Chương 3-3

Ta trở về tẩm điện, liền kêu Chương Táo cầm tấm da hổ đi xử lý, dọn dẹp sạch sẽ, đến cả long sàn cũng vậy, ta nghĩ mỗi ngày phải cùng Cáp Đan làm trên da hổ. Hôm nay ta còn phải kêu lão đầu Thôi Dương tới, ngày về của nhóm người Cáp Đan sắp tới, ta không nỡ để bọn họ đi, phải kêu Lễ bộ ra một công văn, giữ bọn họ ở thêm mấy ngày, tốt nhất là nửa năm một năm, ba năm năm năm, nếu không trở về thì càng tốt. Ừm... Ta còn phải tìm Lưu Lĩnh...

Ngay sau đó, thì thấy Chương Táo quỳ trước mặt ta "Bệ hạ, Thính Phong xử Lưu Lĩnh đại nhân cầu kiến."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ta liền nói: "Truyền!"

Lưu Lĩnh đến, mang theo tin tức của Thái phó.

Thái phó quả nhiên vẫn còn sống. Thính Phong Xử không tìm được hắn, nhưng tin tức liên quan đến hắn thì tra được rất nhiều. Hắn giống như hoá điên, nhiều người qua đường nói hắn lúc thì thần trí tỉnh táo, lúc thì mê man, tự nhận mình là con của Hà Đông Ân Thị, người ta cho cơm cho nước, hắn cung cung kính kính nhận, cầm trong tay còn nói cảm tạ, cam kết sau khi về nhà sẽ kêu người hầu gửi lại bạc, lúc thì hồ đồ, trong miệng kêu đánh kêu gϊếŧ, thấy ai cũng muốn liều mạng, thấy hài tử ven đường cầm khúc cây, hắn đoạt lấy rồi vung vung lung tung, vung nửa ngày, trước mặt liền không còn bóng người, tất cả mọi người đều chạy trốn hắn. Còn có tên chủ quán xảo quyệt thấy hắn thân thể cường tráng, trong lòng liền nổi lên ý xấu, kéo hắn làm khổ sai, lại không trả công, loại người muốn dùng chết rồi bỏ. Vậy mà, hắn lại thông minh, gần hết một ngày, đến tối phát hiện người kia không cho ăn cơm, cứ vậy dùng khinh công nhảy lên một cái, rồi chuồn đi mất.

Ta nghe được thì dở khóc dở cười, hỏi Lưu Lĩnh: "Hắn này là điên hay không điên?"

Lưu Lĩnh nói: "Thần cảm thấy, người này điên rồi."

Ta cũng cảm nghĩ vậy.

Những năm này ta luôn luôn nghĩ tới, nếu Thái phó còn sống, tại sao không quay về? Hắn từng cam đoan sẽ dốc sức phò tá ta trở thành một minh quân, bây giờ ta ngày ngày không vào triều, bên ngoài đồn rằng, ta ngay cả tấu chương cũng không xem, châu phê phía trên đều là do thái giám viết thay, xét đến tính khí tế thế an dân, bảo vệ xã tắc của hắn, nếu hắn còn sống, khẳng định sẽ không kiềm chế mà trở về dạy dỗ ta đàng hoàng một phen. Nhớ năm đó hắn phạt ta viết 100 tờ đại tự, ta tìm thái giám viết thay mười mấy tờ, vậy mà hắn liếc mắt một cái đã biết ngay, còn phạt ta thêm 100 tờ.

Hắn là người như thế, trong mắt không có khuyết điểm.

Huống hồ Vệ Minh vẫn ở trong triều, bọn họ yêu nhau như vậy, hắn sao có thể nhẫn tâm không về gặp Vệ Minh? Chuyện ta cùng Vệ Minh, cũng chỉ có mấy vị trọng thần trong triều biết, nếu nói hắn vì ta một đao chặt đứt, không muốn trở về, thì tuyệt đối không hợp lý.

Bây giờ biết hắn hóa điên, thì tất cả vấn đề đều có đáp án.

