Chương 25

CHƯƠNG 25:

Hỏi: Đối với một sinh viên đại học mà nói, chuyện gì tệ hơn cả đắc tội với giáo viên môn bắt buộc?

Đáp: Cùng lúc đắc tội với giáo viên môn bắt buộc, buổi tối còn phải bị người ta đυ. trong mơ.

Hỏi: Có gì tệ hơn cả đắc tội với giáo viên môn bắt buộc, đồng thời buổi tối bị người ta đυ. trong mơ?

Đáp: Giáo viên này hình như còn có khuynh hướng SM...

Lúc bị một sinh viên mặt mũi mơ hồ đánh thức, báo rằng thầy Tô đang tìm cậu lần nữa, Trương Khải cảm thấy không phải đau trứng mà là trứng sắp nát rồi.

Ai lại muốn mau chóng bị người ta đυ. chứ.

Trương Khải quyết định hôm nay sẽ trốn trong phòng, đình công.

"Hừ hừ." Cậu vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu, đã bị đánh thức bởi một tiếng cười khẩy bên tai.

"Tô Thuỵ Minh! Á, không, thầy Tô!" Trương Khải lập tức ngồi dậy, cậu nhìn người đang đứng cạnh giường, ngạc nhiên hỏi: "Sao thầy vào được?"

"Tôi là chủ nhiệm của em, em quên rồi à?" Tô Thuỵ Minh lắc chùm chìa khoá của quản lí kí túc trên tay, lạnh lùng cười nói: "Thầy gọi mà em không thèm đến, gan càng ngày càng lớn đấy nhỉ."

Trương Khải lập tức nhảy tót dậy, giải thích: "Không, không phải... em ngủ quên... đúng, em mệt quá, ngủ thϊếp đi mất. Thật đấy ạ, thầy ơi thầy phải tin..."

Cậu còn chưa nói dứt câu đã bị Tô Thuỵ Minh đè xuống giường dưới.

"Dễ mệt như vậy, chắc chắn em thiếu vận động." Tay của Tô Thuỵ Minh đè cứng trên eo cậu, "Vậy thầy giúp em rèn luyện nhiều hơn nhé."

"Éc... Cảm ơn thầy..." Lúc nói câu cảm ơn, Trương Khải lờ mờ có linh cảm chẳng lành.

"Không cần cảm ơn." Nói đoạn, Tô Thuỵ Minh liền lột cả quần ngủ và qυầи ɭóŧ của Trương Khải ra, nhét đốt ngón tay đầu tiên vào cửa sau của cậu.

"Thầy sẽ rèn luyện mông của em cho thật tử tế nhé." Y cười lạnh lùng.

WTF! Linh cảm chẳng lành à mày dám trở thành sự thật ư?! Trương Khải chẳng biết nên vui mừng vì trực giác của mình càng ngày càng chính xác, hay nên bi ai rằng cậu càng ngày càng hiểu rõ sự "lợi hại" của thế giới mộng xuân lừa đảo này.

"Vậy thì làm phiền thầy quá!" Cậu vừa vặn vẹo thân thể thử ngồi dậy, vừa nói: "Em tự rèn luyện là được rồi."

"Không phiền đâu." Tô Thuỵ Minh vỗ "bộp bộp" hai phát lên cái mông bị lộ ra ngoài của Trương Khải, ra hiệu cho cậu đừng cử động lung tung. Sau đó y rút một thứ gì đó ra từ túi quần âu, nói một cách nghiêm túc: "Thầy sẽ tận dụng thiết bị dạy học."

Trương Khải ra sức ngoái đầu lại liếc nhìn phía sau, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Trứng rung không dây là thiết bị dạy học qué gì hả thầy!

Thầy dạy tiết Nguyên lí tài chính, chứ không phải là AV/GV sơ cấp cưng à!

Trương Khải giãy giụa muốn ngồi dậy, Tô Thuỵ Minh lại vừa xoay ngón tay đã cắm vào hoa cúc của cậu vừa chậm rãi đẩy nó vào trong.

