Chương 4-1

Sáng sớm ngày thứ hai, ta còn chưa rời giường, Mạnh Sĩ Chuẩn đã ở ngoài điện chờ.

Ta đoán hắn có việc gấp, nếu không đều là quân thần nhiều năm như vậy, hắn không thể không biết thời điểm này ta vẫn còn đang ngủ. Ta không có cách nào cùng Cáp Đan nhàng nhã ăn bữa sáng, đành hỏa tốc ăn hai miếng rồi đi gặp Mạnh Sĩ Chuẩn. Mạnh Sĩ Chuẩn một bộ nghiêm túc, quỳ gối dưới điện, tay trình tấu chương, mới nói: "Bệ hạ, thần đã tra rõ vụ án ở Hoài Giang!"

Ta kêu Chương Táo trình lên, mở ra nhanh chóng đọc, liền tức giận đến bậc cười.

Đám người này nha, thực sự rất biết tham.

Hoài Giang là vùng đất nổi tiếng giàu có đông dân hàng đầu, nơi sinh ra trạng nguyên, tài tử, đại thương nhân, mà cũng có tham quan. Quan trường tại Hoài Giang tham lam hủ bại đã có gốc rễ từ lâu, qua các triều đại đều phá bỏ không được. Thời Thái tổ anh minh thần võ, mà vẫn không triệt được án tham hủ ở Hoài Giang, ta biết rõ bản thân không có bản lĩnh như thái tổ, nên cũng không làm gắt, chỉ kêu bọn người Hoài Giang chớ làm quá mức là được. Nói cách khác, người ta nhọc nhằn khổ cực cả năm, kiếm được hai mươi lượng bạc, ngươi tham chừng mười lượng, để người ta mười lượng, chừa cho họ cơm đủ no áo đủ mặc, họ có thể sống, chắc chắn sẽ không làm phản. Lại thêm một chút, ngươi tham mười hai mười ba lượng, người ta mỗi ngày đều trải qua khó khăn, liền mắng ngươi vài câu cẩu quan cẩu hoàng đế, ngày tháng cũng bình thường trôi qua.

Nhưng ta nhìn trên tấu chương, đám người hỗn đản kia đem mười tám, mười chín lượng đều cướp đi mà còn thấy không đủ, muốn lấy trai tráng trong gia đình người ta bắt đi lao dịch, không có người thì lấy bạc. Một nhà vài miệng ăn, chỉ trông chờ có một lượng bạc, vốn đã ăn không đủ no, bây giờ lao động chính lại không còn, ngay cả một lượng bạc cũng không giữ được, có thể nào không liều mạng với ngươi.

Thảo nào mấy năm gần đây giặc cướp trên sông ở Hoài Giang bùng phát nhiều như vậy, giống như rau hẹ, cắt bên này liền mọc bên kia, thì ra là như thế!

Ta cười lạnh, xem tấu chương lại lần nữa, cố áp chế cơn tức giận nói: "Mạnh khanh, nội các là có ý gì?"

"Việc này liên hệ rất rộng, e rằng quan lại đứng đầu Hoài Giang không một ai trong sạch, nếu tra rõ ràng, quan lại Hoài Giang không còn một ai. Huống chi, người nằm trong cuộc, thân bất do kỷ, quan lại trong án tham hủ tất nhiên không ít kẻ bị ép tham ô, nếu bọn họ thành tâm sửa đổi liền giữ lại một mạng, tiếp tục vì bệ hạ và triều đình xuất lực. Cho nên ý của nội các là, bắt một nhóm, thẩm tra một nhóm, đánh một nhóm, nhốt một nhóm, gϊếŧ một nhóm, lại thả một nhóm. Trong đó nhóm người được thả này, phải thận trọng cân nhắc, không thể thả lầm." Mạnh Sĩ Chuẩn nói.

Ta cũng nghĩ như vậy. Nước trong quá ắt không có cá, không bằng đối với một số người nghiêm trị thật nặng, một ít chừa ra con đường sống, cứ như vậy, người còn sống sẽ sợ vỡ mật, tham cũng không dám tham, cuộc sống lúc sau sẽ đội ơn đại đức, đầu như bị buộc, làm việc gì cũng chăm chỉ hơn.

Ta gật đầu: "Cứ theo lời khanh nói mà làm. Nhưng mà, việc này liên hệ trọng đại, người khác đi tra Trẫm không an tâm, nếu không có việc gì, khanh phái người đắc lực đi trước, chờ một thời gian, Khanh cũng đích thân đến Hoài Giang một chuyến."

Mạnh Sĩ Chuẩn quỳ xuống lĩnh chỉ: "Thần tuân chỉ."

