Chương 3-4

Trong đại hội phẩm đàn ngày hôm đó, Cáp Đan nhìn thấy ta trước cửa Ôn Nhu Thôn, cả người đều sững sờ.

Cáp Đan hỏi ta: "Sao ngươi...ngươi lại tới đây?"

Ta cười nhạt: "Trẫm sao không thể tới?"



Ta thấy mình cười đến thật ấm áp nhưng khi nhìn tới biểu tình của Cáp Đan, y giống như bị ta dọa sợ tới sắp khóc.

Y nhìn ta một cái, lại nhìn Mạnh Sĩ Chuẩn đang đứng phía sau, mới nói: "Có thể đến, nhưng ngươi... Ngươi tới để làm chi?"

"Ngươi tới để làm gì thì Trẫm tới làm việc đó." Ta cười lạnh, "Đi thôi, đứng ở đây làm gì? Đi vào thôi. "



Ta dẫn đầu, Cáp Đan đi sát phía sau, cuối cùng là Mạnh Sĩ Chuẩn, ba người kẻ trước người sau cùng nhau tiến vào.

Mạnh Sĩ Chuẩn - cái lão hồ ly này đúng thực là quỷ tinh, trong miệng nửa thật nửa đùa, nói cái gì đều không thể tin. Hắn nói mình không thích nơi hoa khói, vậy mà thuộc đường Ôn Nhu thôn như lòng bàn tay, ta đoán hắn và Ôn Hương cô nương nhất định có giao tình. Huống hồ hắn là người đứng đầu Văn đàn trong thiên hạ, là Nội các thủ phụ, Ôn Hương cô nương nếu muốn làm ăn, nhất định phải kết giao với hắn. Ta mặc dù không có thϊếp mời, như vì đi chung với Mạnh Sĩ Chuẩn, quả nhiên không ai ngăn cản. Tiểu ca giữ cửa quả có nhãn lực, thấy hai vị đại gia Mạnh Sĩ Chuẩn cùng Cáp Đan đều đi phía sau ta, thì đoán ta có thể là nhân vật lợi hại, nên trong miệng đều liên thanh nịnh hót. Đáng tiếc miệng gã dù có ngọt hơn nữa, ta cũng không nể mặt, ngoài cười nhưng tâm không cười, án chừng không vui, thập chí còn muốn hừ lạnh một tiếng. Tiểu ca lập tức không dám nói tiếp, cúi đầu bước đi, dẫn chúng ta tới gian phòng riêng ở lầu hai.

Gian phòng riêng này tên là "Tố Nguyệt". Tuy không lớn nhưng trang trí hết sức tao nhã. Trên tường có cửa sổ trạm trổ họa tiết tử đàn hương, ta đến cạnh cửa sổ ngồi xuống, đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, toàn bộ Ôn Nhu thôn đều hiện ra trước mắt. Chỗ này khắp nơi đều là hoa tươi cẩm chướng sắc màu rực rỡ, ở giữa dựng lên một đài hoa sen màu hồng nhạt, ngồi bên trên là sáu vị mỹ nhân cầm đàn tì bà sáo trúc tấu nhạc, chắc hẳn lát nữa Ôn Hương cô nương sẽ đánh đàn ở chính giữa đài. Bốn phía quanh đài đặt mười sáu bàn tròn, đã ngồi đầy người. Ta thấy những người này toàn thân áo lụa, tướng mạo tục tằng, đoán chừng là phú thương tay to mặt lớn được Ôn Hương mời. Lại nhìn lên lầu hai, những nhã gian tốt nhất đều cửa đóng then cài, hẳn là muốn thanh tĩnh, sợ ồn ào, đây chắc là đại quan quý nhân không thể sai.



Theo pháp lệnh trong triều, quan viên không thể đến kỹ viện, nhưng mà ái dục chính là bản tính tự nhiên của con người, ngay cả ta còn chìm đắm trong đó, sao chỉ trích kẻ khác được. Bởi thế, quan viên đi phiêu kỹ, chỉ cần không quá mức làm càng , ta cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt.