Ta nói: "Tìm hắn, dẫn hắn về đi, gia tộc Ân thị đời đời đều là trâm anh, Ân Yến Ninh cho dù có điên cũng phải có thể diện của người điên."

Lưu Lĩnh bất ngờ khi nghe ta nói những lời này, nói thật, ngay cả ta cũng giật mình. Tất nhiên ta dùng mọi cách để đề phòng Thái Phó, nhưng khi biết hắn hóa điên, ta đột nhiên cảm thấy, cứ vậy đi, đều bỏ qua.

Ta đem ống trúc nhỏ trả lại cho Lưu Lĩnh, chỉ giữ lại tờ giấy có tin tức về thái phó trong ống. Lưu Lĩnh hỏi ta: "Bệ hạ, mấy ngày gần đây Trấn Quốc Công thường hỏi thần về tung tích của Ân đại nhân, về chuyện này... Thần có cần nói cho Trấn Quốc Công biết không?"

Ta nhíu mày nhìn hắn, hắn cung cung kính kính chờ ta trả lời. Ta suy nghĩ một lúc, mới nói: " Việc này, cứ để trẫm nói hắn biết."

Lưu Lĩnh lĩnh chỉ, đương lúc quỳ xuống xin cáo từ, thì ta cản hắn lại: "Ngươi chớ đi, Trẫm có việc cần hỏi."

Đầu gối Lưu Lĩnh đương khụy thì đứng lên.

"Đương thời có một vị cao nhân, công phu ông ta cao hiếm thấy, sử dụng roi dài, bình thường tay phải dùng kiếm tay trái dùng roi, ông ta ăn mặt như đạo sĩ, có một chùm râu dê, trên người có cốt khí tiên gia. Tuổi chừng năm mươi..." Ta nhớ miêu tả của Cáp Đan về sư phụ, tường thuật từ chữ cho Lưu Lĩnh, mới hỏi, "Ngươi là chưởng sứ của Thính Phong Xử, tin tức thiên hạ không ai biết nhiều hơn ngươi. Vị cao nhân này, ngươi có biết không? Có thể giúp Trẫm tìm được không?"

Lưu Lĩnh nhíu lông mày trầm tư trong phút chốc, mới hạ giọng nói : "Bệ hạ, nếu thần đoán không lầm, thì người này chính là Toàn Cơ Tử."

"Toàn cơ tử?"

"Toàn cơ tử là người trong giang hồ, bệ hạ ở lâu trong cung, có điều không biết. Hắn xuất thân từ phái Thanh Thành, vốn là ứng viên hàng đầu cho chức trưởng môn, lại ở đêm trước ngày kế vị phản bội sư môn. Người này thường dùng trường kiếm cùng phất trần, sau khi phản sư môn, đổi phất trần thành roi mềm. Võ công của ông ta cực cao, làm người không chính không tà, ngông cuồn bất kham, nếu thần đoán không lầm, người bệ hạ nói chính là ông ta."

"Vậy ông ta hiện tại ở đâu? Ngươi có thể lần ra tung tích không? Mang ông ta đến, trẫm hiện muốn gặp." Ta vội vàng nói

Lưu Lĩnh cúi đầu thở dài, hồi lâu, mới ngẩng đầu than thở: "Người này đã qua đời hai năm."

Trong lòng ta chợt trầm xuống: " Chuyện gì xảy ra?"

"Ông ta nhảy xuống nước, trầm mình mà chết."

"Đang yên đang lành, sao lại tự sát?" Ta hỏi.

"Vi thần không biết..." Lưu Lĩnh khổ sở nói, "Bệ hạ, người này hành sự cổ quái, ông ta tại sao tự tử, e rằng chỉ có mình ông ta biết/"

Là vậy sao... Ta nhắm mắt hồi lâu, mới uể oải lui sâu vào long ỷ.

Lưu Lĩnh hỏi ta: "Bệ hạ, thứ cho vi thần cả gan, ngài tại sao lại biết người này?"

Ta mở mắt, mông lung nhìn vào thư án.

Tại sao chứ?