"Đứng lên, Trẫm còn chưa nói xong, khanh vội quỳ cái gì." Ta nói, "Còn có, Dặc Dương hầu cũng học xấu, trước kia vốn là người chính trực, không ngờ cũng học tham. Thừa dịp việc ở Hoài Giang còn chưa vỡ lở, nội các thay Trẫm nghỉ một ý chỉ, tùy tiện tìm một cớ, lừa gã về. Người khác tham thì cũng thôi đi, quân lương Trẫm không đưa thiếu cho gã phần nào, bởi chi phí diệt Phỉ Thủy quá lớn, trên bàn Trẫm mỗi ngày đều có một chồng tấu chương cao ngất, tất cả đều là nội dung đòi hủy chi phí quân lương. Áp lực lớn như vậy, Trẫm giúp gã chống đỡ, gã không thắng thì cũng thôi, vậy mà còn tham...., mau đem gã về, ấn theo luật pháp, không cần nể tình!

"Dạ!" Mạnh Sĩ Chuẩn nói, "Chỉ là Dặc Dương hầu hồi kinh thẩm tra, vậy đại quân ở Hoài Giang ..."

"Cứ gọi Thích Trường Anh đi." Ta không kiêng nhẫn xoa mi tâm, "Hắn mỗi này đều viết tấu chương cho Trẫm, rõ ràng là võ nhân, viết tấu chương còn so với văn thần dài hơn, chữ xấu văn chương lại kém, Trẫm có lòng muốn khích lệ hắn, không ngờ trong tấu chương viết binh pháp đều có đạo lý rõ ràng, rất thú vị. Nếu đã như thế, thì kêu hắn đi, để Trẫm xem hắn có lý luận suông không. Đúng rồi, cũng dẫn theo Thạch Anh. Hắn luôn muốn noi gương tổ phụ tiến công lập nghiệp, lần này cũng kêu hắn ra chiến trường thử nghiệm một chút đi.

Mạnh Sĩ Chuẩn nói: "Thần tuân chỉ, lập tức phái người đi làm ngay."

"Ừm." Ta ngáp một cái, " Nếu không có việc gì, khanh cũng về nghỉ đi."

Mạnh Sĩ Chuẩn không đi.

Hắn quỳ trên mặt đất không đứng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm ta, hoặc nói là, nhìn chằm chằm tấu chương đặt ở trước thư án.

Ta khẽ cắn răng, muốn giả bộ không phát hiện, đỡ tay vịn đứng dậy, Mạnh Sĩ Chuẩn vội vàng nói to: "Bệ hạ!"

Ta nghiêng đầu, qua nửa ngày, mới thở dài, hỏi: "Còn có chuyện gì?"

"Kẻ cầm đầu án này Người định xử trí thế nào, kính xin bệ hạ cho chỉ thị!"

Tay ta nắm chặt tay vịn, không nói lời nào.

"Bệ hạ, thần trong tấu chương có viết rõ, quan lại Hoài Nam muốn làm gì thì làm, toàn bộ đều do có người trong kinh thành chống lưng. Người này được hưởng hoàng ân sâu đậm, tuy không có thực quyền, song quyền thần không ai dám chống lại. Trong triều sớm đã có lời đồn, Dặc Dương hầu có thể xuất quân diệt Thủy Phỉ, cũng do người này trước mặt Bệ hạ nhiều lần tiến cử.Người này không chỉ bao che văn thần tham hủ, còn dựt dây võ tướng, liệu trong tâm có suy nghĩ gì thần không dám nói". Mạnh Sĩ Chuẩn dập đầu nói, "Vi thần thỉnh ý, đem Trấn Quốc Công - Vệ Minh - hạ ngục thẩm tra!"

Mạnh Sĩ Chuẩn là cáo già, mà đã là cáo già đều là kẻ âm nhu xảo quyệt, chưa bao giờ nổi cáu với kẻ khác. Nhìn hắn xử lý việc tham ô ở Hoài Nam thì biết, hắn làm việc sẽ lưu lại đường lui. Ta với hắn làm quân thần bấy lâu, xưa nay đều là tâm ý tương thông, ngầm hiểu ý, ta lần đầu thấy hắn xúc động phẫn nộ như vậy, đều ngay cả đường lui cũng không cần, lập tức muốn đem Vệ Minh tống vào ngục.

Có thể thấy được, Vệ Minh trong tối còn bao nhiêu tội chưa được phanh khui.

Nói thật, tra một chút cũng tốt. Vệ Minh từng là nhất phẩm võ tướng nắm trong tay đại quyền, hắn cùng Ân Các Lão một văn một võ hô mưa gọi gió trong triều, trong phút chốc bị ta truất quyền, quyền lực trong tay không còn, mà suýt nữa ngay cả cây giáo hắn quý nhất cũng bị cướp. Cùng hắn day dưa trước kia, ta vừa sủng vừa đề phòng, sau đó khi ngồi vững trên ngai vàng, ta biết cho dù Vệ Minh có bản lĩnh bằng trời cũng không thể lay động ngôi vị hoàng đế, thì ta bắt đầu sủng ái, không còn đề phòng hắn nữa.