"Lúc tôi lên lớp đã nói..." Tô Thuỵ Minh nói bằng giọng điệu tuỳ tiện: "Mặc dù trong tình huống bình thường, thuyết trình không tốt cũng không bị đánh rớt đạt tiêu chuẩn thành không đạt, nhưng nếu thành tích của em chỉ vừa vặn 60 điểm..."

Trương Khải lập tức không dám cử động nữa, "Thầy chưa nói, em chắc chắn", cậu trút bỏ sức lực, uể oải nói.

Ngón tay trong cửa sau không ngừng vừa xoay vừa đâm vào như tuốc nơ vít, cậu khó chịu vặn vẹo người, mông lại bị đánh mấy cái. Trên hai bờ mông dần dần hiện một chút vết hồng.

Tô Thuỵ Minh chậm rãi đút ngón tay thứ hai vào cửa sau của Trương Khải, hai ngón tay đâm chọc một lúc, y đột nhiên dừng lại, nhìn đồng hồ trên tay.

"Sắp đến giờ lên lớp môn Tài chính rồi." Nói đoạn, y bèn rút ngón tay ra khỏi hoa cúc của Trương Khải.

"Ưm~~~" Cái cảm giác khi vật xâm chiếm đột ngột rút lui khiến cậu không kìm được rên thành tiếng, hoa cúc đột nhiên trống rỗng cũng không ngừng co lại.

"Thì ra mông của em lại thích thầy thế này cơ à." Tô Thuỵ Minh mỉm cười, "Đáng tiếc là chút nữa thầy phải đi dạy, đành phải dùng thiết bị dạy học để rèn luyện nó trước." Nói đoạn, y cầm quả trứng rung đặt bên cạnh lên, ấn nó vào cửa đoá cúc của Trương Khải.

"Đừng..." Cậu vặn vẹo mông hòng trốn khỏi cái thứ nhân tạo đó một cách vô ích, cửa sau bị chọc vào ngay tắp lự.

"Em muốn thầy nhét thiết bị dạy học đầy bụng em sao?" Tô Thuỵ Minh vừa nói, vừa đẩy cả quả trứng trung vào trong hoa cúc của cậu, sau đó buông tay ra.

"A~~~" Tiếng kêu rõ ràng không chỉ có đau đớn của Trương Khải vang lên.

Tô Thuỵ Minh đẩy kính, lại đút ngón tay vào cửa sau của cậu, dùng sức một cái bèn luồn một khớp vào, đẩy luôn quả trứng rung vào sâu hơn trong vách ruột.

"Thầy, thầy ơi?" Trương Khải không hiểu, thấp giọng gọi.

"Thầy sợ đặt thiết bị dạy học quá nông, cái mông nhỏ lười nhác của em sẽ phun nó ra ngoài." Tô Thuỵ Minh lại khuấy ngón tay trong hoa cúc của cậu vài vòng, "Em nói xem, thầy có cần đặt nó vào sâu hơn nữa không?"

"Ưm~~~ Không, không đâu~~~ Ư~~~" Trương Khải rêи ɾỉ đảm bảo.

"Được thôi, thầy tạm tin em một lần vậy." Tô Thuỵ Minh rút ngón tay ra ngoài.

Quấn sợi dây mảnh nối liền với trứng rung dùng để rút nó ra vài vòng quanh dưa chuột của Trương Khải, y kéo qυầи ɭóŧ của cậu lên, rồi nói: "Thầy lên lớp trước đây, lát nữa đi học đừng đến muộn nhé."

Nhìn Tô Thuỵ Minh đứng dậy định bỏ đi, cuối cùng Trương Khải cũng thở phào nhẹ nhõm, vật lộn ngồi dậy. Ai dè...

"Suýt thì thầy quên mất", Tô Thuỵ Minh đi ra đến cửa phòng kí túc thì quay lại, rút điều khiển trứng rung từ trong túi quần ra, "Còn chưa bắt đầu cho em rèn luyện...". Nói đoạn, y khởi động điều khiển.

"A a a!!!" Cái cục hình bầu dục bị nhét trong cửa sau lập tức khẽ khàng rung động, gợi ra tiếng kêu không hề che đậy của Trương Khải.

CHƯƠNG 26: