Trác Dương Bằng căn bản không muốn giới thiệu Nhan Tùy Nguyên với tên miệng rộng Tư Khai Nguyên, dù sao từ miệng của cậu ta cũng không ra được chuyên tốt, nhưng đến cũng đến rồi, nên từ sau khi ngồi xuống hắn chỉ im lặng uống rượu, cự tuyệt trả lời bất kỳ vấn đề gì của cậu ta, trong số bạn bè ít ỏi của hắn thì người phiền nhất là thánh nhiều chuyện miệng lại không giữ được bí mật Tư Khai Nguyên, mỗi lần gặp hắn đều đau đầu
Tư Khai Nguyên thấy không chiếm được tin tức hữu ích gì từ chỗ của hắn liên chuyển sự chú ý sang người Nhan Tùy Nguyên, hắn có vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa khiến người ngoài nhìn vào không thể đoán được cậu vậy mà đã hai sáu tuổi, lúc cười lên có chút đáng yêu, rất dễ khiến người ta thả lỏng cảnh giác, Nhan Tùy Nguyên không quen đối phó với người tự quen thuộc và quá mức nhiệt tình như vậy, chỉ có thể cố gắng không nói sai gây phiền toái cho kim chủ.
"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Tư Khai Nguyên cười tủm tỉm đổ nước trái cây cho cậu, giọng điệu dỗ dành giống như đang thuyết phục học sinh mẫu giáo, khiến cho Nhan Tùy Nguyên không biết nói gì
Nhưng câu hỏi của hắn ta cũng không liên quan đến quyền riêng tư, cậu cũng liền thoải mái trả lời từng cái, nhưng từ đầu đến cuối không hề lộ ra mối quan hệ bao nuôi giữa mình và Trác Dương Băng
Tư Khai Nguyên vốn cho rằng dựa vào lực tương tác của mình, cùng với Nhan Tùy Nguyên nhìn tuổi không lớn có vẻ thiếu kinh nghiệm, dụ cậu nói ra mấy câu chỉ cần vài phút, lại không nghĩ tới người đối diện miệng kín mít ngồi vững như núi Thái Sơn, bất luận hỏi cái gì đều chỉ cười, không moi được chút thông tin hữu ích nào, đành phải buồn phiền im lặng, trong lòng tự nhủ không biết Trác Dương Băng tìm tên nhóc khó đối phó này ở đầu ra
Nhan Tuy Nguyên ngồi không không biết làm gì, cũng không biết uống rượu, đành phải cúi đầu nhìn điện thoại
Vừa lúc cuốn ( chim hoàng yến thế thân của phó tổng hàng tỷ) lại có chương mới
Công cặn bã mặc dù có được người nhưng không có được trái tim khiến nhân vật chính thụ ngày càng gầy gò, hắn thực sự không có cách nào đành nghe theo đề nghị của bác sĩ tâm lý đưa cậu ra ngoài thư giãn, dù sao tìm được người giống bạch nguyệt quang như vậy cũng rất khó, không thể để bị hủy hoại dễ dàng như vậy được.
Thế là công cặn bã liền mang theo nhân vật chính thu đến nơi mình thường hay tới, nghĩ nếu muốn bao nuôi thụ lâu dài thì nên báo với bạn bè của mình một tiếng để cho đám người không có mặt ở bên ngoài biết cậu là người của ai, động vào là chết với hằn.
Tính cách của nhân vật chính thụ vốn đã yếu đuối lại bị ép mang đi ra ngoài gặp mặt bạn bè của công bá tổng căn bã. Kết quả đám bạn kia cũng từng cái đều không phải người, ở trước mặt công cặn bã thì còn nể mặt mà khách khí với thụ, nhưng công cặn bã vừa đi thì đám phú nhị đại bắt đầu nhạo báng và chế giễu cậu chỉ là món đồ chơi thế thân có thể tùy tiện bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, kiêu ngạo và vô lễ không xem cậu là người.
Nhân vật chính thụ củi đầu âm thầm chịu đựng một giọt nước mắt cũng không rơi
Nhưng mà công cặn bã không hay biết gì, sau khi trở về thấy nhân vật chính thụ rất thờ ơ đối với bạn bè của mình thì càng không có sắc mặt tốt với thụ, cảm thấy mất mặt vì vậy không kiềm chế được mà cáu giận với thụ.
