Chương 10

Qua khoảng mười phút, các món ăn bọn họ gọi liền bắt đầu lần lượt được phục vụ

Lúc này nhân viên phục vụ nhẹ nhàng cúi người trải khăn trải bàn cho cậu, sau đó mới cần thận nhấc nắp ra, sau một làn khói trắng ẩm áp bốc lên, Nhan Tùy Nguyên thấy trong đĩa của mình có một miếng bít tết được nướng chín bên ngoài, bên trong mềm, giống như còn mang theo chút tia máu màu đỏ.

"Chín bảy phần, cậu hẳn là có thể ăn."

Nhan Tùy Nguyên gật đầu, cũng không hiểu chín bảy phần và chín có gì khác nhau, nhưng mà khi cầm dao nĩa lại gặp khó khăn, cậu chưa từng ăn bít tết, làm thế nào để cắt một miếng thịt lớn như vậy?

Cậu cố gắng học theo trên TV, đầu tiên dùng cái nĩa cố định thịt bò, sau đó cầm dao cẩn thận cắt, nhưng cậu không thành thạo khiến dao luôn bị trượt, mấy lần suýt cắt bít tết từ trong đĩa bay ra ngoài, dao nĩa chạm vào đĩa kêu leng keng nước thịt cũng bị vẩy mấy giọt ra ngoài.

Trác Dương Băng nhìu mày, hắn không thể chịu nổi tiếng dao nĩa chạm vào đĩa, vừa chói tai lại còn khó nghe, thế là theo thói quen định miệng phun hương thơm, nhưng khi hắn nhìn thấy người ngồi đối diện củi đầu cần thận từng li từng tí hết sức tập trung cắt thịt, dáng vẻ nghiêm túc cần thận lại sơ mắc sai lầm, bỗng nhiên khiến hắn không nói ra được lời khó nghe

Hắn đã đọc qua một chút thông tin nên cũng biết gia cảnh của Nhan Tùy Nguyên rất nghèo, khả năng cao là chưa từng được ăn những thứ này

Cũng phải thôi, nếu điều kiện tốt thì ai sẽ chấp nhận hợp đồng như vậy, Nhan Tùy Nguyên còn đang cùng bò bít tết phân cao thấp thì đột nhiên nghe Trác Dương Bảng nói: "Đưa đây"

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, có chút không hiểu: "Cái gì?"

Trác Dương Băng nhíu mày, không vui lập lại "đưa lại đây!"

"Không được nói chuyện"

Tốc đọ nói của hắn rõ ràng nhanh hơn, khiến cho cái miệng kia giống như là đi mượn, đang nóng lòng muốn trả lại cho người khác, nói chuyện đều bỏng miệng, biểu tình táo bạo ai không biết còn tưởng rằng hắn muốn đành người

Nhan Tủy Nguyên mặc dù không hiểu vì sao hắn lại tức giận, nhưng vẫn nghe lời đẩy đĩa ăn của cậu về phía hắn.

Trác Dương Băng đem đĩa ăn của mình đẩy ra rồi kéo đĩa của Nhan Tuy Nguyên lại, củi đầu tay trái cầm nĩa tay phải cầm dao, đặt ngón trỏ vào chuôi dao nhẹ nhàng cắt, động tác thong thả ưu nhã không phát ra chút tiếng vang nào, chỉ vài lần đã chia miếng thịt mà Nhan Tuy Nguyên cảm thấy khó cắt thành các miếng nhỏ bằng nhau.

Nhan Tủy Nguyên không chớp mắt nhìn chăm chằm động tác của hắn, im lặng ghi nhớ, cậu thế mới biết vừa rồi mình phát ra tiếng vang là thất lễ như thế nào, không trách được sắc mặt của Trác tổng không dễ nhìn.

"Ăn đi" Sau khi Trác Dương Băng cắt xong thịt thì lại đem đĩa ăn đầy trở về, sau đó mới bắt đầu cắt thịt của mình.

Nhan Tùy Nguyên sững sờ, giật mình nhìn chằm chằm những miếng thịt được cát đẹp mắt trong đĩa. "Cho tôi?"

"không thì sao?" Trác Dương Băng cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu lãnh đạm, "Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục gõ đĩa để cho người khác phàn nàn sao?"

Nhan Tùy Nguyên vôn cho rằng hắn đang tức giận nhưng không ngờ hắn lại cắt miếng bít tết cho mình, lập tức không biết làm sao, cậu rất sớm đã ra xã hội nên cũng thói quen đối mặt với ác ý của những người bên ngoài, bỗng nhiên có người tốt với mình cậu còn có chút không quen.

Đặc biệt người đó lại là Trác Dương Băng người nổi tiếng xấu tính và kiêu ngạo

Có kim chủ như vậy, cậu không cảm thấy ấm ức chút nào!

Thâm chí còn có thể tiếp tục phục vụ hắn ba kiếp!

Lần làm thế thân này thật sự rất đáng giá.

Nhan Tủy Nguyên trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói. "Cảm ơn"

Trác Dương Bảng hừ một tiếng, lại không chịu nhận lấy lòng biết ơn trana thành của người khác, mở miệng cay nghiệt "Lần sau tự mình học đi, đứng có cái gì cũng muốn tôi dạy."