Ta ngồi trong gian "Tố Nguyệt" này quả thực có tầm nhìn tốt nhất, đối diện là đài sen. Mạnh Sĩ Chuẩn đúng là khách quý, nếu không Ôn Hương làm sao dẫn hắn vào khu nhã gian này? Nhã gian Cáp Đan ở bên cạnh Tố nguyệt, có tầm nhìn tốt thứ hai, vậy mà y không ở, lại cùng chúng ta chen chút trong này. Y ngồi đối diện Mạnh Sĩ Chuẩn, Mạnh Sĩ Chuẩn thong dong uống trà, y lại trông ngóng mà nhìn chằm chằm ta. Từ lúc vào phòng, y liền kiêm luôn vai sai vặt, khi thì bưng trà rót nước, ta một mực không nể mặt, cứ nằm dài trên cửa sổ ngắm phong cảnh, một bên nhìn một bên trò chuyện cùng Mạnh Sĩ Chuẩn.



"Mạnh khanh " ta chỉ vào nhã gian hơi chếch ở hướng đối diện, "Ngươi nhìn xem, kia có phải là tiểu nhi tử của Thôi đại nhân không?"

Mạnh Sĩ Chuẩn nghiêng đầu xem, chỉ thấy cửa nhã gian hướng đối diện đang mở, có vị công tử trẻ tuổi đang đứng phía sau, cầm hạt dưa trong tay, một bên cắn, một bên cười lớn cùng người khác tán gẫu, vỏ hạt dưa phun khắp nơi, hành vi rất chi là phóng túng. Mạnh Sĩ Chuẩn liếc mắt một cái , rồi nói: "Dạ đúng."

"Tiểu nhi tử của Thôi đại nhân không phải là thần đồng sao? Khi bé Trẫm từng gặp, hắn thuộc lòng thi thư, Thái phó luôn nói Trẫm phải học hắn, thế nên Trẫm cực kì ghét, sao mà lớn lên, lại biến thành tên công tử bột thế này?



"Việc này, thần cũng không tiện nói." Việc nhà đồng liêu, Mạnh Sĩ Chuẩn vẫn luôn rất kín tiếng.

Từ xa, ta nhìn vị Thôi công tử này, chỉ cảm thấy hành vi lời nói của hắn thô tục cực kì, không khỏi cảm thán: "Thôi đại nhân cả ngày nói chuyện thánh hiền đạo lý với Trẫm, không ngờ con trai Lão lại như vậy. Ngươi nói xem, Thôi đại nhân mỗi ngày đều lấy đạo lý ra răng dạy Trẫm, rốt cuộc là có âm mưu gì?"



"Có lẽ, bởi Thôi công tử thực hết thuốc chữa, mà Thôi đại nhân lại cảm thấy bệ hạ có thể trở thành một đời minh quân." Mạnh Sĩ Chuẩn thở dài, "Thôi đại nhân đặt rất nhiều kì vọng ở Bệ hạ, mọi lời nói đều dùng chân tâm, vi thần cũng cảm thấy thực sự không bằng."

Hai ta đều lắc đầu than thở, Cáp Đan đột nhiên nói: "Hoàng đế bệ hạ, ngươi đã ngồi một lúc, cũng nên uống nước. Trà Ô Long ở nơi này rất thơm đó."

Nói xong cả không khí đều tĩnh lặng.



Mạnh Sĩ Chuẩn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cũng không nhiều lời. Ta thì dựa cạnh cửa sổ, tựa cười mà không cười, liếc xéo y.



Ha ha, trà Ô long trong cung của Trẫm do khoái mã chạy 800 dặm cấp tốc vận chuyển tới, hàng năm sản lượng chỉ được một hai phần, Ngươi làm trẫm xong miệng khô, mở nắp trà tu uống ừng ực, tại sau lúc đó không khen thơm, đến chỗ này, thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, trà nát cặn bã cũng cảm thấy thơm có đúng không?



Nhưng ngoài miệng lại nói: "Lang Vương, trẫm hôm nay cải trang xuất cung, phải che dấu thân phận. Mấy chữ "Hoàng đế bệ hạ" này ngươi đừng dùng nữa, phải gọi Trẫm là.... Hoàng công tử."



Cáp Đan ngượng ngùng cúi thấp đầu, đáp một tiếng: " Được, đã biết. Hoàng công tử, ngươi uống nước đi, trong này hơi nóng, không uống nước, lát nữa sẽ khô miệng."

Ta trừng y một cái, quay đầu tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Một lát sau, âm thanh sáo trúc ngừng lại, đại hội phẩm đàn chính thức bắt đầu. Trước có vũ, lại có ca xướng, làm tâm trạng của khách nhân cũng được đẩy lên rất cao, tiếp đó có dải lụa mỏng màu hồng rũ xuống, phủ hết toàn bộ đài sen.

Ôn Hương cô nương đến.

