Chương 3-5

Chúng ta nắm tay nhau đi về phía trước, cúi đầu tránh mọi người, xuyên qua tiểu viện lúc nãy vừa tiến vào, hướng đến cửa. Chúng ta không thể để kẻ khác nhìn thấy, nếu không bọn họ sẽ biết, sự thực Ôn Hương cô nương không có tiếp khách, mà vị khách của nàng còn đang tản bộ ở đây.

Ở Ôn Nhu Thôn sân viện đều là chín khúc liên hoàn, biệt viện của Ôn Hương lại ở tận cùng, nên chúng ta đi hồi lâu, Cáp Đan mới nói, chẳng qua là mới đi được phân nửa. Ta nghe mà chỉ biết than thở, thầm nghĩ lão bản này quả thật có tiền, mới có thể ở nơi tất đất tất vàng kinh thành tìm được mảnh đất lớn mở kỹ viện, nhưng mà ngẫm lại người ta làm nghề này, cũng khó trách. Trong lòng nghĩ đông nghĩ tây, trước mắt đã thấy cửa, Cáp Đan đi qua, quay đầu đỡ ta, vừa vào, không ngờ có một nam nhân đột nhiên xông tới, chỉ vào chúng ta kêu lớn: "Lang Vương!"



Vai Cáp Đan khẽ run, xoay đầu trách né, nhỏ giọng nói: "Đi mau!"

Nam nhân kia là khách nhân, uống quá chén, đứng thật xa cũng ngửi được một thân nồng nặc mùi rượu của gã.

Chúng ta càng tránh gã, gã càng không buông mà đuổi theo, chỉ vào Cáp Đan nói: "Lang Vương, ngài không phải được Ôn Hương cô nương mời đi rồi sao? Hừ, có phải Ôn Hương chê người man di các ngài thối, ngay cả trò chuyện cũng không thèm, liền đem ngài đuổi ra cửa chứ? Xì! Ta biết ngay mà ! Chỉ bằng các người man di chưa khai hóa mà cũng muốn Ôn Hương cô nương... nhanh về thảo nguyên đi thôi!"

Người này trong tay cầm bầu rượu, vừa mắng vừa uống. Bầu rượu hết gã liền dùng sức ném về phía Cáp Đan, Cáp Đan nghiêng người, bầu rượu vỡ ngay dưới đất sát gót chân y. Người kia thấy chúng ta không tranh cãi, gục đầu, trong miệng còn ăn nói lung tung, chửi đến hăng say. Ta tức không chịu nổi , quay đầu muốn tới chỗ gã đánh cho hả giận, nhưng Cáp Đan lại ngăn cản.

"Đừng kích động." Cáp Đan nói, "Ngươi cải trang xuất cung, huống hồ chúng ta đã đáp ứng sư tỷ, bỏ đi"



Vừa dứt lời, y bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, bước đi. Tốc độ thật sự không tầm thường, ta một đường chạy chậm mới có thể đuổi kịp. Đi qua hành lang uốn khúc, thừa dịp người phía sau không đuổi kịp, Cáp Đan cẩn thận nghe ngóng một chút, xác định gian phòng bên cạnh không có ai, mới đẩy cửa, kéo ta cùng vào.



Cửa vừa mới đóng, thì nghe tiếng chân người đuổi đến.



Ta thở hồng hộc, áp người trên ván cửa dỏng tai. Cánh tay Cáp Đan chụp tới, đem ta ôm vào l*иg ngực, ngón tay trỏ chọc vào miệng ta, lấy ít nước bọt, đâm một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa. Ta từ lỗ nhỏ nhìn bên ngoài, chỉ thấy con ma men kia đã đuổi tới rồi, làm sao cũng không tìm được chúng ta, chỉ có thể như kẻ ngốc đi vòng quanh, thẹn quá hóa giận, lớn tiếng mắng người, cuối cùng kéo cả mấy hộ viện lại.

