Chương 3: Thất vọng

Sau đó, khi tôi gặp lại bác sĩ Tống là ở nhà bà Lý bên cạnh.

Hôm đó, tôi đã đến nhà bà Lý để ăn tối như thường lệ. Người mở cửa cho tôi không phải là bà Lý, mà là một người rất cao. Tôi ngẩng đầu lên, wow, đây không phải là bác sĩ Tống sao?

"Tiểu Huyền đến rồi sao, mau vào đi, cơm đã chuẩn bị xong, bà chờ cháu đến ăn đấy.”

Thấy tôi không trả lời, bà Lý tưởng rằng tôi đang ngại ngùng nên nhiệt tình giới thiệu tôi, bà kéo Tống Kỳ lại nói, “Tiểu Huyền, đây là cháu trai của bà, Tống Kỳ.”

Tôi mỉm cười, "Cháu biết ạ, chính bác sĩ Tống là người khám cho cháu.”

"Thật trùng hợp, lần này bà hầm giò heo lớn cho cháu ăn, cháu phải ăn nhiều một chút, cháu rất gầy, con gái phải béo một chút thì càng đẹp.” Bà lý vui vẻ chọn lựa thức ăn cho tôi.

Tôi cũng gắp cho bà. Bà Lý vui vẻ khen tôi là một đứa trẻ ngoan.

Đột nhiên, một đôi đũa khác vươn tới gắp thức ăn cho tôi.

Tôi quay đầu và thấy đó là bác sĩ Tống.

Phép lịch sự có qua thì phải có lại, tôi cũng đã gắp món ăn cho Tống Kỳ.

Tống Kỳ mỉm cười và gắp cho tôi một món khác.

Sau một bữa ăn, tôi no cành hông.

Đã đến lúc bà Lý đi khiêu vũ ở quảng trường, vì vậy hai chúng tôi sẽ ở trong phòng để làm việc nhà.

Tống Kỳ đang rửa bát, còn tôi định lau bàn. Nhưng Tống Kỳ ngăn lại, anh nói tay tôi bị thương và anh ấy không cho phép tôi làm bất cứ việc gì. Cuối cùng, tôi nói rằng tay trái của tôi không bị thương và tôi có thể đổ rác. Anh ấy không thể cản được tôi, anh ấy thoả hiệp đi xuống cùng tôi để đổ rác.

Sau khi đổ rác, Tống Kỳ phải quay về nhà vì anh có việc phải làm.

Tôi cũng trở về nhà của mình.

Tôi đã gửi tin nhắn cho Tống Kỳ, nhưng anh ấy không trả lời, có vẻ vẫn còn bận.

Tôi đã đi tắm trước.

Lúc từ phòng tắm đi ra, phát hiện có tin nhắn, nhưng không phải của Tống Kỳ, tôi đã hơi thất vọng.

Chờ đã, tại sao tôi lại thất vọng?!!!

Nghĩ đến Tống Kỳ, tôi đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Đột nhiên, nhạc chuông quen thuộc vang và tôi nhìn vào điện thoại di động.

Là Tống Kỳ đã gọi.

"Bây giờ tôi đang ở nhà.”

"Chà, không có việc gì chứ. Thấy anh vội vàng như vậy.”

"Không có gì, chỉ là bố mẹ tôi đã trở lại, nên đón họ ở sân bay. Tôi đã không đọc tin nhắn trên điện thoại khi nãy, vì thế tôi gọi cho em.”