Chương 24

CHƯƠNG 24:

Sự thật chứng minh, Tô Thuỵ Minh có thể có được danh tiếng là thánh trượt môn số một đại học F và được bình chọn là giáo viên được yêu thích nhất học viện Quản lý hàng năm, chắc chắn không chỉ dựa vào khuôn mặt.

Thấm thoát một tiếng đồng hồ đã trôi qua.

"Tôi không thích bị cắt ngang giữa bài giảng, vậy nên tiết của tôi không có giờ giải lao, nhưng sẽ được tan sớm mười phút." Tô Thuỵ Minh giảng xong một ví dụ, tắt PPT và nói: "Có điều rất nhiều người trong số các em có thể vẫn còn chưa quen với lịch học của đại học, vậy nên hôm nay tôi sẽ phát một đoạn video cho các em thư giãn."

Nói đoạn, y tắt đèn trong phòng học, rồi mở file video.

Đã căng thẳng suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng Trương Khải cũng được thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng toàn thân nằm nhoài ra bàn nhìn màn hình.

Kết quả còn chưa kịp thở phào hơi tiếp theo, cậu liền nhìn thấy Tô Thuỵ Minh đang đi về phía sau bậc thang, bước từng bước một... cuối cùng đến hàng thứ ba đếm ngược, rồi dừng lại bên cạnh cậu như tình cờ.

Trương Khải lập tức ngồi thẳng người dậy.

Dù cho không có giấc mơ đêm qua, chỉ có hai chuyện về trước và tai mèo trong thế giới thực, cũng đủ cho cậu sun vòi trước việc tiếp xúc với Tô Thuỵ Minh ở khoảng cách gần.

Chúng ta đều biết, có một câu an ủi vạn năng gọi là: Mọi chuyện không tồi tệ như bạn tưởng.

Có điều thực tế thì bà mẹ ghẻ này sẽ luôn bảo bạn rằng: Mọi chuyện còn tệ hơn bạn tưởng.

Thế là, đúng lúc Trương Khải đang không ngừng an ủi bản thân: Người mà một phút cũng đáng giá như Tô Thuỵ Minh sẽ không lãng phí sức lực và thời gian để so đo với mình đâu...

"Ai si tê ru~"

Trong khi run rẩy dưới ánh mắt đột ngột liếc qua của Tô Thuỵ Minh, Trương Khải mới nhớ ra: Vậy, mà, cậu, lại, quên, không, chỉnh điện thoại, sang chế độ rung!

"Thầy ơi~ Em sai rồi..." Trương Khải luống cuống tắt điện thoại, rồi cười nịnh bợ và thì thào với Tô Thuỵ Minh: "Sau này học tiết của thầy em nhất định sẽ tắt điện thoại trước."

Tô Thuỵ Minh dùng tay đẩy kính, không đáp nhưng cứ nhìn chằm chằm vào cậu mãi, nhìn đến nỗi mặt cậu sắp cười cứng đơ ra rồi cũng chẳng bày tỏ ý phê bình hay thông cảm gì hết.

"Thầy ơi~ Hình như video sắp chiếu hết rồi." Một giọng nói đột nhiên chen vào giữa hai người, giải cứu Trương Khải. Từ Kiếm Đông đè trên vai cậu, ngẩng đầu nói với Tô Thuỵ Minh: "Thầy có phải quay về bục giảng không?"

Tô Thuỵ Minh gật đầu với Từ Kiếm Đông, cuối cùng liếc nhìn Trương Khải một cái, lại bước về trước phòng học.

"Talkshow của người này tôi đã từng xem lúc luyện nghe rồi." Thấy Tô Thuỵ Minh đi mất, Từ Kiếm Đông vẫn nằm bò trên người Trương Khải mà nói: "Mỗi lần người đó nói mấy câu này, chương trình đều sắp kết thúc."

Quả nhiên, Tô Thuỵ Minh nhanh chóng tắt clip, lại tiếp tục giảng bài.