Ta biết hắn sau lưng ta thu chút tiền hối lộ, cũng biết hắn cùng thuộc cấp ngày xưa vẫn thường qua lại. Một người nam nhân từng rung chuyển trời đất bị ta đột nhiên trói chặt tay chân, không cho hắn tiến công, cũng không cho lập nghiệp, chỉ cho hắn hàng đêm tiến vào vương cung của đế vương, hôm sau lại làm trò cười trong miệng kẻ nhàng rỗi khác, trong lòng hắn khổ, chung quy cũng phải có chút giải tỏa, mà ta thương hắn nên cũng không tính toán. Nhưng trong thời điểm ta chẳng hay chẳng biết, hắn vậy mà càng lúc càng quá phận, lợi dụng sự tin tưởng cùng che chở của ta, công khai làm kẻ chống lưng cho tham quan!

Đêm qua lúc thấy hắn trong đêm gặp gỡ Binh bộ thị lang, cả người ta giận đến không cử động được. Trở về cung, ta lấy minh hoàng thánh chỉ viết một mạch, ghi một đạo thánh chỉ giam Vệ Minh vào ngục thẩm tra, kêu Chương Táo đi lấy ngọc tỷ, ta muốn bắt Vệ Minh, dùng bảy mươi hai loại hình khảo tàn khốc để tra khảo hắn, muốn hỏi hắn một câu, tại sao lại phụ Trẫm!

Cáp Đan đứng bên cạnh ta, y nhận biết chữ Hán có hạn, xem không hiểu ta viết cái gì, chỉ nhìn được ta rất tức giận. Y mài mực cho ta, rồi rót nước, thấy ta không uống, chỉ ngồi tức đến hai tay phát run, y đành nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, hỏi: "Thập Nhất, ngươi muốn gϊếŧ Vệ Minh sao?"

Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cơ thể khẽ run lên, bút rơi "cạnh" một tiếng trên mặt bàn. Ta nhắm chặt mắt, phải rất lâu sau, mới cầm thánh chỉ rồi kêu Chương Táo.

"Đốt" .Ta nói.

"Vệ Minh đề cử Dặc Dương hầu cho Trẫm, cuối cùng có dùng gã hay không, là do Trẫm tự quyết." Ta nhìn Mạnh Sĩ Chuẩn dưới điện, Mạnh khanh, ở trong mắt khanh, Trẫm là người không rõ thị phi hay sao?"

"Ở trong lòng thần, Bệ hạ là người trọng tình trọng nghĩa." Mạnh Sĩ Chuẩn nói, "Chính vì Bệ hạ trọng tình trọng nghĩa, mới có thể một lần nữa không nỡ phạt Trấn Quốc Công. Bây giờ Trấn Quốc Công tuy không có thực quyền, nhưng lại hơn hẳn các quyền thần, ỷ vào sự dung túng cùng không đành lòng của Bệ Hạ. Nếu không đúng lúc ngăn lại, hôm nay Trấn Quốc Công bao che quan tham hủ ở Hoài Dương, thậm chí nhúng chàm Dặc Dương Hầu, ai biết tương lai sẽ gây ra mối họa lớn nào. Bệ Hạ, người này nội tâm lộng quyền chưa chết, mặc dù người không đành lòng, nhưng cũng không thể nuông chiều!"

Ta hỏi: "Sau khi hạ ngục Vệ Minh, khanh muốn xử trí thế nào?"

"Nghiêm hình thẩm tra!" Mạnh Sĩ Chuẩn nói.

"Sau khi nghiêm hình thẩm tra?"

"Ấn theo luật xử trí!"

Đó chính là không lưu cho Vệ Minh đường sống.

Thấy ta trầm ngâm không nói, Mạnh Sĩ Chuẩn liền lớn tiếng nói: "Bệ hạ, việc bao che cho quan tham ô cũng đủ xử trảm Trấn Quốc Công, nếu tái điều tra rõ hắn cùng Dặc Dương Hầu có cấu kết, thì không khác nào mưu phản! Đây là tội tru di cữu tộc, ngài ngàn vạn lần không thể..."

"Tốt " ta giơ tay lên, " Khanh không cần phải nói, Trẫm đều biết rõ."

Ta mệt mỏi che lại đôi mắt, mở miệng, giọng nói yếu ớt: "Bắt Dặc Dương Hầu, nên định tội thế nào thì làm thế đấy. Quan lại Hoài Giang phải trừng trị thế nào, khi nãy đã cùng khanh nói. Đi điều tra quan lại trong triều, xem ai thường lui tới với Vệ Minh, thì xử lý nghiêm, tuyệt không khoan nhượng. Đặc biệt là điều tra bộ binh, nơi đó từng là chỗ Vệ Minh nắm trong tay, khó tránh khỏi có mấy kẻ thượng thư, thị lang cùng hắn móc nối, nếu điều tra ra, cách chức ngay tại chỗ, lúc cần thiết, gϊếŧ mấy tên cũng được."

Mạnh Sĩ Chuẩn lĩnh chỉ, nhưng vẫn có lời muốn nói.