Nhan Tùy Nguyên rất nhanh xem xong chương mới, không ngoài ý muốn đều là các hành động tìm đường chết của công cặn bã, dù sao bọn họ vốn là một đám người không có đầu óc, liền thích giai đoạn đầu không làm việc của người, giai đoạn sau truy thê hỏa táng tràng, không giày vò mình thiếu tay, thiếu chân, suýt chút mất mạng thì khi đi ra ngoài không dám nói mình đi ra từ thế giới cặn bã, sẽ bị người khác coi thường.
Xét cho cùng một tên công cặn bã chưa từng chà đạp và nhục nhã vợ mình thì không phải là một tên cặn bã điển hình.
Nhưng cũng phải nói nhân vật chính thụ cũng quá yếu, khóc có tác dụng gì, sao không mua hai quyển (Tố chất cơ bản của diễn viên) về xem đế trau dồi kỹ thuật diễn, dụ dỗ công cặn bã tin tưởng rồi lừa tiền của hắn sau đó quay người đá hắn.
Tuy rằng khinh bỉ, Nhan Tùy Nguyên vẫn nhiệt tình gửi trái tim cho cô xin đăng thêm truyện, bây giờ còn quá ít người chịu viết tiểu thuyết máu chó ngược tâm, tất cả mọi người đều thích truyên ngọt ngào, hiếm hoi lắm mới tìm được truyện của thái thái!
Khoảng mười mấy phút sau, từ cầu thang truyền đến chút động tĩnh, nghe giống như có không ít người tới, Nhan Tùy Nguyên xem hết tiểu thuyết ngẩng đầu, có ba bốn thanh niên vô cùng vui mừng đi đến chỗ này, nhìn quần áo và cách ăn mặc đều là phú nhị đại
"Các cậu đi uống rượu tại sao không gọi chúng tôi?" Một người đàn ông dáng vẻ ôn hòa ngôi xuống cách Trác Dương Băng không xa, rất quen thuộc hỏi
Còn hai người đi theo phía sau anh ta, một người mặc áo len màu đen trông như chưa tỉnh ngủ, một người khác là một cô gái rất đáng yêu có mái tóc xoăn dài, trong lòng còn ôm một chồng sách
Mặc dù đã che giấu, nhưng đôi mắt to tròn của cô vẫn luôn nhìn Nhan Tùy Nguyên từ lúc ngồi xuống giống như đang nghiên cứu cái gì đó
Trác Dương Băng xoa trán, hắn biết tên Tư Khai Nguyên miệng rộng thích xem náo nhiệt khẳng định sẽ đem phiền phức cho mình, đảm khốn kiếp này đến nhanh như vậy nhất định là do tên kia gọi đến.
"Tôi đi uống rượu phải gọi cho các cậu sao?" Hắn thờ ơ nói, "Các cậu đều phá sản hết rồi sao? Ngửi được mùi chạy còn nhanh hơn chó
Tạ Văn Khiêm cũng không tức giận, anh nhìn Cao Thuần im lặng không nói gì và cô gái duy nhất Hàng Tình, tốt tính nói.
"Nghe nói cậu mang theo một anh bạn nhỏ tới? Không giới thiệu một chút sao?"
"Có cái gì để giới thiệu. Trác Dương Bằng không kiên nhẫn, "Chẳng lẽ ai xuất hiện bên cạnh tôi các cậu đều phải biết sao?"
Lúc này Hàng Tình cười ngọt ngào, "Nhưng là Trác ca anh chưa bao giờ dẫn người ra ngoài một mình, chúng tôi tò mò cũng bình thường mà "
Nhan Tùy Nguyên xem mấy người bọn họ tương tác có thể đoán được mấy người này và kim chủ cậu là rất quen thuộc vì chỉ có quen biết nhau nhiều năm mới có thể nói chuyện với nhau như vậy, cậu lại nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết, đoàn rằng những phú nhị đại này sẽ không chào đón mình.
Vẫn phải khiêm tốn làm người.