Bảo hộ kỹ viện đều là những tên thô kệch, cũng không nể tình, nói lời ngon ngọt khuyên gã, gã không đi, một người dứt khoát xách một bên, túm lấy gã ném ra ngoài.



Ta cười không ngưng được, vốn đã bị suyễn, bởi vì cười to, suýt nữa ngất đi. Cáp Đan đầy mặt bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn ta, nói: "Ta phát hiện, ngươi đó a, thật thích xem người khác làm trò."

" Vậy thì đã sao? Ta ôm cổ y, kéo y cúi xuống, ôm chặt, "Ai kêu gã mắng ngươi."



Cáp Đan liền ôm ta thật chặt, nhấc bỗng chân ta cách mặt đất. Ta nhắm mắt, nửa khuôn mặt vùi vào cổ y, dùng sức cọ cọ, y cũng tham lam ngửi mùi trên tóc ta. Ta biết y là muốn hôn ta, nên mở mắt, muốn lúc y hôn, ta có thể nhìn y rõ thêm một chút.

Mà lúc mở mắt, cảnh tượng trước mắt làm ta giật cả mình.

Ta trực tiếp đẩy Cáp Đan vẫn còn đang hôn ta, chỉ vào phòng nói: "Ngươi...ngươi xem kìa..."



Cáp Đan quay đầu, thân thể y hơi chấn động, cũng giật mình.

Gian phòng này không có nến, ánh sáng không biết từ đâu lại phản chiếu cả phòng sáng bừng. Trong phòng không một bóng người, bốn phía đầy gương, chỉ trống ở cửa. Chỉ cần là trong phòng, vô luận đứng ở chỗ nào, đều có vô số gương phản chiếu ngươi. Ở chính giữa bày vô số dụng cụ, có ngựa gỗ, nhưng ngựa gỗ kia vô cùng kì quái, trên lưng mọc cái sừng bằng cánh tay trẻ con; còn có roi ngắn, nhưng roi kia làm không quá tốt, đánh lên người chắc hẳn không đau, chỉ như gãi ngứa; còn có sáu, bảy cây gậy to to nhỏ nhỏ không đồng đều, ta đi tới, lại gần, tùy tiện cầm lên một cái, liền nhanh chóng ném đi.



—— đây không phải là gậy, mà là ngọc thế.



Ta quay đầu nhìn Cáp Đan, thấy biểu tình của Cáp Đan, y cũng đã hiểu.



"Nơi này là kỹ viện, có gian phòng như vậy cũng không kỳ quái." Ta nói, "Kỹ viện nói cho cùng cũng là chỗ buôn da bán thịt? "

"Đã là nơi buôn bán da thịt, khó trách đυ.ng phải mấy khách nhân có đam mê đặc thù."



Cáp Đan gật gật đầu, mặt có chút hồng, lỗ tai cũng nhiễm một tầng đỏ.



"Ta biết". Y nhìn chằm chằm ngọc thế trên mặt đất, quay đầu nhìn ta, tuy rằng nhìn ta, nhưng đôi mắt cũng không nhịn được lại hướng xuống đất, "Mặc kệ chúng đi, chúng ta đi thôi."

Ta đáp lại một tiếng, cũng cùng y ra cửa, vừa tới cửa, ngẩng đầu, thì phát hiện Cáp Đan lại cắn chặt răng, thái dương bị mồ hôi làm ẩm ướt.



Trong lòng ta lập tức cứ vui vẻ, trên mặt lại giả vờ nghiêm túc, đột nhiên dừng chân, quay người, bước từng bước ép y quay lại phòng.



Ta ép Cáp Đan liên tiếp lui về sau, rốt cục thành công ép y đến giữa phòng, đột nhiên nhảy bổ lại, khiến y ngã nhào xuống đất.



"Cáp Đan" ta khóa ngồi bên hông y, duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm mũi y, cười khẽ, "Tính luôn hôm nay, ngươi mấy ngày không đến gặp Trẫm?"