Bởi vì có một người, hắn đối với ta phi thường, phi thường tốt, yêu thích ta, bảo vệ ta, đem tấm da hổ giữ nhiều năm cho ta làm quà, còn vì ta không cần con nối dõi, cho dù như vậy sẽ mang tới họa sát thân. Ta dù giàu nhất thiên hạ, lại không có gì để trả lễ cho y, thấy y tâm tâm niệm niệm muốn gặp sư phụ, vậy ta liền tìm sư phụ cho y, làm y vui vẻ, không phải rất tốt sao?

Nhưng lão thiên gia lại nhất định bắt ta nợ y.

"Không có gì, trẫm chỉ tình cơ nghe danh người này, cảm thấy thú vị, nên muốn gặp mặt cùng tâm sự. Nếu ông ta đã không còn, vậy thì quên đi." ta vẩy vẩy tay, "Ngươi lui ra đi."

-----------

Buổi chiều, ta ngủ một giấc dài mới tỉnh, Chương Táo liền nói, Vệ Minh cầu kiến.

Ta ngủ trưa mới tỉnh, còn đang trong phòng ấm của Thiên Điện thì thấy hắn. Trong phòng ấm chậu than bên trong bập bùng, ta ngồi trên giường thấp, câu được câu không nghe hắn nói. Vệ Minh tới là vì tháng sau tổ chức thao trường tỷ võ, nhưng hắn nói gì ta đều nghe không lọt, ta đang nghĩ, tối qua Vệ Minh có tới phải không?

Ta luôn cảm thấy mình bị hoa mắt. Dù sao đêm cũng đã khuya, gương đồng mơ hồ, ta lại bị du͙© vọиɠ thiêu cháy đến chẳng biết hôm nay là hôm nào, trước mắt xuất hiện ảo giác cũng rất bình thường. Huống hồ trước đây muốn thỉnh Vệ Minh thì rất khó khăn, không có đạo lý gì chỉ vì sinh thần của ta, hắn lại không mời mà tới, có phải hay không?

Ta không có tâm tư nghe Vệ Minh nói chuyện, lại lưu tâm đến ánh mắt của hắn. Biểu hiện của hắn cực kì bình thường, cho dù tấu chỉ là thao trường luận võ mấy việc nhỏ bé không đáng kể, cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không nhìn ta. Ta nghĩ, nếu như tối qua hắn đến, còn thấy một màn đông cung đồ sống, ngày hôm nay sao lại bình tĩnh như thế?

Ta rất nhanh đã thuyết phục được bản thân rồi.

Lúc này mới nghe Vệ Minh nói: "Bệ hạ, thần còn có một chuyện."

Trong lòng ta khẽ động, miệng khô, liền lấy bát trà lên uống, vừa nhấp môi vừa nói : "Nói đi."

"Sinh thần của bệ hạ, thần có một món quà, vốn đêm qua định tiến cung dâng lên cho ngô hoàng. Không ngờ Bệ hạ còn đang tiếp khách, thần liền cáo lui." Vệ Minh nhìn ta, "Món quà hôm nay thần cũng mang đến, Bệ hạ có nguyện ý xem không?"

"Ực", cổ họng ta nhấp nhô, nuốt một ngụm hết chỗ nước kia.

Ta thả tách trà xuống dõi nhìn theo hắn, hắn không tránh cũng không né, nhìn ta chằm chằm. Ánh mắt của hai ta đều phức tạp, như thế một hồi lâu, hắn mới thở dài một tiếng, hỏi: "Bệ hạ cùng Lang Vương... là chuyện khi nào?"

"Cũng được một thời gian." Ta nói.

"Tại sao?"

"Điều này còn phải hỏi." Ta bật cười, "Ngươi chớ suy nghĩ nhiều, trẫm còn biết chừng mực, không phải cùng tộc ta tất có ý nghĩ khác, Trẫm chỉ muốn nếm thử một chút mới mẻ, nếu có chuyện, vẫn sẽ bảo vệ bên mình."

Vệ Minh gật đầu, không nói nữa.

