kìm nén tựa dòng lũ thoát, mênh mông sôi trào mãnh liệt, nhấn chìm đôi ta. Cáp Đan đỡ eo ta, phân thân như lưỡi dao sắt mở ra thành ruột, đâm vào nơi sâu xa nhất trong cơ thể. Mà ta kêu như mèo cái phát xuân, vừa phóng đãng vừa làm càng, hai chân quấn chặt eo y, y động một chút, ta liền sảnh khoái muốn thăng thiên, tràng vách co rút. Khi kịch liệt giao hợp, cảm giác của ta so với khi nãy còn nhạy cảm hơn. Ta có thể cảm giác rõ ràng Cáp Đan đang trong cơ thể ta mạnh mẽ ma sát, phân thân to dài của y, lúc cương lên gân xanh như khảm vào tràng vách, theo từng động tác, cảm giác vừa rõ ràng vừa kí©h thí©ɧ, làm ta muốn bắn.

Ta muốn bắn, ta thật muốn bắn, ta cắn chặt môi dưới, trước mắt xây xẩm, phân thân trướng đến đau đớn, là dấu hiệu sắp cao trào. Ta giục Cáp Đan nhanh một chút, nhanh hơn nữa, Cáp Đan dứt khoác rút hành thân ra, lật ta lại, từ đằng sau tiến vào. Bụng dưới của y đánh vào mông ta, đánh đến vang dội, càng phát ra tiếng nước vô tận. Tiếng nước hòa cùng tiếng rên truyền đến vách tường vang vọng, dội vào tai hai ta, như một loại xuân dược cực mạnh. Ta dùng tay lần vào trong nước, muốn nắm phân thân mình vuốt ve, nhưng cánh tay vừa duỗi, đã bị Cáp Đan bắt lại, xoa nắm. Ta quay đầu căm tức trừng y,y cúi đầu hôn ta, ta không cho y hôn, y càng muốn hôn, ta liền cắn. Cắn rách môi y, mang theo mùi máu tanh, y nắm hai tay của ta đặt cùng một chỗ lên thành ao, kéo ra, mặc kệ chảy máu, hôn ta thật sâu.

Ta bị y hôn đến chẳng thể tức giận, thân thể cũng mềm nhũn, tùy ý tay y lần xuống, ngón cái cùng ngón trỏ nắm chặt gốc phân thân ta.

"Cùng nhau", y nói, "Chúng ta cùng nhau."

Nhanh chóng đánh một vòng lại một vòng gợn nước, sóng nước còn chưa kịp lan ra, đợt sóng thứ hai đã đến. Thân thể trong ta ẩm ướt cực kì, không biết Cáp Đan mang bao nhiêu nước ở ôn tuyền chui vào, cũng không biết có bao nhiêu nước của chính mình. Ta chỉ cảm thấy nóng, cả người đều nóng, miệng khô lưỡi khô, nghĩ y làm ta mạnh hơn chút nữa, nghĩ y lại hôn ta. Ta gọi tên y, Cáp Đan, Cáp Đan, y nhẹ giọng ứng tiếng rồi hôn ta. Lưỡi ta cùng y quấn lại cùng một chỗ, đầu lưỡi đối đầu lưỡi vặn vẹo, sau đó hé môi, chúng ta thở hổn hển, mυ"ŧ sâu lưỡi đối phương mà nút vào.

Trong chớp mắt Cáp Đan bắn tinh, cũng thả lỏng vòng kìm kẹp. Từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng vào ruột vách tường, rót vào nơi sâu xa nhất trong thân thể ta, kèm theo đó nguồn nhiệt nóng rực, ta cũng khó khống chế mà bắn ra. Trong lúc đầu óc mê man, ta nghe Cáp Đan hỏi một câu gì đó bên tai, ta nghe rõ ràng nhưng tư vị cao trào này quá dữ dội khiến ta không chú tâm, ngày hôm sau liền quên sạch. Đến tận sau đó, khi nghĩ về chuyện cũ, ta mới nhớ đến, điều Cáp Đan hỏi.

Y lại hỏi ta, có nguyện ý cùng y về thảo nguyên hay không.

Nhưng mà lúc đó đã quá muộn rồi.

Mạnh Sĩ Chuẩn ở Trang tử hai ngày thì trở về, trong kinh thế cục phức tạp, ta không có mặt, hắn phải về trấn giữ. Mạnh Sĩ Chuẩn vừa đi, các thần tử khác đều làm chướng mắt ta, nên không quá hai ngày ta liền đuổi bọn họ. Cứ như thế trong Trang Tử chỉ còn lại ta cùng Cáp Đan, hai ta hôm nay leo núi, ngày mai ngắm sông, lúc ấm gặp lạnh, cả dòng sông đều sắp bị đông cứng, con cá uốn éo bơi tới, Cáp Đan không sợ lạnh, liền vén ống quần, xuống bắt cá vui đến quên trời đất.

Nếu không phải vì nhiều cung nhân thị vệ, thì ngày tháng này thật sự giống thần tiên.

Ngồi thấy Cáp Đan chơi đùa vui vẻ, có lúc ta cũng không nhịn được muốn nhảy xuống. Nhưng mỗi lần đều có người chạy đến khuyên ta, sợ ta bị lạnh ảnh hưởng đến long thể. Ngày đó leo núi cùng Cáp Đan thì thấy thỏ, nên nổi hứng, muốn cùng y thi đấu, xem trong một canh giờ ai bắt được nhiều thỏ nhất. Hai ta thương lượng xong, thì phân chia ra thi thố, y qua bên kia, ta ở bên này, kết quả sau một canh giờ, hai tay ta rỗng tuếch, y lại vác một cái túi thỏ, như tìm được sào huyệt của chúng.

Ta bực tức không phục, buổi tối cũng ngủ không được, nằm trong ổ chăn suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu mới nghiệm được thì ra thị vệ quá nhiều, lấy danh nghĩa bảo vệ ta, rồi chạy lung tung gây tiếng vang, hù thỏ chạy hết.

Ngày mai ra ngoài chơi sẽ không mang theo nhiều người như vậy, ta nghĩ như thế, mơ mơ màng màng mà ngủ thϊếp đi.