Nam phủ trong cung có nuôi một ít đào kép, có kẻ giỏi nhạc khí, có kẻ giỏi ca vũ, nghe đâu đều do các quan chức trái tuyển phải lựa, đưa vào cung. Ta đối với những nữ nhân kia cứ rướn cổ họng mà i i a a không có hứng thú, so với nghe các nàng uyển chuyển dịu dàng hát xướng một khúc, ta càng thích xem hai đại nội thị vệ cầm đao so kiếm đánh nhau một trận, cho nên đám đào kép trong Nam phủ không được sủng. Ta tự cảm thấy mình đối với âm luật mù tịt, không có kiến thức gì đáng nói. Tằng tổ phụ của ta nghe xong một khúc, có thể lưu loát bình phẩm được cả ngàn chữ, mà ta nghe xong, chỉ có thể phun ra bốn chữ: "Lợi hại, nghe hay!", cho nên dần dần, ta cũng không miễn cưỡng chính mình, Ôn Hương vừa tấu xong một khúc, Mạnh Sĩ Chuẩn hỏi ta thấy thế nào, ta cũng chỉ có thể giơ ngón cái, khen: "Lợi hại, nghe hay!"



Mạnh Sĩ Chuẩn cùng Cáp Đan nhìn nhau nở nụ cười, lại hỏi ta: "Còn người?"



Ta cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lụa mỏng che phủ đài sen, chỉ mơ mơ màng màng thấy có người ngồi phía sau, chính là giai nhân đánh đàn. Ta cái gì cũng không thấy, ngươi kêu ta bình phẩm thế nào?

Mỹ nhân còn ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, úp úp mở mở như muốn kéo lên du͙© vọиɠ trong lòng người. Trò xiếc này, nữ nhân trong cung là am hiểu nhất, ta từ nhỏ đã nhìn nhiều rồi, cũng chẳng thấy có gì hiếm lạ. Nhưng Ôn Hương chơi đàn quả thực xuất sắc, nàng liên tục gảy ba khúc, khúc thứ nhất mãnh liệt, khúc thứ hai da diết, khúc thứ ba sầu triền miên không dứt, dùng hết mười phần tâm tư tài nghệ, khúc nhạc vừa tấu xong, dư âm kéo dài, quẩn quanh khắp không gian không tán, ta tò mò nhìn xuống, toàn bộ nam nhân trong phòng đều bùng nổ.

Lúc này mới thấy có vị cô nương trẻ tuổi một thân áo hồng lên đài, thu váy làm lễ, cất tiếng thản nhiên: "Đại hội phẩm đàn đến đây là kết thúc, cảm tạ chư vị cao bằng đã đến. Thỉnh chư vị lấy Ôn Hương cô nương làm đề tài, hoặc hoạ hoặc đề thơ, nửa canh giờ sau, Ôn Hương cô nương sẽ thỉnh vị khách nhân khiến nàng mến mộ vào gian Nhất tự."



Dứt lời, thu lại váy làm một lễ, hiển nhiên hạ màn.

Tiếp theo, có gã sai vặt trình lên một bộ văn phòng tứ bảo, ta thấy người trong nhã gian đối diện kia đã hạ bút như thần, bắt đầu múa bút vẩy mực.



Thực sự là làm lòng người thổn thức.



Nghe nói chư vị ở đây, không thiếu kẻ từ ngàn dặm xa xôi mà đến, càng không nói có người vì một tấm thiếp tốn ngàn vàng. Dùng nhiều công sức như vậy, lại chỉ nghe Ôn Hương cô nương gảy ba khúc, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, bọn họ không cảm thấy thiệt thòi sao?



Ta nhìn xuống, nghĩ thầm văn nhân là kẻ có học ngại thân phận mình, sẽ không làm loạn, nhưng mà nhóm thương nhân thì khó nói. Nếu bọn hắn ngộ ra bản thân bị người lừa, không chừng sẽ náo loạn...

Ồ, vậy mà không có kẻ cảm thấy mình thiệt thòi.

Các gian phòng ở lầu hai đều đóng cửa, bên trong thế nào, ta không nhìn thấy, nhưng người ngồi ở mười sáu bàn bên dưới vậy mà đều hiện lên khuôn mặt "đời này không tiếc" . Nghe nói cần phải làm thơ vẽ tranh mới có thể thấy được dung mạo Ôn Hương cô nương, những thương nhân có chút thơ hoạ đều bắt đầu suy ngẫm khổ tưởng, những kẻ chỉ nhận ra mặt chữ, không làm được thơ đang vò đầu bứt tai, còn có mấy kẻ vui vẻ, dứt khoát đứng dậy vung tiền.