Bầu không khí có chút lúng túng, hắn đứng thẳng, không lên tiếng, cũng không đi. Ta cũng không tiện đuổi hắn, nên ho nhẹ một tiếng, giả vờ sực nhớ: "Đúng rồi, ngươi không phải nói có lễ vật tặng trẫm sao? Là cái gì? Lấy ra cho Trẫm xem.

Vệ Minh từ trong lòng móc ra một cái hộp Đàn Hương lớn bằng bàn tay: " Là bộ cờ vây, làm rất tinh xảo, thần nghĩ bệ hạ sẽ thích."

Hắn đến cạnh ta, đem hộp đưa đến tay. Mở nắp hộp, bàn cờ lóe ra ánh sáng màu xanh mơn mởn của khối ngọc bích tạo thành, mặc dù chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng bàn cờ ngang dọc, không thiếu chi tiết nào. Trong hộp còn có hai ngăn, bên trong có quân cờ trắng và đen, quân đen được làm từ hắc diệu thạch, quân trắng làm từ xà cừ, thực sự làm ra rất tinh xảo.

Nhưng mà, ta lại không thích chơi cờ.

Ta thích xem sách nhưng lại không thích chơi cờ, Thái phó nói, điều này là vì tâm ta bất định. Nhưng mà Vệ Minh thì rất thích. Nghe nói trên bàn cờ bé tí chém gϊếŧ còn hơn chiến trường, hắn là tướng quân mang binh đánh giặc, khi còn trẻ rất thích lôi người khác đi chơi cờ, những năm này không mang binh, hứng thú càng lớn hơn. Ta đoán, bộ cờ vây này tinh xảo trân quý, là vật hắn yêu thích, hắn đưa cái này cho ta, chính là dùng tâm.

Nhưng mà ta thật sự không thích.

Ta vuốt ve hoa văn trên bàn cờ, Vệ Minh hỏi: "Bệ hạ cảm thấy thế nào?"

Ta nói: "Không tồi, trẫm rất thích."

"Thích thì tốt rồi" Vệ Minh liền cười, một bên cười, một bên ấn trụ bờ vai của ta, "Bệ hạ yêu thích, lòng thần liền..."

Không biết tại sao, ta lại có cảm giác muốn trốn tránh.

Bàn tay của hắn vồ hụt, giọng nói đột nhiên ngừng.

Ta quay đầu nhìn hắn, rốt cuộc cũng không giả nổi gương mặt tươi cười. Hắn kinh ngạc nhìn ta, một lúc lâu sau, mới thất vọng nở nụ cười.

Cũng không còn cách nào giả bộ hiền hòa, hắn nắm cằm của ta, ỷ mạnh hôn lên.

Ta bị hắn đè ngã xuống, bản thân bị kẹt giữa giường cùng vách tường, không còn chỗ tránh né. Hắn nắm cằm ngăn ta trốn tránh, nói là hôn ta, cũng không một chút dịu dàng, mà như cắn ta. Ta đẩy hắn, hắn nắm tay ta ghì lại, ta đá hắn, hắn dùng chân đè lại chân ta. Ta bị hắn hôn đến chật vật, búi tóc tán loạn, môi vừa tê vừa đau, cũng không biết có bị rách không, bàn tay hắn lần mò vào quần ta, ngón tay cầm lấy phân thân ta xoa nắm. Ta bị hắn nắm cực kì khó chịu, nên dùng sức đẩy ra, bất ngờ hắn dùng thêm lực nắm chặt, làm ta đau đến co rút, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trong giây lát, ta nghĩ đến tờ giấy đặt trên bàn, trên đó viết tung tích của Thái Phó. Ta liều mạng vươn tay, thật vất vả mới lấy được, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng. Tay của ta run run, làm tờ giấy trong tay cũng run theo. Ta dùng sức đẩy Vệ Minh, nhanh chóng nói: "Vệ Minh dừng tay! Dừng tay! Đã tìm được Thái Phó, ngươi không phải muốn biết hắn ở nơi nào sao? Hắn còn sống, ngươi xem cái này đã..."