Mồ hôi trên gáy Cáp Đan chảy ròng ròng, lời thốt ra cũng không lưu loát: "Bảy...bảy ngày."



"Ngươi..." Ta hơi động eo, cách một tầng vải, phân thân của ta cùng y ở cùng một chỗ, ám muội ma sát, "Không thấy khó chịu sao?"



"Có... Có một chút." Cáp Đan hé răng —— nhưng vì quá sốt sắng nên cắn phải đầu lưỡi.



Ta ôm miệng cười, ngón tay men theo chóp mũi y chạy xuống dừng tại môi. Đầu ngón tay dính chút nước bọt, ta ngậm vào, nhẹ nhàng mυ"ŧ, một bên mυ"ŧ một bên nhìn vào mắt y. Thấy mắt y dần dần ám màu tìиɧ ɖu͙©, ta cúi xuống, môi chạm vào tai y thổi khí: "Vậy ngươi có muốn... làm không?"

Y đột nhiên bắt lấy eo ta, chồm lên đặt ta dưới thân, thô bạo mà hôn.

Môi lưỡi chúng ta quấn chặt vào nhau, cố gắng tìm kiếm chỗ sâu trong khoang miệng đối phương. Y không chỉ hôn ta, còn vội vã xé mở y phục, vừa lộ một bên vai, y đã không kiềm được mà vuốt ve. Hai chân ta cũng quấn chặt, y dùng cái đùi lớn trêu ghẹo phân thân ta, ta cũng đưa tay mà sờ. Lần này, làm ta sợ hết hồn, chỗ đó vậy mà cứng lên rồi, bướng bỉnh mà cứng lên, giống như muốn xé tan tầng vải vóc, không kịp chờ mà muốn đâm ta.



Từ biệt bảy ngày, từ khi chúng ta quen biết tới nay, thực sự là chưa từng có. Cáp Đan đúng là nhớ ta ác rồi, thường ngày rõ ràng hôn dịu dàng như thế, hôm nay lại không chút trật tự, hấp tấp hôn lên, làm khắp cằm ta đều là nước. Ta không cao hứng, khẽ hừ hừ, y liền dùng tay lau khô giúp ta, rồi lại ngậm lấy môi ta. Y phục của ta đều bị y cởi sạch, y ôm ta lên, cởϊ qυầи áo ta xong thì vứt sang một bên, bàn tay thô ráp tùy ý vuốt ve thân thể ta. Ta vốn cũng học theo, thoát y phục y, nhưng y hôn ta một chút, thân thể ta liền mềm nhũn, chỉ mở đai lưng của y, còn phần còn lại, ta nghĩ, chờ một chút rồi kêu y tự cởi.



Cáp Đan hôn ta nửa ngày, chà đạp môi ta tê dại, mới chuyển hướng hôn đầṳ ѵú ta. Nơi đó mấy ngày trước bị tổn thương, bây giờ nhìn tuy không có gì nhưng Cáp Đan ngậm một cái, ta mới biết không phải quá ổn, có chút đau. Vết thương đó ta không cách nào nói với Cáp Đan, chỉ có thể chịu đựng. Cáp Đan dùng đầu lưỡi gảy, ta tê tê dại dại mà đau, Cáp Đan dùng môi hút, ta liền ẩn nhẫn đau. Từ từ quen, từ trong đau đớn sinh ra vô hạn kɧoáı ©ảʍ. Ngón tay ta luồn vào tóc Cáp Đan, khó nhịn mà rêи ɾỉ.

Cứ như vậy rêи ɾỉ hồi lâu, Cáp Đan cơ hồ đã hôn toàn thân ta, nhấc bỗng hai chân ta muốn đi vào. Ta không phối hợp, vùng vẫy lộn xộn, y đánh mông ta, giọng nói thô ráp: "Đừng nhúc nhích, ta muốn vào."

"Đừng chỉ biết ở chỗ này làm ta." Ta nói, "Nơi này có nhiều đồ như vậy, ngươi không muốn chơi một chút sao?"