Ta nằm nhoài trên bệ cửa sổ liếc nhìn nửa ngày, cảm thấy chính mình thật giống ếch ngồi đáy giếng, cũng không biết ngoài cung thú vị như vậy, sau này nhất định phải thường xuyên xuất cung vui chơi một chút. Nhìn ra ngoài nửa ngày, cũng thấy chán, ta quay đầu, đóng cửa sổ, nhìn người ngồi trong phòng.



Mạnh Sĩ Chuẩn là kẻ đứng đầu văn nhân đương đại, ngâm thơ làm phú đối với hắn chỉ là việc nhỏ, một bài thơ đã sớm làm xong, dùng thư pháp thiên kim khó cầu viết trên giấy. Còn bên kia Cáp Đan lại gấp đến không được, trừng mắt suy nghĩ hồi lâu, viết một chữ trên giấy lại thấy không đúng, vò giấy, ném, rồi suy nghĩ chốc nữa, nghĩ lại không đúng, liền ném đi.



Không bao lâu dưới chân y đều chất đầy một đống giấy, xấp giấy trước mặt đều sắp không còn.



Y lúng túng cực kỳ, đặc biệt khi kẻ đối diện là Mạnh Sĩ Chuẩn, Mạnh Sĩ Chuẩn viết nhanh như vậy, càng làm nổi bật trình độ không cao của y. Kỳ thật Cáp Đan thân là dị tộc, nói tiếng Hán lưu loát đến trình độ này đã là rất tốt, ai còn đòi hỏi y làm thơ? Nhưng y đối với bản thân yêu cầu rất nghiêm, chỉ vì để nhìn được mặt Ôn Hương cô nương, tự dằn vặt mình đến đầu đầy mồ hôi, lúc thì nhìn Mạnh Sĩ Chuẩn, lúc thì lén liếc ta một cái, năm ngón tay ghì chặt cán bút, ta cũng không đành lòng nói y biết, thật ra bút không phải là cầm như vậy.

Mà thôi đi, coi như ta nhẫn tâm, ta sẽ không nói cho y biết. Ta lạnh mặt nhìn y, nghĩ thầm, dùng nhiều sức lực như vậy, ngươi thật sự rất muốn gặp Ôn Hương cô nương sao?

Người ta cho thời gian nửa canh giờ, Cáp Đan ngồi do do dự dự, nửa canh giờ đều sắp hết. Án chừng ngay cả y cũng biết bản thân làm không được, không thể làm gì đành dùng vẻ mặt đau khổ nhìn Mạnh Sĩ Chuẩn: "Thủ phụ đại nhân, ngài tài hoa trát tuyệt, có thể giúp ta viết một bài hay không?"



Mạnh Sĩ Chuẩn vui vẻ gật đầu, mới vừa định nói, lại thấy ta lườm hắn một cái, Mạnh Sĩ Chuẩn lập tức nghiêm mặt, từ chối nói: "Lang Vương điện hạ, bản quan quả thật có thể giúp ngài làm thơ, chỉ là thi phong tương đồng, rất dễ bị Ôn Hương cô nương nhận ra, chỉ sợ lúc đó, cả ngươi và ta đề không lọt vào mắt Ôn Hương cô nương."



Cáp Đan ngẫm lại, đành thôi: "Thủ phụ đại nhân nói đúng. Nhưng mà, ta phải làm sao đây?"



Mạnh cáo già liền khuyên nhủ: "Không thì Lang Vương thử nhờ bệ hạ viết thay. Bệ hạ ba tuổi đã học vỡ lòng, thầy dạy đều là đại nho đương đại, sau đó người dạy là tài năng trăm năm hiếm có, nhi tử của ân sư ta Ân Các Lão - Ân Yến Ninh, trình độ làm thơ thượng thừa, chỉ sợ nếu ở Văn đàn thì đã sớm thành danh. Huống hồ bệ hạ thi họa đều thông, nhất là chữ viết trâm hoa cực kỳ phong lưu phóng khoáng, nếu bệ hạ chịu viết thay, ngay cả thần đây đều cảm thấy không bằng."



Cáp Đan nghe nói thì hết sức ngạc nhiên, không khỏi há to miệng, nhìn ta hỏi: "Ngươi lợi hại như vậy?"



Mắt ta chứa ý cười lạnh: "Ngươi hiện tại mới biết?"



"Vậy thì ngươi giúp ta viết đi, được không?" Cáp Đan vậy mà thật sự không chút khách khí.