Vệ Minh đang vùi đầu vào cổ ta, gặm xương quai xanh cùng hầu kết. Ta kêu hắn vài tiếng, hắn vẫn thờ ơ, bàn tay men theo vạt áo luồng vào, khảy đầṳ ѵú ta. Ta quyết tâm, dùng sức đẩy một cái, đẩy mạnh cái đầu hắn. Thân mình hắn hơi lệch đi, cử động bắt lấy tay ta.

Tay của ta, cùng với tờ giấy kia đều bị bàn tay hắn bọc lại. Hắn ở trên cao nhìn xuống, viền mắt đỏ ngầu, giống như dã thú nhìn ta chằm chằm. Ta nuốt nước miếng một cái, dụ dỗ nói: Người không muốn biết tin của Ân Yến Ninh sao? "

Hắn không lên tiếng, chỉ là từng chút từng chút rút tờ giấy trong tay ta.

Ta nhìn tờ giấy kia, mừng thầm, xem ra cuối cùng cũng được cứu, sau một khắc, đã thấy ngón tay hắn xiết chặt, dùng sức nắm, mở bàn tay ra, tờ giấy kia đã biến thành vô số bụi giấy, lả tả rơi xuống.

Hắn đột nhiên xé rách long bào, trước khi ta kịp phản kháng, cắn một cái vào đầṳ ѵú ta.

Lần này thực sự cực đau, ta cong lưng, như con cá khát nước mấp mấy môi. Nhưng ta một tiếng cũng không phát ra được, đau quá, ta đau đến không còn khí lực. Hắn ấn ta vào chỗ ngồi, vừa hút vừa cắn đầu nhũ bên trái. Nơi đó nhất định đã chảy máu, mà hắn đang uống máu của ta, giống như muốn đem máu ta hút cạn.

Ta xụi lơ nằm trên mặt đất, nghĩ muốn giãy dụa, nhưng tay không nhấc lên được. Vệ Minh cắn đầu nhũ trái, lại cắn bên phải. Tuy cường độ có nhỏ hơn nhiều nhưng vẫn rất đau. Ta đau đến chết lặng, trước mắt đều biến đen, trong lúc hoảng hốt ta cảm thấy được hắn đang hôn ta, sờ mặt cùng má ta, mà ta xụi lơ nằm ngay đó, không phản kháng, đem khí lực tích góp từng chút từng chút một, tích góp đủ rồi, hô lên một tiếng, gọi Chương Táo.

Ta không muốn bị hắn làm, nếu hắn làm, nhất định làm chết ta.

Hắn chợt ngừng.

Ta cho là hắn chỉ muốn chuyển đổi trận địa, hôn môi ta, cúi cùng sẽ đề thương ra trận. Đợi nữa ngày, không thấy động tác nào, ta mới bất giác ý thức, hắn dừng lại.

Ta mở mắt, Vệ Minh chống đỡ thân thể, mắt không chớp nhìn ta chằm chằm. Con mắt của hắn đỏ lên, như cực kì khó hiểu, đường đường là một võ tướng đại đại tướng quân, ta lại cảm thấy hắn chẳng khác nào một hài tử đang thất kinh.

Hắn đưa tay ra, muốn mò sờ mặt của ta, nhưng còn cách gò má ta một khoảng, hắn đã thu tay về. Sau đó hắn đứng dậy, đưa lưng về phía ta chỉnh lại trang phục, không nói một lời đã đi.

Ta nằm thẳng người trên giường nửa ngày mới bình tĩnh lại, khàn giọng gọi Chương Táo. Tiếng thứ nhất không thấy động tĩnh, nuốt một ngụm nước bọt, gọi tiếng thứ hai, Chương Táo vừa vào cửa, đã sợ choáng váng.

Hắn vội vàng đỡ ta dậy, liên tục gọi thái y. Trong thời gian chờ thái y tới, hắn hỏi ta có ổn không, ta nói ngươi nói thử xem, mặt hắn liền sốt ruột, nói đây là lật trời rồi, bệ hạ cần phải nghiêm trị! Sau khi ba la ba la, tỉnh lược năm ngàn chữ. Ta bị phiền muốn chết, liền liếc mắt nhìn hắn một cái, nói im lặng, Chương Táo nửa câu còn đang ở khóe miệng, lúc này mới tự đánh mình một bạt tai, miệng cũng ngậm lại, không phát ra một tiếng.