Cáp Đan sửng sốt.



Y thả hai chân của ta xuống, nhìn ta. Ta nhìn y rồi vươn tay , y cầm lấy tay, kéo ta lên.

"Ngươi..." Cáp Đan nuốt mạnh một ngụm nước miếng, nói "Ngươi muốn chơi cái gì?"

"Cái kia." Ta chỉ vào một vật cách đó không xa, " Ngồi trên kia làm."

Ta chỉ vào một vật hình bán nguyệt, làm bằng gỗ, không lớn không nhỏ, vừa đủ chứa hai người. Dưới vật hình cầu này có một điểm tựa, không lớn, chỉ có thể chống đỡ cho nó không ngã. Nếu đứng yên còn được, nhưng nếu có người ngồi trên khối cầu, nó sẽ như chiếc bập bênh, lắc trái lắc phải, nhìn có vẻ tiết kiệm không ít khí lực.



Ngựa gỗ ngọc thế, ta xem trong sách diễm tình nhân gian đã gặp qua, nhưng cái hình bán nguyệt này, thực sự là lần đầu tiên mới thấy. Với tính cách của ta, tất nhiên phải thử cái đồ vật chưa từng nhìn thấy này. Ta chỉ vào nó, khóe môi hơi cong, trong khóe mắt cũng mang ý câu dẫn, dụ dỗ Cáp Đan. Cáp Đan đang trong lúc tìиɧ ɖu͙© bùng nổ, cơ bản là không chịu được ta khıêυ khí©h, liền ôm ngang ta, đi đến vật kia.

Y thả ta xuống, hai chân ta quỳ khóa ngồi ở giữa. Sau đó y cũng ngồi ở sau chân nắm thắt lưng ta.



Thân hình Cáp Đan cao lớn, y ngồi vào trong, làm cho chỗ này hơi chật chội. Sống lưng ta kề sát l*иg ngực y, y ôm thắt lưng ta, vừa loạn sờ ngực, vừa cùng ta hôn. Cái hôn này như lửa cháy đồng bằng, tay y càng ngày càng xấu xa, không chỉ sờ ngực, còn nắm lấy phân thân ta, vuốt ve. Ta được y hầu hạ đến thoải mái, trong cổ họng không ngừng rên rĩ, nhưng thình lình y tách môi ra, đẩy ta tiến phía trước, ta chỉ cảm thấy mông bị người dùng lực đẩy ta nhưng khắc sau, một vật khổng lồ hung hăng đâm vào.



Ta đau đến nỗi cắn chặt môi dưới, thật không nghĩ tới y sẽ cắm đến tận cùng. Nhưng thoải mái, thực thoải mái, y sau khi đi vào thì chờ ta thích ứng một lát, rồi không chút lưu tình tăng tốc. Ruột vách theo động tác ra vào của y mà mở ra đóng lại, nơi mẫn cảm bên trong truyền tới từng đợt kɧoáı ©ảʍ, thứ kɧoáı ©ảʍ này thực làm ta quên hết mọi sự trong đời. Ta làm càng vui vẻ rên rĩ, thân thể bị y đánh động liên tục đẩy về phía trước, làm viên cầu này chuyển động. Viên cầu có độ cong cứ tiến về trước thì lăn trở về, đem ta hướng về phía Cáp Đan, làm y càng đi sâu vào. Ta rất nhanh đã bắn, sau đó bởi Cáp Đan tiến vào mà cứng thêm lần nữa.