Ta lại cười nhạo: "Trẫm là thiên tử, dù cho có viết chữ 'Cút' đều là ngự bút thân đề, có thể treo ở chính phòng quang tông diệu tổ ba đời, ngươi nhờ ta viết giùm, viết cho một cô gái lầu xanh?"

"Nàng không phải là gái lầu xanh, nàng..."



"Hừ!" Ta hừ mạnh một tiếng, miệng khô, uống trà.



Cáp Đan thấy ta không chịu hỗ trợ, không thể làm gì đành là quay đầu nín nhịn, một bên nhịn, một bên sốt ruột vò đầu. Nhưng y chính là không viết được, đem đầu tóc làm cho rối loạn cũng không viết được, thật vất vả lắm mới viết được một câu lên giấy, ta im lặng nghiêng người dò xem, chữ kia thật giống cua bò, nếu ngươi không nói ta biết đó là thơ, ta còn tưởng đó là lá bùa đuổi quỷ của đạo sĩ kìa.



Nhìn thấy nửa canh giờ sắp hết, các nhã gian đều có người lục đục giao ra thư họa, ta ho nhẹ một tiếng, hỏi Cáp Đan: " Ngươi thực sự rất muốn gặp Ôn Hương cô nương?"



Cáp Đan siết chặt bút, lắc đầu: "Ta không phải muốn gặp nàng, chỉ là ta đã đáp ứng..."



Hắn đột nhiên im tiếng, lẳng lặng nhìn vào mắt ta, nhìn hồi lâu, đột nhiên buông bút, than thở: "Ngươi đừng tức giận mà."



" Lòng ta đối với ngươi, chính ngươi cũng hiểu rõ. Dù cho Ôn Hương có đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ở trong mắt của ta cũng không bằng một phần vạn ngươi. Nói thích ngươi, ta một đời một kiếp chỉ có ngươi, nếu ngươi không tin, ta có thể thề độc." Cáp Đan dựng thẳng ba ngón tay chỉ thiên thề, " Ta Cáp Đan, kiếp này chỉ yêu một người là Chu Dục, cho dù trời long đất lỡ, quýêt chí không thay đổi, nếu làm trái lời thề, ngũ lôi oanh..."



"Câm miệng!" Ta đứng dậy quát to, "Ngươi thề độc cái gì!"



Ta quay đầu nhìn Mạnh Sĩ Chuẩn, lão già này che chặt hai lỗ tai nhắm chặt hai mắt: "Vi thần cái gì cũng không nghe!"



Coi như hắn thức thời, ta nhặt cây bút của Cáp Đan, trên giấy tuyên chỉ vung bút viết nhanh, chỉ trong chốc lát, một bài thơ thất tuyệt khen Ôn Hương cô nương đẹp như thiên tiên đã xong.



"Cầm đi." Ta nói, "Thơ thì không biết viết, mà lời ngon tiếng ngọt thì mở miệng liền tuôn ra."



Cáp Đan lại gần xem, cẩn thận nhìn từ đầu đến chữ cuối. Ta biết y xem không hiểu, nhưng y vẫn xem, rồi quay mặt nhìn ta cười.



"Cám ơn ngươi." Y nói.



Ta cúi đầu ho nhẹ, nét mặt già nua khẽ ửng hồng.



Cáp Đan đem thơ của ta giao ra, thời gian còn lại, chúng ta ngồi trong nhã gian vừa uống trà vừa nói chuyện. Kỳ thực trong lòng ta rất rối rắm, cũng không muốn trúng tuyển, giúp Cáp Đan thành khách quý của mỹ nhân, cũng chẳng muốn thua, nếu không chẳng phải chứng tỏ thơ ta không tốt sao. Cứ vậy xoắn xuýt một hồi lâu, mới nghe ngoài vang lên tiếng bước chân "bịch bịch", có người đã tới trước cửa, giơ tay gõ.



Mạnh Sĩ Chuẩn cao giọng nói "Tiến vào", cửa vừa mở, đi vào là hai cô nương xinh đẹp.



"Mạnh đại nhân, Lang Vương, còn có... Vị công tử này, hạnh ngộ." Cô nương nói, "Ta chính là thϊếp thân thị nữ của Ôn Hương cô nương , Tình Vũ. Chúc mừng Lang Vương tài hoa xuất chúng đã được chọn, cô nương nhà ta ngưỡng mộ tài hoa của Lang Vương đã lâu, thỉnh Lang Vương đến Nhất tự, mời đi theo ta."