Tư Khai Nguyên cẩn thận ngồi ở một khoảng cách an toàn bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói vào tai cậu: "Có phải tên ngốc Trác Dương Băng uy hϊếp cậu không?
"Chúng tôi đều biết tính cách của anh ta, trên đời này không thể nào có người thích anh ta."
Nhan Tùy Nguyên ho nhẹ một tiếng đứng đắn nói "Không có, con người Trác tiên sinh rất tốt"
Không chỉ có người rất tốt, mà cho tiên cũng rất tốt
Tư Khai Nguyên về mặt nghi ngờ, không tin tưởng hói: "Cậu nghiêm túc?"
Vẻ mặt hoang mang giống như Trác Dương Băng là một tên cặn bã nam không ai bì nổi
Trác Dương Băng nổi giận. "Tư Khai Nguyên!"
Hàng Tình cũng không nhịn được, cô lặng lẽ ngồi vào một bên khác của Nhan Tùy Nguyên, cùng Tư Khai Nguyên vây quanh cậu, nhẹ giong hỏi: “Vậy là cậu và Trắc ca đang yêu đương phải không?"
Nhan Tùy Nguyên đau cả đầu, không biết phải trả lời vấn đề này như thế này, sợ nói sai sẽ khiến kim chủ tức giân
Trác Dương Băng quả nhiên rất tức giận: "Hàng Tình não cô có lỗ hổng sao?"
"Anh nói có thì là có đi" Hàng Tình chẳng hề để ý, "chúng tôi chỉ quan tâm, đây là chị dâu nhỏ sao?"
Nhan Tùy Nguyên xấu hổ đến mức không biết ngồi ở đâu, cậu lần đầu nhìn thấy phú nhị đại nhiều chuyện như vậy, mà nhìn dáng vẻ của từng người cũng không bình thường lắm.
Đám người này quả thực không bình thường, mặc dù không rõ ràng quan hệ của hai người bọn họ nhưng cũng không ngăn cản được bọn họ tự tưởng tượng.
Theo quan điểm của bọn họ, Trác Dương Băng ngoài khuôn mặt còn nhìn được ra thì thử khác đều vô dụng ai mắt mù mới thích hắn ta.
"Cậu biết không, khi anh ta còn bé đến chó cũng chê". Tư Khai Nguyên rất nhiệt tình kể cho Nhan Tùy Nguyên nghe chuyện của Trác Dương Băng lúc nhỏ, "lúc đó tất cả mọi người đều không muốn làm bạn với anh ta, tính tình anh ta đã không tốt lại còn thích cướp bánh quy nhỏ và bánh kem của người khác, ở nhà trẻ làm mưa làm gió nhất định đòi làm đại ca nhưng đánh nhau lại thua người khác, thường xuyên bị đánh khóc lóc chạy về nhà."
"Cũng chỉ có mấy người chúng tôi tâm địa thiên lương đã thành lập một nhóm từ thiện chấp nhận anh ta, nếu không dựa vào cái tính kén cá chọn canh và hay chửi bởi của anh ta, tám đời cũng không có bạn bè"
"Con người anh ta rất độc miệng, trước kia Hàng Tình nhiệt tình giới thiệu người yêu cho anh ta, nhưng cuối cùng không những không được gì tốt, mà cô ấy và đối tượng hẹn hò còn đều bị mắng như chó, nói cô ấy bất tài, xen vào việc của người khác."
"Ngày hôm sau anh ta đã bị anh trai của Hàng Tình cầm dao đuổi theo mấy con phố"
Nhan Tùy Nguyên
Cuộc sống của bá tổng quả nhiên là đặc sắc
Tạ Văn Khiêm ngồi ở đối diện cười tủm tỉm nâng má nhìn cậu, giống như đang nhìn vật gì rất thú vị, còn Cao Thuần nửa ngủ nửa tỉnh cả người không có tinh thần, Nhan Tùy Nguyên quay đầu nhìn Tư Khai Nguyên đang nhiệt tình phổ cập khoa học cho cậu về thờ thơ ấu của Trác Dương Băng lại nhìn Hàng Tình đang tinh thần tỉnh táo chờ xem náo nhiệt, vào thời khắc ấy, cậu bỗng nhiên rất đồng cản với Trác Dương Băng
Gặp phải đám bằng hữu không làm chuyện của con người này, kim chủ thật khổ.