Từ biệt bảy ngày, ta biết sự việc thế này chắc chắn là không thể ngăn lại, nhưng không nghĩ đến càng làm càng ác liệt. Ta bị Cáp Đan làm bắn hai lần, trước mắt đều biến đen, Cáp Đan một lần cũng không bắn, ngược lại nắm chặt thắt lưng ta, vừa liếʍ sau gáy, vừa hùng hổ khai thác vách tràng. Có lẽ do viên cầu trợ lực, y động tác càng nhanh, hơn nữa lại càng sâu, côn ŧᏂịŧ như máy đóng cọc, từng đợt từng đợt tiến sâu vào thân thể ta. Ta hối hận rồi, không nên trêu ghẹo y, muốn xin tha, nhưng ngay cả nói cũng không có khí lực. Cả phòng chỉ quanh quẩn thanh âm "bạch bạch", ta nửa nằm trên viên cầu, ý thức mông lung, nhìn bản thân trong gương.



Nơi này tràn đầy gương, một chiếc gương soi rõ hình ảnh dâʍ ɭσạи của ta. Ta mới biết mình lúc rơi vào tìиɧ ɖu͙© là có bộ dáng gì....ánh mắt mông lung, môi hơi hé mở, nước bọt tràn ra lúc hôn môi đọng lại trên cằm, cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra lúc ta cuồng loạn ở cùng một chỗ. Cáp Đan từng nói, y vừa nhìn thấy ta, liền muốn cùng ta làm việc này, ta không tin, cho là y cố ý nói lời hạ lưu để đùa giỡn ta, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là sự thật.

Ta bị cởi sạch sẽ , cần cổ, trước ngực sống lưng, ngay cả trên đùi đều rải đầy dấu hôn hồng hồng của Cáp Đan, phía sau lại càng là ngổn ngang.... mông đỏ một mảnh lớn, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra, dính vào chỗ kia, theo động tác ra vào của Cáp Đan, phát ra từng trận tiếng vang. Mà Cáp Đan từ trên xuống dưới, quần áo chỉnh tề, chỉ có thắt lưng là không còn, còn lại áo cánh quần dài, không sót vật nào. Ta không cởi cho y, y cũng không nhớ mà tự cởi, thực giống như ta sốt sắn, còn y giống như bị ép. Trong gương y mặc Hán phục, nhìn nửa người trên, là võ tướng anh tuấn, xem nửa người dưới, hai chân thon dài, chỉ có tiểu huynh đệ trong quần là kiên trì, chính là lách bách, dùng sức rướn về phía trước đâm vào trong ta.



Hừ, mặt người dạ thú!



Ta thầm mắng , mắng được vài câu, chửi không nổi. Y mang ta ôm vào l*иg ngực, kêu ta quay lại, ngậm lấy môi ta liếʍ một cái. Ta biết y muốn bắn, vì thế trừng mắt nhìn vào gương, chỉ thấy y nắm chặt eo ta, đột nhiên dùng sức cắm mười mấy cái, làm cho cái viên cầu tương đối vững chãi này xém tí gãy, sau đó y thẳng lưng, con cháu đời đời, toàn bộ bắn vào vách tràng sâu trong ta.



Ta run rẩy nhắm mắt lại, cũng bắn hồi thứ ba.

Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, hai ta đều mồ hôi đầm đìa, thân thể dính sát, thở hổn hển. Y rút phân thân ra, mang theo một sợi bạch trọc, nhìn trong gương, đặc biệt rõ ràng. Mặt ta không khỏi khô nóng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn y, lại phát hiện y cũng nghiêng đầu, nhìn hình ảnh da^ʍ mỹ của ta cùng mình.

Ánh mắt chúng ta gặp nhau trong gương, ta hỏi: "Ngươi cứng lên lúc nào?"

"Mới nãy lúc ở cửa, khi ngươi ôm ta, ta liền cứng rồi." Cáp Đan nói, giọng khàn khàn, "Ta muốn làm thêm một lần, được không?"



Ta nhìn y gật gật đầu, y xoay người ta lại, mặt đối mặt, tiến vào.