Cáp Đan mừng rỡ, ta thấy y mới không phải là đứng lên, mà là nhảy cẫng lên. Tình Vũ mím môi cười, thân người nghiêng sang một bên, muốn dẫn đường cho y, y lại quay đầu hỏi ta: "Ngươi có muốn đi cùng không?"

Ta sửng sốt một chút.



"Được." Ta nói, cứ vậy đi cùng y ra ngoài.



Tình Vũ đi ở phía trước, ta cùng Cáp Đan đi theo sau. Ôn Nhu Thôn nhìn bề ngoài giống như chỉ là một tòa tiểu lâu, kỳ thực bên trong có huyền cơ. Đi vào bên trong, có rất nhiều sân cùng phòng, nghe đâu trong đó đều là cô nương làm nam nhân thần hồn điên đảo. Ôn Hương cô nương là hoa khôi đứng đầu bảng, có thể độc chiếm một gian, Tình Vũ dẫn chúng ta đến trước cửa viện, làm cái lễ, cười nói: "Ôn Hương cô nương đang ở bên trong, mời hai vị vào."



Ta vốn cho rằng nàng sẽ cản ta, dù sao Ôn Hương chỉ mời một mình Cáp Đan, không nghĩ tới nàng thản nhiên cho ta đi vào, vậy ta liền đi thôi. Ta cùng Cáp Đan bước qua ngưỡng cửa, vừa vào liền ngửi thấy một mùi thơm của nữ nhân, lại vào bên trong, là một tứ hợp tiểu viện, một nữ nhân toàn thân áo đen đang đi tới.



"Sao giờ mới đến?" Thanh âm của nàng dịu dàng mà không quá ngọt, mơ hồ có chút khí khái anh hùng, dường như rất thân với Cáp Đan, nói chuyện cũng không khách khí, trong lời nói còn mang theo ý cười, "Ta đợi ngươi hơn nửa ngày rồi"



Nàng vừa nói vừa đến trước mặt chúng ta, hai tay để sau cổ, túm chặt mái tóc dài, cầm lấy cây trâm từ đuôi tóc bắt đầu quấn, tạo thành búi tóc đạo cô. Cách búi tóc này, có thể nói là làm người ta thay đổi, vị cô nương trước mắt chỉ cần vấn tóc lên, cả người đều toát ra thần thái nữ trung hào kiệt. Nhìn đến khuôn mặt nàng, mặt dù không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mày liễu mảnh mắt quả hạnh, phối hợp với vầng trán sáng sủa khí tức hào hiệp, quả thực đúng là mỹ nhân khó gặp.



Nàng đi tới trước mặt chúng ta thì dừng lại, dường như không ngờ chúng ta vậy mà đến hai người, miệng thoáng chốc ngưng, nhìn ta một chút, lại nhìn thêm một chút, hỏi Cáp Đan: " Vị này là?"



"Đây là tức phụ của ta, đã nói với ngươi, ngày hôm nay dẫn hắn đến gặp một chút." Cáp Đan quay người nhìn ta giới thiệu, "Đây là sư tỷ thất tán nhiều năm của ta, tên là Ôn Nhu, nghệ danh Ôn Hương."



Ta có chút mê mang.



Ta đoán đây là Ôn Hương cô nương, lại không nghĩ ra Ôn Hương chính là sư tỷ của Cáp Đan.



Ôn Hương hoặc là nói Ôn Nhu phản ứng còn nhanh hơn ta nghĩ nhiều. Nàng chỉ trong chớp mắt liền cười rộ lên, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá ta một lần, rồi cười nói: "Nguyên lai là tức phụ của Cáp Đan. Hân hạnh, ta là sư tỷ của kẻ ngu si này, không biết y có từng đề cập ta với ngươi không. Mà sư đệ ngốc này ngược lại thường xuyên nhắc đến ngươi, mỗi ngày đều treo tên ngươi trên miệng nhắc đến ba trăm lần, động một chút thì khen ngươi tốt. Ta nửa tin nửa ngờ, hôm nay gặp mặt, cũng yên tâm, quả là một người tuấn tú."



Ta có chút đỏ mặt, không biết phải nói tiếp thế nào, nghĩ thầm sư tỷ ngươi chớ nói thế, mới nãy ta còn ghen với ngươi đây mà.