Ta biết hắn muốn nói gì: "Chặt đứt vây cánh của Vệ Minh, không cho Vệ Minh quyền lực, nói cho khắp thiên hạ biết, Trấn Quốc Công chỉ là chức vị trang trí, hắn đời này chỉ có thể là trang trí, nếu ai còn mơ tưởng dựa vào hắn để thăng quan phát tài, thậm chí được Trẫm sủng ái, kia chính là tự mình muốn chết, nếu làm như vậy, không ai sẽ đánh chủ ý lên Trấn Quốc Công, Vệ Minh cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thể vùng vẫy." Ta than nhẹ " Về phần Vệ Minh... Để hắn ở lại phủ Trấn Quốc Công, làm một Trấn Quốc Công. Suy cho cùng, là Trẫm nợ hắn. Trên chiến trường năm đó, nếu không phải hắn đúng lúc chạy tới, Trẫm đã sớm chết trong loạn tiễn, làm sao có thể làm hoàng đế như vầy. Nể tình hắn cứu Trẫm một mạng, Trẫm tha cho hắn một lần, một lần cuối cùng, nếu hắn vẫn còn u mê chưa tỉnh..."

Giọng nói của ta bỗng nhiên ngưng lại, lạnh lùng nhìn Mạnh Sĩ Chuẩn dưới điện: "Mạnh khanh còn việc gì muốn tấu sao?"

"Thần không còn việc tấu." Mạnh Sĩ Chuẩn nói, "Chỉ mong Trấn Quốc công thấu hiểu dụng tâm lương khổ của Bệ hạ , lạc đường biết quay đầu."

"Tùy hắn thôi." Ta cười cười, kêu Mạnh Sĩ Chuẩn quỳ an.

Mạnh Sĩ Chuẩn đi hồi lâu, ta vẫn ngồi ở long ỷ ngơ ngác ngẩn người. Chương Táo gọi ta vài tiếng, ta đều nghe thấy được, nhưng trong đầu vẫn là chậm chạp, không phản ứng, lão vỗ nhẹ ta một cái, ta mới như người vừa tỉnh giấc chiêm bao, ngẩng đầu nhìn.

"Bệ hạ còn suy nghĩ về việc của Trấn Quốc công?" Chương Táo hỏi.

Ta đáp một tiếng, gật gật đầu, lại lắc đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Chương Táo, ngươi còn nhớ Trẫm đã từng buồn bực, binh khí bày trên giáo trường hoàng gia phải là loại bền chắc nhất, tại sao Vệ Minh cùng Cáp Đan đối chiến, lại bị người ta dùng một thanh loan đao liên tục chém đứt, cuối cùng thảm bại?" Ta nói, " Bây giờ, Trẫm cuối cùng cũng minh bạch. Bộ binh đem bạc đều tham, đâu còn bạc để tinh luyện binh khí? Vệ Minh a... Trẫm nghe nói sau trận luận võ đó hắn tự giam mình trong phủ ba ngày, đóng cửa không ra, Trẫm còn tưởng là hắn xấu hổ, nhưng thì ra, hắn chính là hối hận rồi."

Mạnh Sĩ Chuẩn tác phong nhanh nhẹn mà quyết liệt, trong ngày trở về đã thay ta soạn một đạo thánh chỉ triệu Dặc Dương Hầu. Nghe đâu Dặc Dương Hầu tưởng thắng trận được tiến cung lãnh thưởng, nhưng đâu ngờ còn chưa kịp vào thành, đã bị quân mai phục phục kích bắt gọn, trực tiếp trói gô áp giải về kinh thành thẩm tra. Về đến kinh thành, tam ty hội thẩm, những tưởng Dặc Dương Hầu là người mang binh đánh giặc - là kẻ xương cứng, ai ngờ không tới ba ngày, Dặc Dương Hầu đã khai.

Ta cầm lời khai cười lạnh, nghĩ thầm ngươi thật sự là không chịu thua kém, làm khó Trẫm tự mình đề cử ngươi lĩnh quân, ngươi dù là cứng đầu chịu đựng một chút, cũng có thể chứng minh Trẫm không nhìn lầm người, nào ngờ khai nhanh như vậy.

Vì vậy, trong cơn tức giận ta vung bút hạ chỉ, đem Dặc Dương Hầu chém đầu thị chúng.

Cứ như vậy, vụ án Hoài Giang tham hủ chính thức mở màn. Mạnh Sĩ Chuẩn phái môn sinh đắt ý của mình là Tống Lương ra đánh trận đầu, ngày Dặc Dương Hầu chịu thẩm tra, Tống Lương đến Hoài Giang, chính thức thẩm tra xử án tham hủ ở Hoài Giang. Tống Lương xuất thân hàn vi, từng nhận chức Hộ bộ, sau điều đến Hình Bộ, làm chức Hình Bộ Thị Lang. Vị Thị Lanh đại nhân này cương trực công chính, ghét ác như thù, người khác đặt hắn biệt danh, "Tiểu pháo của chiến trường", ai chọc hắn, hắn không nổ chết người ta là không được.