Trương Khải cảm kích thì thầm: "Người anh em, tối nay nhất định tôi sẽ mời cậu đi ăn... Có điều chỉ có thể mời ăn căng tin thôi."

Từ Kiếm Đông mỉm cười ngồi thẳng người lại, có điều từ đầu đến cuối tay hắn vẫn đặt trên lưng ghế của Trương Khải.

Nửa bài giảng sau của Tô Thuỵ Minh cũng thú vị như nửa đầu, hơn nữa còn không có vụ gọi tên trả lời câu hỏi.

Nhìn thấy sắp đến giờ hết tiết, Trương Khải vừa mới lén thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vui mừng rằng Tô Thuỵ Minh rộng lượng không so đo...

"Tôi nghĩ rất nhiều người trong số các em đều đã nghe đàn anh đàn chị kể..." Tô Thuỵ Minh tắt máy chiếu rồi nói: "Môn này của tôi, vài tuần cuối sẽ bốc thăm ba người làm thuyết trình theo mã sinh viên ở mỗi lớp. Nếu thuyết trình tốt, tổng kết cuối kì sẽ được cộng điểm, không đủ tiêu chuẩn cũng có thể được cộng thành đủ; còn nếu thuyết trình không tốt, thì sẽ bị hạ điểm, mặc dù sẽ không giảm từ đủ tiêu chuẩn xuống thành không đủ, nhưng em chỉ có thể qua với 60 điểm."

Y dừng lại một chút, nhìn sinh viên đang thì thào rỉ tai nhau khắp phòng học, nói tiếp: "Danh sách các sinh viên được bốc trúng và phạm vi thuyết trình kì này, tối nay tôi sẽ gửi email cho các em. Thầy rất mong đợi biểu hiện của các em học kì này. Bây giờ hết giờ."

Trương Khải bất kể nghĩ thế nào cũng cảm thấy Tô Thuỵ Minh đang nhìn mình mà nói, giây phút nghe thấy mấy câu cuối cùng, cậu có cảm giác đau trứng.

Mà buổi tối đi ăn lẩu cay với Từ Kiếm Đông xong về phòng, nhìn thấy dòng "201213002 Trương Khải" trong email của Tô Thuỵ Minh cũng chứng minh cậu đau trứng không hề sai.

"Thầy à, đừng trả thù như vậy chứ!" Trương Khải ngồi trước máy tính mà kêu.

"Cậu còn bị chọn trúng thật chứ, thầy Tô của chúng ta nhớ cậu thật đấy." Từ Kiếm Đông mỉm cười tựa lên vai Trương Khải, nhìn màn hình của cậu: "Không sao, tôi có thể giúp cậu chuẩn bị làm thuyết trình."

"Cậu không hiểu..." Trương Khải gục xuống bàn như chết rồi.

Đối với một cậu trạch nam mà nói, phải lên tiếng trước mặt ba trăm người cùng khối cộng thêm N người đến nghe giảng, chuyện này còn đau khổ hơn cả gϊếŧ cậu đó okay?!

Trương Khải cày phim anime hậu cung cả tối mới dịu lại, tắm rửa xong xuôi rồi bò lên giường trên nằm dưới ánh mắt chăm chú của Từ Kiếm Đông.

Trước khi ngủ cậu đột nhiên nhớ ra điện thoại từ tiết Tài chính đến tận bây giờ còn chưa bật, đến tin nhắn đẩy cậu đi chết là do ai gửi cậu cũng không biết. Thế là cậu lại bật điện thoại...

"Bố à, con đi thuê phòng với gái bị cảnh sát điều tra, xin bố nhất định phải gửi 3800 tệ đến thẻ ngân hàng nông nghiệp của cảnh sát Hoàng vào sáng ngày mai..."

...

...

...

"Ban ngày ban mặt mà gửi tin nhắn kiểu này, đây không phải hố ư!" Trương Khải hung dữ vứt điện thoại xuống bên gối.

CHƯƠNG 25: