Chương 4: Dạy nấu ăn

"Ồ, vậy thì anh đi cùng chú dì đi, tôi không quấy rầy nữa.”

"Không sao đâu, em có thể quấy rầy tôi, bất quá tôi sẽ đi dự hội thảo vào tuần sau, khoảng thời gian đó sẽ hơi bận rộn, em có thời gian rảnh thì đến chơi với bà nội của tôi nhé?”

"Được thôi, bà nội Lý là người tốt như vậy, lại nấu ăn rất ngon, tôi rất thích bà nội Lý.”

"Bà tôi cũng rất thích em, lần sau khi tôi trở về sẽ mang quà cho em.”

"Được rồi, được rồi.”

Tôi miễn cưỡng đặt điện thoại xuống.

Mấy tuần nay, tôi vẫn đi ăn uống đúng giờ, còn cùng bà Lý đi dạo, trồng hoa và uống trà...

Tôi cảm thấy mấy ngày này cũng khá thoải mái.

Tống Kỳ gọi cho tôi mỗi ngày để hỏi hôm nay tôi thế nào và bà thế nào...

Anh ấy dường như bận rộn trong khoảng thời gian này, nhưng anh ấy vẫn gọi cho tôi mỗi ngày để hỏi bà Lý như thế nào. Anh ấy rất hiếu thảo.

Mấy tuần nay tôi rất nhàn rỗi, tay đau nên không thể nấu ăn được. Vì thế tôi hơi ngứa tay.

Tống Kỳ trở về và mang cho tôi một chiếc vòng tay rất đẹp, trông nó rất đắt tiền. Tôi từ chối, nhưng anh ấy vẫn đeo nó cho tôi.

Anh ấy nói rằng nó rất phù hợp với tôi.

Tôi muốn từ chối, nhưng anh ấy nói một cách rất đáng thương, "Tôi đã đến một vài cửa hàng để chọn chiếc vòng tay này, và chân tôi bị trẹo."

Tôi cũng không muốn chấp nhận, nhưng bác sĩ Tống giỏi làm nũng quá.

Lâu rồi tôi không cập nhật vlog của mình và người hâm mộ cũng đã gửi tin nhắn hỏi thăm sức khoẻ của tôi. Một số người nói rằng họ không xem video của tôi, họ đã không ăn tối trong một thời gian dài và đã giảm cân...

Giảm cân có tốt không? Tôi đã được cho ăn để tăng vài cân.

Tôi sờ cái bụng nhỏ mà khóc không ra nước mắt.

Chị Linda cũng nhắn tin hỏi tôi khi nào cập nhật. Suy đi nghĩ lại, tôi không thể ngừng cập nhật, nếu không công việc của tôi sẽ biến mất.

Trong bữa ăn, bà Lý hỏi công việc của tôi thế nào, vì vậy tôi đã kể với bà ấy. Bà Lý hỏi tôi nếu tay tôi chưa khoẻ thì tôi không thể nấu ăn?

Tôi gật đầu.

Bà Lý vẫy tay gọi Tống Kỳ đến.

"Tiểu Huyền, tiểu Kỳ sẽ giúp cháu, và cháu dạy thằng bé nấu ăn, có được không?”

Tôi tròn xoe mắt, ồ, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, đăng vài video dạy nấu ăn cho người khác cũng rất thú vị.

Tôi xoa hai tay, mỉm cười nham hiểm với Tống Kỳ, "Bác sĩ Tống, để tôi dạy anh nấu ăn được không? Tôi chỉ quay hành động tay nấu ăn thôi, không cần cho thấy khuôn mặt của anh."

"Được.”

Wow, bác sĩ Tống dễ nói chuyện như vậy sao?