Làm khâm sai đại thần, Tống Lương tiên phong đi Hoài Giang, , quan lại Hoài Giang trong tâm đều có quỷ, ai cũng muốn nịnh bợ hắn. Hắn quả nhiên không phụ biệt danh "quả pháo ở chiến trường" không nể mặt ai, tri phủ Giang Châu mời hắn đến dự tiệc, hắn đi, trong bữa tiệc người ta đưa hắn bạc, hắn cũng thu, người ta cho rằng mọi việc đều thuận lợi, nào ngờ hắn lại làm khó dễ, lấy bạc là vật chứng, trực tiếp kêu người bắt tất cả tri phủ cùng đám đại thần đang ngồi.

Chuyện này cùng ngày đã viết thành tấu chương đưa về kinh, đến tay ta đã là mấy ngày sau. Lúc đó Cáp Đan tiến cung ở cùng ta, ta nằm trong ngực y, vừa ăn nho y đút, vừa xem tấu chương, đọc đến đoạn này thì cười không ngừng, không cẩn thận cắn phải trái nho, nước đều văng trúng y phục của Cáp Đan. Cáp Đan bất đắc dĩ lau lau y phục, hỏi ta cười gì, ta cầm tấu chương đọc cho y nghe, nghe xong, y vừa cười vừa bất đắc dĩ.

"Cư nhiên lại có chuyện như vậy." Y lắc đầu, "Mỗi ngày cùng những người này đấu trí, ngươi làm hoàng đế này không phải quá mệt sao."

Đã làm hoàng đế có mấy ai không mệt ? Cha của ta, tổ phụ, ông cố, từng người đều là mệt như vậy, ta cũng không cảm thấy gì. Huống hồ vạn sự khởi đầu nan, Tống Lương chỉ cần đi đầu, sau đó liền dễ làm. Ta với Mạnh Sĩ Chuẩn tính toán giống nhau, chuyện đắc tội kẻ khác, phải phái người một thân chính khí cương trực đi làm, chờ hắn làm xong, liền kêu Mạnh Sĩ Chuẩn đại diện ta đích thân đến Hoài Giang một chuyến, miễn mấy người tội chết, đặc xá vài nhóm quan chức, trấn an quan lại địa phương, lấy đó làm thiên ân.

Tấu chương này thực buồn cười, hơn nữa tấu chương trước có nói, Thích Trường Anh vừa đến Hoài Giang đã đánh thắng trận, hạ mười ba thành trại của Phỉ Thủy ở Hoài Giang, rất nhiều tinh vui liên tiếp đến, thật làm lòng ta vui sướиɠ. Ta liếc mắt nhìn vết bẩn trên y phục Cáp Đan, dụ dỗ y đi thay y phục, thuận tiện tắm một cái. Lần tắm này, thành một phen triền miên, ta bị y làm đến thỏa mãn, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trong thùng nước tắm, chơi đùa ngón tay y: "Cáp Đan, ngày mai ta dẫn ngươi đi suối nước nóng được không?"

"Suối nước nóng?" Cáp Đan nghe ta nói lặp lại một lần, " Là Suối nước nóng trong cung sao?"

"Trong cung sao có ôn tuyền? Cho dù có, cũng là cung nhân nấu nước rồi đổ vào bồn lớn, không có ý nghĩa. Ta nói là ôn tuyền ở Trang tử, tại ngoại thành, là sản nghiệp của Mạnh Sĩ Chuẩn, nhưng mà hắn nói là chuẩn bị cho ta, nếu ta không đi, hắn cũng không dùng." Ta nói.

"Xa không?" Cáp Đan hỏi.

"Ngươi hỏi xa hay không để làm chi?" Ta chống lên thành bồn đứng dậy, nhẹ điểm chóp mũi y, "Ngươi chỉ cần nói có đi hay không là được?"

Cáp Đan cắn nhẹ ngón tay ta, đầu lưỡi men theo đầu ngón tay liếʍ một vòng, cười nói: "Đi"

Ngày thứ hai, chúng ta liền đi.

Đi phải sớm một chút, chỉ là ta nghĩ, mùa đông đã qua, nhanh tới đầu xuân, vạn nhất trì hoãn thêm mấy bữa, trời ấm hơn, tắm Suối nước nóng cũng không thích hợp, vì thế bữa tối hôm trước vừa dặn dò, hôm sau đã lên đường. Làm Hoàng Đế cũng có điểm tốt, chỉ cần nói, người bên dưới liền bận rộn muốn chết, đặc biệt là khi ta biểu thị, muốn mời người - đường xa mà đến - Lang Vương cùng đi, thì Lễ bộ cũng bị kinh động rồi.