Trong phòng vật trợ hứng có rất nhiều, ở trong viên cầu, chúng ta thử hai ba cái, mỗi cái đều tuyệt không thể tả. Ta bị y làm đến eo mỏi chân rung, cuối cùng lúc y đặt ta trên mặt kính mạnh mẽ ra vào, ta vậy mà rên cũng không nổi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta bắn đầy gương, giữa hai chân khắp nơi đều lộn xộn. Cáp Đan vừa ra vào vừa gặm lấy cằm ta hôn kịch liệt. Ta bị hôn đến mơ mơ màng màng, nghĩ thầm, trong cung nhiều cung thất trống như vậy, sau khi hồi cung, ta nhất định phải lấy một gian, cũng treo đầy gương như vậy, bỏ vào mấy chục loại dụng cụ, mỗi đêm, cùng Cáp Đan triền miên không dứt.



Chúng ta thu thập thỏa đáng, lúc ra khỏi Ôn Nhu thôn, trăng đã treo giữa trời, lệnh cấm đi lại ban đêm cũng bắt đầu. Ta muốn hồi cung, nếu không hoàng đế cả đêm không về, vạn nhất truyền ra, tấu chương của các đại thần cũng có thể nhấn chìm ta. Nhưng mà cửa cung đã khóa, ta không biết làm sao mà về, cũng không thể đập cửa nói ta là hoàng đế, các ngươi nhốt ta ở ngoài rồi. Cáp Đan thấy ta nôn nóng, trấn an ta chớ hoảng, y có biện pháp.

Ta còn tưởng y có biện pháp gì hay, ai ngờ y ôm ngang ta, thân người đạp đất, nhảy lên nóc nhà. Ta cùng y nhảy lên nhảy xuống trên nóc nhà người ta, cảm thấy thật buồn cười, lại thật mới mẻ. Trước đây loại khinh công này chỉ nghe trong miệng người khác, bây giờ được tự thân trải nghiệm, cảm thấy chơi thật vui.

Rất nhanh đã đến, chúng ta cũng không vội vã. Ta cùng Cáp Đan ngồi trên đại thụ, ở trên cây ngắm trăng, nhìn sao trời, một người ôm một người, trò chuyện. Ta hỏi y, khinh công có khó học không, y nói không khó, ta lại nói người khác bảo khó, phải luyện tập từ nhỏ, y cười nói rằng người kia là lừa ngươi, ta lại hỏi, ta bây giờ có thể học không?

Y do dự, dáng vẻ do dự rất rõ ràng, thật lâu sau, mới dùng một loại ngữ khí như hống tiểu hài tử, nói: "Có thì có thể, nhưng mà, ngươi phải gầy hơn một chút."



Ta trừng mắt: "Trẫm mập chỗ nào?"



"Nơi này." Y xoa xoa lên bụng thịt của ta, nói cũng thật quái, lúc thường ta không để ý nơi đó có thịt, mà y cố ý sờ, lại hiện ra một đoàn, "Còn có nơi này."

Ở trước khi ta nổi bão, y xoa gò má ta, hôn lên.

Được rồi được rồi, bị y hôn lên một cái, bão bùng gì cũng tan. Ta ngưng chiến dựa vào l*иg ngực y, lắng nghe hơi thở, từ tán lá nhìn thấy bầu trời đầy sao. Y cùng ta ngắm sao, ngắm một hồi rồi cuối đầu hôn. Chúng ta hôn không biết bao nhiêu lần, hơi thở giao hòa, y đột nhiên hỏi. "Hoàng đế bệ hạ, ngươi có nhũ danh gì không?"



Ta: "Hả?"



" Người trong tộc của chúng ta, nếu hai người kết làm vợ chồng, thì phải thay đổi xưng hô. Nam kêu đối phương là A tỷ, nữ gọi đối phương là đại ca. Nhưng ngươi không phải là nữ, gọi A Tỷ cũng thật kì quái, cho nên ta nghĩ, thôi thì lấy nhũ danh của ngươi gọi được không?"



"Ngươi muốn kêu nhũ danh của Hoàng đế?" Ta cười như không cười, "Này là đại nghịch bất đạo, phải tru di cữu tộc."



"Ta không có cửu tộc" Cáp Đan cười khẽ, "Chỉ có một mình ta, ngươi tới gϊếŧ đi."