Thái y tới cũng không nói một lời, chỉ kê đơn thuốc, còn để lại một hộp thuốc mỡ, dặn ta bôi mỗi ngày. Hắn nói, một ngày bôi ba lần, bảy ngày sẽ lành. Ta hỏi có thể nhanh lành hơn được không, hắn nói bệ hạ nếu thường xuyên bôi thuốc, khẳng định sẽ mau lành.

Vì vậy ta nhẫn nhịn chịu đau, cách một lúc, lại đem đầu ngón tay dò vào đầṳ ѵú trong l*иg ngực bôi thuốc , lại cách một lúc, ước chừng thuốc mỡ đã khô, đầu ngón tay lại tiến vào, bôi một chút. Hơn nữa, không riêng gì đầṳ ѵú, trên người ta các vết thương to to nhỏ nhỏ, cắn tạo ra, bấm tạo ra, mυ"ŧ tạo ra, ta đều bôi hết, cứ như vậy bôi tới choạng vạng, một hộp thuốc mỡ liền thấy đáy.

Thái y nói, một ngày ba lần, bôi bảy ngày, vết thương sẽ lành. Ta nhổ vào, bảy ngày? Ta ngay cả bảy canh giờ cũng không chờ được!

Dùng bữa tối xong, ta cởϊ qυầи áo, đứng trước gương đồng nhìn. Từ trên xuống dưới, vành tai đến bắp đùi, đều là vết tích bị Vệ Minh làm nhục. Vết tích này do cái gì tạo ra, lát nữa Cáp Đan đến, vừa nhìn sẽ biết. Cứ như tính tình của y, nhất định sẽ đè ta xuống giường, làm cả một đêm, sáng mai liền xách theo loan đao nổi danh, đi tìm Vệ Minh liều mạng.

Làm sao bây giờ, sẽ tạo ra huyết án mất!

Ta ôm chăn nằm trên giường, lăn qua lộn lại, trằn trọc trở mình, trong lòng thấp thỏm không yên phút nào. Ta nghĩ, lão thiên gia xin người phù hộ, đêm nay đừng có cho Cáp Đan đến, chỉ cần Cáp Đan không tới, thì từ Ngọc Hoàng đại đế trên thiên đình đến Táo Quân trong bếp, ta đều sẽ lập bài vị trường sinh!

Lẩm bẩm như thế, ta bất tri bất giác ngủ mất, ngày thứ hai tỉnh lại, ta vẫn nằm nguyên tư thế hôm qua. Vươn mình nhìn bên trái, rồi nhìn bên phải, quá tuyệt vời, Cáp Đan quả nhiên không có tới!

Ta nhanh chóng gọi Chương Táo đi lo liệu bài vị trường sinh , trong lòng nghĩ, lão thiên gia người thật quá linh, không bằng người lại tiện tay, làm cho Cáp Đan ba ngày đừng có tới.

Ta nghĩ rằng, chỉ cần chăm chỉ dùng thuốc, thì nhiều lắm ba ngày, vết thương sẽ lành.

Ba ngày ta dùng hết vài hộp thuốc mỡ, vết thương rốt cuộc tốt hơn. Ngày hôm sau, ta tắm rữa thay y phục, còn huân một chút hương nhẹ nhàng mà thanh khiết, ngồi trên long sàn. Chờ chờ chờ chờ, đợi suốt một đêm, đến tận bình minh.

Ta nói với Chương Táo : "Ngươi đem toàn bộ bài vị trường sinh hôm trước đều lấy xuống cho ta!"

Ta không biết Cáp Đan đi đâu, nhưng y tròn bốn ngày không có tới, không phải là rất có vấn đề sao?

Vừa vặn Mạnh Sĩ Chuẩn đến đây trình tấu, hai ta nói chuyện chính sự xong, thì nói chuyện ngoài lề, ta nói bóng nói gió hỏi thăm, Lang Vương gần đây đang làm gì. Mạnh Sĩ Chuẩn nhíu lông mày trầm ngâm, nói, Lang Vương gần đây thường đi Ôn Nhu Thôn.