Ta cũng mặc kệ điều này, gối đầu lên tay Cáp Đan ngủ đến thoải mái. Ngày mai đưa y đi cùng, đến chiều mới đến Trang tử. Sau khi dùng xong cơm trưa chúng ta lên đường. Ta bước lên long liễn, tính luôn cung nữ thị vệ, đội ngũ mấy trăm người lớp lớp hàng hàng xuất phát đến ngoại thành. Đi một hồi, ta vén mành lên, ló đầu ra hỏi Cáp Đan đang cưỡi ngựa bên cạnh: "Ngoài trời nắng đang gắt phải không? Có muốn tiến vào tránh nắng một chút?" Quan hệ của hai ta không thể công khai, mọi việc đều phiền phức vô cùng. Thí dụ muốn cùng đi chơi, phải nghĩ ra lý do đường hoàng, ví như rõ ràng tối hôm trước còn ngủ cùng nhau, ngày thứ hai lại không thể xuât phát cùng, ta đành lặng lẽ dẫn y ra ngoài, chốc lát lại chờ y quang minh chính đại mà đến.Ta không muốn Cáp Đan cưỡi ngựa, muốn kêu y tiến vào cùng ta, nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể lấy trời nắng làm cớ. Nhưng kẻ đần này nhất thời không kịp phản ứng, cho rằng ta quan tâm mình, mới nhe răng cười: " Không..."

Ta lườm nguýt y một cái, y thoáng chốc liền im lặng, sửa miệng nói: "... Không thoải mái lắm, không bằng ta vào tránh nắng một chút."

Nô tài tất nhiên khuyên ta, dù sao Cáp Đan cũng là dị tộc, bọn họ lo Cáp Đan thừa dịp không có ai, trên long liễn làm thịt ta. Nhưng mà ta biết sẽ không, Cáp Đan coi như muốn làm gì ta trên long liễn, cũng không phải là gϊếŧ, mà là...

Hắn vừa tiến vào liền động tay động chân, một hồi sờ sờ tay ta, một hồi xoa xoa thắt lưng, ôm eo ta không buông, đem ta ấp vào l*иg ngực, muốn hôn. Ta biết tối hôm qua y ăn không đủ, nhưng giờ là bên ngoài, lại là ban ngày, ngươi không sợ người khác biết sao?

Vì vậy ta đẩy y: "Ngươi đừng có thấy ta là chỉ muốn việc kia, thật vất vả mới ra ngoài, ngươi không thể cùng ta nói chuyện phím hay sao?"

Cáp Đan oan ức như hài tử không được ăn, nghẹn đến giọng nói cũng biến lớn: " Được rồi, giờ chúng ta nói cái gì?"

"..." Ta trầm ngâm, "Vậy nói nguyên nhân ngươi trở thành Lang Vương đi. Bọn họ nói, ngươi được xưng là Lang Vương trên thảo nguyên, là do lúc mười một tuổi, ngươi từng một mình đánh bại đàn sói, có thiệt không?"

"Nửa thật nửa giả." Cáp Đan nói.

"Trong bầy sói kia có con già yếu bệnh tật, có con mang thai, trong mười mấy con chỉ có ba, bốn con là hùng lang khỏe mạnh. Còn ta bị bức ép đến tuyệt cảnh phải cầm đao phản kích, phát huy vượt xa người thường, một đao hai đầu, chém toàn bộ bọn nó dưới lưỡi đao." Cáp Đan cười than thở, "Mọi người đều thích anh hùng, cho nên đồn ta đến vô cùng phi thường, nhưng kì thực nếu gặp phải đàn sói thành niên, cho dù ba hay năm dũng sĩ võ nghệ cao cường cũng khó đối phó được, bản lĩnh yếu ớt này của ta có tính là gì đâu."

"Nhưng ngươi vì thế được gọi là Lang Vương, đủ cho thấy sói ốm yếu cũng không thể xem thường." Ta khiêm tốn nói, "Này là vì có ngươi, nhưng nếu đổi thành ta, chỉ sợ trước mặt một con cũng đối phó không được."

"Sẽ không." Cáp Đan khẳng định lắc đầu.

Ta vốn khiêm tốn, nhưng kỳ thực trong lòng nghĩ, dù sao ta từ nhỏ đã từng theo sư phụ học võ nghệ, lớn rồi cũng thường cùng thị vệ so chiêu, đàn sói có thể đánh không lại, nhưng hai ba con cũng không thành vấn đề. Cáp Đan nhìn ta khẳng định, ta cảm thấy được y là biết nhìn người, ai ngờ câu tiếp theo y liền giải thích: "Sói trên thảo nguyên đều sống thành đàn, ít nhiều cũng mười mấy con, sẽ không có việc đi một mình."

"..." Ta lại liếc y một cái, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nói.

Bầu không khí có chút cứng ngắt, Cáp Đan cẩn thận hỏi: "Thập Nhất, ta nói sai sao?"

"Không có." Ta lạnh lùng nói.

"Kia..." Hắn nuốt một ngụm nước miếng, lấy lòng hỏi, "Chúng ta nói chuyện khác đi?"

Ha ha, ta với ngươi còn gì để mà nói?

Ta giang rộng chân: "Không hàn huyên, ngươi làm đi."

Cáp Đan không dám làm, y cũng biết chọc ta không vui, cho nên như hài tử phạm lỗi, cúi đầu, nhưng ánh mắt đáng thương vẫn liên tục nhìn lén sắc mặt ta. Ta bị y nhìn đến dở khóc dở cười, duỗi tay, ôm lấy cổ y lại gần.