Ôn Nhu thấy ta không nói gì, thì liếc mắt nhìn Cáp Đan cười đến càng nhu hòa. Nàng không biết định làm gì, mặc trên người một thân đen tuyền, cổ tay mắt cá chân đều buộc lại, giống như mặt dạ hành. Y phục này làm hiện rõ thân hình, đem bộ ngực cùng mông nàng khắc họa rõ rệt. Nàng đứng trước mặt ta lục tìm tren người mình từ trên xuống dưới, cuối cùng tìm được một khối ngọc, trịnh trọng đặt vào tay ta.

"Lần đầu gặp, không có thứ gì tốt đưa ngươi, khối ngọc này rất quý, ta vốn định lấy nó làm lộ phí, khi đói bụng thì đổi mấy cái bánh bao, thế này đi, tặng ngươi làm quà ra mắt." Ôn Nhu nói, "Sư đệ này của ta mặc dù có hơi ngốc, nhưng tâm rất thành thực, làm phiền ngươi sau này bỏ qua cho y, y cũng nhất định sẽ đối tốt với ngươi."



Ta gật đầu cầm khối ngọc, trong tai nghe được bánh màn thầu, khối ngọc còn mang theo thân nhiệt của sư tỷ, nếu ta nhìn không lầm, hình như là lấy từ ngực áo của tỷ.

Ta rất nhanh nuốt nước bọt —— dòng suy nghĩ của sư tỷ quá nhanh, ta có chút theo không kịp.

Cáp Đan rõ ràng bắt kịp câu chuyện: "Ta thay y cảm ơn sư tỷ. Chỉ là, lộ phí sư tỷ chuẩn bị đã đủ chưa? Chỗ ta còn có ngân lượng, sư tỷ cầm lấy mà dùng."



"Không cần, ta mà còn thiếu tiền xài sao?" Ôn Nhu giận mắng y một câu, "Cáp Đan, đa tạ ngươi đã giúp sư tỷ việc này. Chờ lát nữa ngươi cứ theo cửa nhỏ ra ngoài, chú ý tránh người, tuyệt đối đừng để khách nhân khác nhìn thấy."

Nàng nắm chặt cổ tay, nhìn ta, rồi nhìn lại Cáp Đan, cười thở than: "Được rồi, ta phải đi. Vào giang hồ năm tháng trôi qua mau, gặp lại không biết đến lúc nào, các ngươi đều phải cẩn thận, bảo trọng." Nàng ôm quyền, cười vang nói, "Qua ngày hôm nay, nơi phong nguyệt không còn Ôn Hương, trên giang hồ, lại có thêm một Ôn Nhu."



Dứt lời, sư tỷ phi thân, cứ vậy nhảy lên nóc nhà, sau mấy lần, thân ảnh đã biến mất trong màn đêm nồng đậm.



Thẳng đến lúc này, ta mới phản ứng lại, quay đầu hỏi: "Ngươi hôm nay không phải là vì dung mạo Ôn Hương mà tới, mà do đáp ứng sư tỷ của ngươi? Sư tỷ của ngươi muốn rút khỏi Ôn Nhu Thôn, vào giang hồ?"



Cáp Đan gật gật đầu, ôm lấy vai ta nói: " Đúng vậy. Sau một năm ta bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, sư tỷ ta cũng bị trục xuất. Tỷ bộ dáng xinh đẹp, lại lạnh nhạt kiêu ngạo, không ít người đánh chủ ý lên tỷ, tỷ không cẩn thận bị người hại. Cũng may được lão bản Ôn Hương Thôn cứu, cứ như vậy bước chân vào Ôn Hương Thôn. Có thể trong lòng sư tỷ vẫn còn giấc mộng giang hồ, nên nói với lão bản, tổ chức một buổi phẩm đàn hoành tráng, giúp lão bản kiếm được một khoảng tiền, rồi sau đó rút lui, lại vào giang hồ, ngươi cũng biết trong đại hội phẩm đàn cần phải chọn một ân khách, làm khách quý của sư tỷ, tỷ nhìn ai cũng chướng mắt, trùng hợp chúng ta lại gặp nhau, tỷ liền kêu ta giúp đỡ."

"Hai người các ngươi sao lại gặp được nhau?" Ta hỏi, "Ngươi vừa vào kinh thành đã đi hỏi thăm Ôn Hương, chẳng lẽ đã sớm biết nàng là sư tỷ của ngươi?"



"Ta... không tiện nói cho ngươi phương pháp."