"Chỉ có một người?" Ta cười lạnh, " Mới rồi không phải đã nói, cùng ta kết nghĩa vợ chồng?"



Cáp Đan sửng sốt một chút, không biết nói gì mà nở nụ cười.



Ta cũng không nhịn được cười khẽ, kéo bàn tay y qua, trên lòng bàn tay viết mấy chữ, "Đại danh của ta Chu Dục, không có nhũ danh, nhưng nghe nhũ quan chăm sóc ta nói, lúc ta còn trong tã lót chưa có danh tự, mẫu thân thường gọi ta " Thập nhất". Ta là hoàng tử thứ mười một của tiên đế, lúc chưa ban tên xưng hô như vậy. Nhưng ta luôn cảm thấy, mẫu thân ta không phải là nghĩ nhiều, bà là thương ta, lấy "Thập nhất làm nhũ danh." Ta ở lòng bàn tay y ghi xuống hai chữ Thập Nhất dịu dàng nói, "Là viết thế này, ngươi phải nhớ kỹ, luyện cho tốt, Trẫm đời này sẽ không nói cho người thứ hai biết."

Đêm đã về khuya, Cáp Đan đưa ta hồi cung, bởi vì lạnh, y cởi ngoại bào của mình quấn chặt trên người ta. Muốn vào kinh thành phải đi qua khu phố, qua khu dân cư, lại qua chỗ ở của các quan văn võ. Ta nằm trong l*иg ngực Cáp Đan tránh gió, chỉ lộ hai con mắt, nhìn các phủ đệ mình đi qua, rãnh rỗi suy đoán nó là của Lại bộ Quách đại nhân hay Đại Lý Tự Hoàng đại nhân. Mắt thấy hoàng cung rộng lớn chỉ còn trong gang tấc, ta đột nhiên kêu lên, "Cáp Đan, dừng lại!"





Cáp Đan mũi chân khẽ điểm, vững vàng đứng ở một nhánh đại thụ. Y không rõ việc gì, dìu ta đứng dậy, vừa muốn hỏi làm sao, thì thấy ta dựng một ngón ta, ra dấu đừng nói.



Trước mặt là một dinh thự rộng rãi hoa lệ, ấn theo quy chế của thân vương, ở mấy năm ta mê luyến hắn, ta hận không thể đem hết thảy chỗ tốt cho đi, ngay cả phủ đệ cũng không phải theo quy chế nhất phẩm Trấn Quốc công, mà là ngự ban đãi ngộ của thân vương. Nơi này là ta tự tuyển chọn, rất gần kinh thành, cư trú bốn phía đều là nhà nho lớn, rất yên tĩnh. Ta mong hắn ở nơi này, nơi yên tĩnh, có thể đối với ta tốt hơn một chút.



Nhưng là, hắn không có.



Đã trễ thế này, phủ Trấn Quốc công lại có khách, mà lai lịch cũng không nhỏ - là Binh Bộ Thị Lang. Ta nhìn hắn chưa đổi y phục, vẫn xuyên thường phục tiếp khách, thì biết hắn nhất định đợi Thị lang đại nhân đã lâu. Hắn ở cửa âm thầm nghênh đón Thị lang dẫn đến thư phòng, xem bộ dáng thuần thục của hai người, chắc Thị lang cũng không phải đến lần đầu. Hai người vừa đi vừa cúi đầu trò chuyện, nói việc gì, ta cũng nghe không rõ, nhưng xem vẻ mặt nghiêm nghị của bọn họ, ta đoán, cũng không phải là chuyện phong hoa tuyết nguyệt tốt đẹp gì.

Cáp Đan cũng nhìn thấy, thấy rất rõ. Y nắm vai ta, giữ ta trong ngực một chút, lo lắng nói: "Thập Nhất..."

"Đừng nói gì hết." Ta nhìn y, " Đi thôi, chúng ta cùng về cung."