Ta khóa ngồi trên đùi y, làm y vô pháp liếc trộm ta, không thể làm gì đành trực diện nhìn. Nhìn lúc lâu, y thử thăm dò, lại gần, ở trên môi ta nhẹ nhàng mổ một cái.

Ta không phản ứng, cũng không khuyến khích, tất nhiên cũng không phản đối.

Y lá gan càng lớn, lần thứ ba, môi y chạm vào môi ta, đầu lưỡi lặng lẽ duỗi vào, cạy hàm răng, trơn tru mà tiến vào, ta nhắm mắt lại cho y hôn, hôn đến động tình, không nhịn được bắt đầu phối hợp động tác. Chúng ta môi lưỡi giao hòa, đan xen, liếʍ láp cằm đối phương, đem mỗi cái răng điều tinh tế liếʍ sạch. Trong miệng ta tất cả đều là nước bọt của nhau, không kịp nuốt xuống, trong lúc hé môi hôn đối phương, nước bọt mem theo khóe môi mà chảy xuống, chảy đến cằm một đường nhỏ xuống. Ta giơ tay lau, Cáp Đan lại đè cánh tay ta, dùng đầu lưỡi liếʍ. Y liếʍ đến khi cằm ta ẩm ướt khó nhịn, liếʍ xong lại tiếp tục ngậm lấy môi ta, hôn dịu dàng.

Y không chỉ hôn, còn động tay động chân ôm lấy eo ta, một bên lần xuống phía dưới, cách một tầng vải vóc vuốt ve phân thân ta. Ngày hôm nay ra ngoài, ta mặc long bào so với lúc thường còn long trọng hơn. Càng long trọng càng phiền phức, cách một tần vải vóc, Cáp Đan cũng không tiện hành sự, liền dứt khoác cởϊ qυầи ta!

Bên trong long liễn có lò sưởi, lạnh thì không lạnh, chính là ngượng ngùng cực kì. Không phải bởi vì phía trên ăn mặc chỉnh tề, bên dưới thoát đi sạch sẽ, mà còn bởi đây là bên ngoài, ta thời thời khắc khắc lo lắng mọi người sẽ nhìn thấy. Bởi vì căng thẳng, nên lỗ tai có chút hồng, Cáp Đan thấy, tất nhiên là nhào tới liếʍ láp vành tai ta, mυ"ŧ một hồi, lòng bàn tay cũng chạm vào phân thân ta lên xuống. Chờ y mυ"ŧ lỗ tai ta toàn bộ đều hồng thấu, thì phân thân cũng từ lâu kiềm chế không nổi, tại lúc y cấp tốc vuốt ve, ta sảng khoái vui vẻ mà bắn ra.

Ta bắn hồi lâu mới ngừng, bắn xong, cả người đều mềm nhũn, dựa vào lòng ngực Cáp Đan mà thở dốc. Ngón tay cùng lòng bàn tay y đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, ta đoán y nhất định sẽ tìm khăn lụa lau một chút, nên không quản, tiếp tục ôm cổ Cáp Đan mà thở dốc, ai ngờ y bỗng nhiên nhấc mông ta lên, hai ngón tay cũng không báo trước mà chen vào!"

Thuận theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn tiến vào chẳng hề khó khăn, cũng xem như thuận lợi, chỉ là ta chưa có chuẩn bị, bất thình lình tiến vào nên hơi đau. Ta hít một hơi, cái chân không khống chế được mà kẹp chặt, bày xích tiến vào, Cáp Đan liền cuối đầu hôn môi, một bên hôn, một bên khẽ vuốt ve hông ta cùng gò mông cong mẩy. Tay y xoa nắm, ta dần dần buông lỏng cơ thể, trán dụi vào vai y, nhắm mắt. Không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cơ thể cũng trở nên mẫn cảm dị thường. Ta có thể rõ ràng cảm thấy hai ngón tay đang vào, đang gãi nhẹ thành vách ta, khuấy động vách tường nhạy cảm bên trong, làm nó co rút kẹp chặt.

Rất nhanh sao đó, cơ thể ta tiếp nhận hai ngón tay tiến vào, Cáp Đan hơi rút ra, lúc vào đã là ba ngón tay. Ba ngón tay bắt chước động tác đánh xuyên ra vào cơ thể ta, làm vách tường càng mềm mại, Cáp Đan dùng cằm cọ cọ trán ta, dịu dàng nói: "Ta muốn vào."

Ngươi mau vào đi, nếu còn tiếp tục, ta sẽ bắn!

Trong lòng ta khó nhịn mà kêu to, thật không rõ sao chính mình tuyển tới tuyển lui, lại chọn trúng một cái oan gia thế này.

Cáp Đan mở thắt lưng, lấy phân thân ra. Ta cúi đầu liếc mắt nhìn mới thấy, sao đồ chơi này so với lúc thường còn lớn hơn không ít. Sau đó Cáp Đan nâng mông ta, nhắm ngay miệng huyệt đâm phân thân đang dâng trào của mình vào...