Ta hỏi, ôn nhu thôn là chỗ nào?

Hỏi xong ta mới bắt đầu nghĩ lại, ôn nhu thôn là chốn kỹ viện, hơn nữa còn là kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành.

Ôn nhu thôn không buôn bán da thịt, cô nương bên trong đều là thanh kỹ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, mà dáng người lại đẹp như thiên tiên, không cần đánh đàn, không cần lên tiếng, chỉ cần liếc mắt nhìn ngươi một cái, đều làm xương cốt của ngươi nhũn ra. Đặc biệt là đầu bảng Ôn Hương cô nương, điềm đạm đáng yêu đến tận xương, chân thành động lòng người, là một tay đánh đàn tranh xuất thần nhập hóa đương thời, nghe nói từng có thương nhân Hoài Giang lấy hoàng kim trải đầy một con phố chỉ cầu thấy mặt Ôn Hương cô nương mà không được, kề từ đó Ôn Hương cô nương của Ôn Nhu thôn liền thành danh trong thiên hạ.

-- những thứ này đều là Lưu Lĩnh nói ta biết. Hắn còn nói, Cáp Đan vừa đến kinh thành liền hỏi thăm Ôn Hương cô nương ở Ôn Nhu thôn, nghe nói ta vì nóng giận phạt Ôn Nhu thôn ngừng kinh doanh mười lăm ngày. nhưng dù sao, ngày tháng trôi qua, nơi đó liền khai trương.

Ta ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi Mạnh Sĩ Chuẩn: "Ôn nhu thôn này có gì tốt? Sao các ngươi một người hai người đều thích như thế?"

Mạnh Sĩ Chuẩn nói: "Bệ hạ minh giám, thần là người chính trực, những nơi hoa liễu, thần cũng không thích! Nhưng Lang Vương thường đi Ôn Nhu thôn là có nguyên nhân. Ôn Hương cô nương trong Ôn Nhu năm nay hai lăm xuân xanh, tự nói tuổi tác đã lớn, không bằng trở về, định rằng mùng năm tháng sáu sẽ giải nghệ ở Ôn nhu thôn. Trước khi đi, Ôn Hương cô nương có tổ chức đại hội văn đàn, mời tất cả các văn nhân nhã sĩ trong thiên hạ đến phẩm, vừa là cảm ơn chư quân đã nhiều năm chiếu cố, thứ hai, muốn tìm một người hiểu biết để đối ẩm luận bàn. Tất cả mọi người đều đồn, luận bàn là giả, tìm phu quân giao phó việc chung thân mới là thực."

Ta gật đầu, nghĩ thầm, đâu chỉ đại hội văn đàn là giả, trước khi đi, thay ông chủ kiếm thêm một ít mới là thật.

"Ôn Hương cô nương này có xinh đẹp không?" Ta hỏi.

"Nghiêng nước nghiêng thành." Mạnh Sĩ Chuẩn đáp.

"Lang Vương muốn làm vị ân khách cuối cùng của nàng?" Ta cười lạnh.

"Chuyện này... Thần khó nói chắc được." Mạnh Sĩ Chuẩn cười gượng, " Nhưng mà đại hội phẩm đàn lần này không phải nói ai muốn đi cũng được, Ôn Hương cô nương mời nhã sĩ hào kiệt trong thiên hạ, một người một thiệp, có thiệp mới được vào. Thiệp mời này trong nhân gian giá đã đến hơn ngàn lạng vàng một thiệp, mà có tiền cũng chưa chắc mua được. Nhưng tấm thiệp của Lang Vương, là tự mình thϊếp thân tỳ nữ mang đi. Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hào kiệt như Lang Vương, muốn gặp mỹ nhân trong truyền thuyết, xem ra cũng không kì lạ."

Ta gật gật đầu, cảm thấy Mạnh Sĩ Chuẩn nói thật quá có lý.

Vì vậy ta hỏi: "Mạnh khanh, ngươi có đi không?"