Vị chưởng khống Địch Tộc, tương lai sẽ xưng bá thảo nguyên Lang Vương ngượng ngùng vò tóc mình, "Chỉ là, từ tin tức nhận được, ta đoán rằng, vị Ôn Hương này tám chín phần là sư tỷ của ta. Ta nghĩ trăm phương nghìn kế cùng nàng gặp mặt, quả nhiên Ôn Hương chính là sư tỷ. Mấy ngày nay chúng ta thường qua lại, vừa đến, ta lại vô duyên vô cớ thành ân khách của sư tỷ, khó trách làm ngươi hiểu lầm; thứ hai, sư phụ ta đã đến cõi tiên, được an táng ở ngoại thành cách đây năm dặm, năm đó sư tỷ nhờ người đem sư phụ đến an táng, ta chưa tận nửa phần hiếu đạo, cảm thấy thực đánh trách, cho nên mấy ngày nay, sư tỷ thường cùng ta đến mộ phần của sư phụ, vì lão nhân gia người quét tước vẩy nước làm tròn hiếu đạo."

Nhắc đến sư phụ đã về cõi tiên, Cáp Đan khẽ nhíu mày, khó nén được bi thương. Ta thật muốn vỗ lưng y, hay kéo tay y, nói y đừng khó chịu như vậy, nhưng chưa đợi ta làm thế, y đã tốt hơn rồi.





Y mím mím môi, hỏi: "Ta đã nói rõ mọi chuyện với ngươi, ngươi không còn giận chứ?"



"Không có giận." Ta nói, " Nhưng mà, lần sau ngươi phải nói rõ với trẫm sớm một chút."

"Lúc nãy là bởi cạnh chúng ta có Mạnh Sĩ Chuẩn, thực không tiện. Huống chi..."Cáp Đan đột nhiên cười xấu xa, "Ta lúc nào cũng ghen tuông, đôi lúc ngươi cũng phải nếm thử một chút, vậy mới công bằng."



Ôn Hương đi rồi, tiểu viện cũng im lặng cực kỳ, chúng ta lưu lại cũng không có ý nghĩa, nên liền từ cửa nhỏ ra ngoài. Cách cửa nhỏ không xa là khuôn viên náo nhiệt, tên sai vặt thị nữ cùng mỹ nhân quan khách đi lại không ngớt, ta cùng Cáp Đan chen trong đám người, cũng không nổi bật. Ta đối với chỗ này không quen thuộc, y mấy ngày nay thường đến, ngược lại rành đường, thấy ta nãy giờ không phân biệt được phương hướng, y bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm tay ta.

Cáp Đan thường ngày đều mặt trang phục Địch tộc, hôm nay có lẽ sợ gây chú ý, cuối cùng mặc một thân hán phục. Hán phục này tay bó eo phong, là trang phục võ nhân, mặc trên người y, càng làm y soái đến không tưởng. Y như vậy nắm chặt tay ta, làm tim ta cứ vậy rối loạn, còn dùng tay xoa nắm ngón tay ta mấy lần, làm trái tim ta, cũng hóa thành một hồ xuân thủy, mênh mông cuồn cuộn, muốn ngăn cũng không ngăn được xáo động.



Ta nói: "Trẫm còn tưởng là Trẫm làm thơ hay, Ôn Hương cô nương mới điểm tên ngươi chứ. Bây giờ nghĩ lại, dù ngươi có đưa ra một tấm bùa vẽ quỷ, nàng cũng sẽ tuyển ngươi."



"Sao có thể được? Nếu thực sự có tài hoa lỗi lạc, ví như Mạnh đại nhân, sư tỷ ta cũng không thể nào công khai thiên vị?" Cáp Đan mỉm cười, "Suy cho cùng, vẫn là thơ của ngươi hay."



Ta nghiêng người liếc y một cái, cúi đầu cười.



Cáp Đan nắm chặt tay ta: "Hoàng đế bệ hạ, ngươi dạy ta làm thơ đi?"



"Đang yên đang lành, muốn học làm thơ cái gì?" Ta ngẩng đầu lên hỏi.



"Ta muốn học." Ánh trăng hòa quỵên cùng ánh đèn chiếu lên khuôn mặt hùng hậu dịu dàng, "Học xong, ta mỗi ngày đều viết một bài thơ tặng ngươi, làm ngươi vui vẻ."



"Không đứng đắn." Ta xì cười một tiếng, trong lòng đầy xuân thủy lại nở hoa.

---------------------------

Lại muộn rồi: chúc mọi người năm mới vui vẻ nha. Chương này còn một phần, vài bữa nữa ta đăng. Cám ơn mn đã ủng hộ ta trong thời gian qua =)))