Chính tại lúc này, bỗng có tiếng người ở ngoài xe nói vọng vào: "Khởi bẩm Bệ Hạ, phía trước có một cây cầu đá, đất đá xóc nảy, thần xin chỉ thị, có cần đổi đường khác hay không ạ?"

Phân thân Cáp Đan còn ở tại huyệt khẩu, chỉ mới tiến vào một chút, hơn một nửa còn lộ bên ngoài, ta đột nhiên bị dọa, miệng huyệt lập tức thắt chặt, vừa làm đau y, cũng làm đau chính mình.

"A..."

Ta đau đến hút khí, không biết đứng ngoài là tên không có nhãn lực nào, còn không mau cút, nhưng gã lại dùng ngữ khí cực kì quan tâm hỏi: " Bệ Hạ?"

Ta dùng sức nắm lấy y phục Cáp Đan, vừa định nói cái gì đó để đuổi gã đi, Cáp Đan lại đột nhiên dìu eo ta, miễn cưỡng đè ta xuống.

Phân thân cả cây đi vào, cứng rắn mở lối vách tường trong ta, cắm xuống đến tận cùng. Ta vừa đau vừa sảng khoái, không khống chế được nghẹn ngào rên lên, ngoài cửa nghe thấy, giọng nói cũng sốt sắng hơn: " Bệ hạ, ngài sao vậy? Vi thần có thể tiến vào hay không..."

"Cút!" Ta quát lên.

Ngoài cửa không còn động tĩnh, một hồi lâu sau, mới nghe thấy người kia yếu ớt hỏi: "Vậy Bệ Hạ, thần có cần đổi đường khác không?"

"Không đổi!" Cáp Đan chậm rãi trong cơ thể ta ra vào, một bên động, một bên nhìn ta cười. Đầu óc ta bị tìиɧ ɖu͙© lấp đầy, nào có thời gian suy nghĩ đổi hay không đổi, hô to một tiếng đuổi người, rồi cứ như vậy chìm vào bể dục.

Nhưng mà khắc sau ta hối hận rồi. Người kia đi rồi, Cáp Đan không cần phải kiêng kỵ, đỡ thắt lưng ta bắt đầu đỉnh động. Tốc độ của y tất nhiên là rất nhanh, nhưng mà long liễn đi trên cầu đá, xốc nảy càng khiến cho y động càng nhanh, đi vào càng sâu. Mỗi một lần, phân thân y đều đỉnh thẳng đến điểm mẫn cảm nhất của ta, lúc thường tốt xấu gì cũng đâm một chút, rồi tha cho ta chậm một chút, hôm nay quả thật như máy đóng cọc đâm liên tục. Ta bắn một lần, thì cứng lại lần hai, rất nhanh đã nói không thành lời, đầu tựa lên vai y than thở, mà y còn ngại không đủ, cứ cánh một vài lần lại rút ra cả cây, rồi đâm sâu vào, bức ta đến mức giọng mũi nức nở rêи ɾỉ.

Ta cho rằng y làm nhanh như vậy, là do mượn lực cầu đá xốc nảy, nhưng nghĩ cũng lạ, sao cầu đá lại dài như vậy, đi mãi không xong? Cáp ở trong cơ thể ta thư sướиɠ một hồi, lại đặt ta nằm xuống, nhấc hai chân ta, trực diện mà vào. Kỳ thực, ta thích nhất là tư thế này, bởi vì thuận tiện cho y hôn ta, ôm ta. Nhưng mà nghĩ đến việc cầu đá hôm nay, khó tránh khỏi đôi khi xuất thần. Cáp Đan rất nhanh đã phát hiện, liền đè bắp đùi ta đánh mạnh một cái. Ta bị y làm đến nói không ra lời, trong đôi mắt ngập nước nhìn y cũng mơ hồ.

Sau một phen chiến đấu kịch liệt thật vất vả, tốc độ cũng trì hoãn, y chậm rãi tiến vào, lại chậm chạp rút ra, hôn trán cùng khóe môi ta: " Ngươi không tập trung, đang nghĩ gì thế?"

"Ta đang nghĩ..." Ta nắm cánh tay y, mỗi khi thốt ra một chữ, y cũng hướng trong thân thể ta đâm một cái, phân thân to lớn mà nóng bỏng chạm vào vách tràng nhăn nheo, rồi lại chầm chậm lui ra, ta mới cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ bị lấp đầy, y liền đi, như cố tình gây hấn. Ta cơ bản không có cách nào nói ra câu rành mạch, "Ta nghĩ...cầu đá..."

"Mới nãy trên cầu đá, ngươi rất thích đúng không?" Cáp Đan cực kỳ cao hứng, tốc độ thật vất vả mới giảm bớt giờ lại thành máy đóng cọc, "Được, chúng ta liền quay lại đi!"

...

Trong lúc bị đâm xuyên, ta cắn một cái trên bả vai y.

Ta nghĩ, đời này, ta nên từ bỏ cùng y nói chuyện.