Trác Dương Băng lúc này cảm xúc gì cũng không có, khuôn mặt tang thương cầm bình rượu im lặng uống một mình, đám người phát rồ này sẽ không dừng lại cho đến khi sự tò mò của bọn họ được thỏa mãn.
Hắn vô cùng hối hận, lúc trước nên đem đầu của Tư Khai Nguyên vặn xuống nhét vào trong bồn cầu.
Mặc dù cả hai đều không thừa nhận, nhưng mấy người kia lại ngầm đồng ý quan hệ của bọn họ là đang yêu đương Nếu bất kỳ ai trong bọn họ đưa người đến cũng sẽ không có gì ngạc nhiên, nhưng nếu là - đầu óc chậm chạp vạn năm cuồng công việc - Trác Dương Băng bỗng nhiên một mình dẫn người ra, đây chính là điều không bình thường bảo không có quan hệ gì quỷ cũng không tin
Mấy người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị người lớn nhà họ Trác nhờ giúp giới thiệu đối tượng nói là nhìn một người đàn ông đã hai bảy tuổi nhưng nhiều năm như vậy không thấy yêu đương với ai, như vậy bình thường sao?
Hơn nữa, kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Trác trên thương trường còn đi tuyên truyền, nói nhị công tử nhà họ Trác mấy năm nay không có ai bên cạnh, chỉ có thể là liệt dương, cái kia chắc chắn không làm được
Ông nội Trác lúc ấy cực kỳ tức giận, hận không thể tổ chức buổi họp báo tuyên bố với thiên hạ cháu trai ông rất tốt, các người biết cái đếch gì!
Còn ý của mẹ Trác thì, là người hay chó đều không quan trọng, nhưng cái mũ không được kia nhất định phải gỡ xuống cho bọn họ, nhà họ Trác từ bao đời nay đều rất tốt và không thể chịu xúc phạm về điều này, thế là Tạ Văn Khiêm, Tư Khai Nguyên nhóm bằng hữu này chỉ có thể thay phiên ra trận giới thiệu các loại nam nữ phù hợp cho hắn ta, nhưng tên ngốc Trác Dương Băng dựa vào sự cay nghiệt của mình đã làm thất bại tất cả.
Không những thế, sau khi đối tượng hẹn hò trở về không có ai là không mắng hắn ta.
"Anh ta xứng đáng bị nguyền rủa cô đơn, ôm máy tính của mình ngủ cả đời." Tư Khai Nguyên khinh bỉ nói, bưng cốc uống nước, "cậu lại ở bên anh ta sẽ biết, anh ta thật ra là một tên ngốc, hình tượng tổng giám đốc bá đạo tất cả đều là giả!"
"Cũng không biết nhiều năm như vậy làm thế nào Giản Lê chịu được anh ta, nếu tôi là Giản Lê, nửa đêm khiêng xe lửa cũng muốn chạy trốn."
Hàng Tình cảnh giác: "Đang yên lành sao anh lại lôi trợ lý Giản của chúng tôi ra?"
Tư Khai Nguyên liếc mắt: "Sao lại là trợ lý Giản của các cô, trợ lý Giản đã đồng ý chưa?"
Nhan Tùy Nguyên bị bọn họ làm cho đầu ong ong, đầu óc như muốn nổ tung.
Trác Dương Băng rốt cuộc không nhịn được bỗng nhiên đứng lên từ ghế sô pha, một tay xách lên Nhan Tùy Nguyên vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, bước nhanh qua Tạ Văn Khiêm đi ra ngoài, bị đám người kia tức giận đến không nói được lời nào.
Nhưng đám người này thật nhẫn tâm, không những không thấy xấu hổ mà còn nhao nhao lấy điện thoại di động ra chụp lại bóng lưng hắn, sự vuisướиɠ được hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người.
Xem náo nhiệt của Trác Dương Băng thật sự quá thú vị.
Lần ra ngoài này không lỗ.