Còn có lần sau?

Nhan Tùy Nguyên mỉm cười, khó khăn gật đầu: "Vâng."

Bít tết là chín bảy phần, mặc dù có một chút tơ máu, nhưng ăn ở trong miệng cũng không có mùi tanh, một người không hiểu gì về bít tết như Nhan Tùy Nguyên cũng có thể biết loại thịt bò có mùi vị như vậy khẳng định rất đắt, thịt mềm đến mức vừa vào miệng là tan, trong miệng đều là mùi thơm, khác hẳn với miếng thịt cậu mua ở chợ bán thức ăn.

Một miếng bít tết không đủ để một người đàn ông trưởng thành ăn no, cho nên trên bàn của bọn họ còn có các món ăn nhẹ khác, Nhan Tuy Nguyên ăn từng cái, ngẩng đầu nhìn đến Trác tổng đang mặt không biểu tình nhặt cà rốt để ra ngoài, biểu tình nghiêm túc cần thận như học sinh tiểu học đang làm bài tập.

Trong lòng Nhan Tùy Nguyên buồn cười, củi đầu che giấu nụ cười của mình, sức ăn của cậu không lớn, ăn một lúc là ngừng lại.

Lúc này Trác Dương Băng đang ăn một miếng bánh nhỏ, mặc dù đã cố hết sức để che dấu nhưng Nhan Tùy Nguyên vẫn phát hiện ra hắn cực kỳ hài lòng với miếng bánh gato qua những biểu hiện tinh tế trên khuôn mặt, cậu bỗng nhiên nhớ lại dì Trương đã từng nói với cậu, Trác Dương Băng từ nhỏ đã rất thích đồ ngọt

Cậu lên lút nhìn Trác Dương Băng, hình tượng của hắn rõ ràng là chàng trai lạnh lùng sắc bén, ai có thể nghĩ tới hắn vậy mà lại bí mật thích loại bánh kem thơm thơm ngọt ngọt này

Loại tương phản mạnh này tiểu thuyết đều không viết ra được

Trác Dương Băng chậm rãi ăn xong phần bánh của mình, khi nhìn lại thấy phần bánh của Nhan Tùy Nguyên còn nguyên liền nhíu mày hỏi "Tại sao không ăn?"

"Tiên sinh, tôi không thích đồ ngọt cho lắm" Nhan Tùy Nguyên trả lời.

Trác Dương Băng quả nhiên không vui

Chiếc bánh nhỏ ngon như vậy, cậu ta thế mà lại không thích ăn?

Nhan Tùy Nguyên rất am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, cậu chủ ý tới Trác Dương Băng không vui, trong lòng mơ hồ đoàn được, thăm dò nói "Trác tiên sinh, đồ ăn ở đây hẳn là rất đắt đi?"

"Chiếc bánh này bỏ lại như vậy cũng rất đáng tiếc, tiên sinh có thể ăn giúp tôi không?"

Cậu chỉ chỉ chiếc bánh nhỏ mình chưa hề chạm vào, trên mặt đầy mong đợi, giống như một đứa trẻ háo hức hi vọng nguyện vọng của mình được thực hiện đang nhìn chăm chủ vào người hùng của mình

Loại ánh mắt sùng bái này Trác Dương Băng rất hưởng thụ, nhưng hắn vẫn rất sĩ diện mà khinh thường nói. "Cậu cho rằng tôi là loại người ăn đồ thừa của người khác sao?"

"Ai cho cậu là gan dám đối với tôi không tôn trọng như vậy?"

Nhan Tùy Nguyên trộm liếc mắt, trong lòng tự nhủ, hắn sợ là tốt nghiệp Học viện Hí kịch Trung ương đi

Cậu có chút thất vọng củi đầu xuống "nhưng lãng phí như vậy, rất đáng tiếc."

Sau khi Trác Dương Băng xấu tính theo thói quen, vẫn là nhịn không được kéo chiếc bánh nhỏ về phía mình, còn không quên răn day: "Chỉ một lần này, lần sau không thể như vậy nữa"

Nhan Tủy Nguyên cười đầy ẩn ý, "cảm ơn"

Có vẻ như cậu đã tìm được bí quyết ở chung với kim chủ

Ăn xong một bữa cơm đã là bày rưỡi tối, Trác Dương Băng mang theo cậu lại không vội vàng trở về, lúc trước bận quá, hôm nay hiếm khi không cần tăng ca, hắn cũng muốn đi ra ngoài thả lỏng, nhưng trên thực tế hắn không có kinh nghiệm đưa tình nhân đi dạo nên cũng không nghĩ ra nên đi đâu.

Trước kia khi hắn nhàn rỗi đều sẽ hẹn mấy kẻ dở hơi ra uống rượu chơi đùa nhưng bây giờ hắn không muốn để cho đám người nhiều chuyện kia biết việc mình bao nuôi tiểu tình nhân, thế là quay đầu nhìn Nhan Tuy Nguyên vẫn luôn yên lặng đi sau mình, thuận miệng hỏi: "Bình thường người trẻ tuổi các cậu giải trí như thế nào?"

Nhan Tùy Nguyên "......

Chính hắn cũng mới hai bảy tuổi, sao lại nói chuyện già như là ba bảy tuổi, mọi người đều là người trẻ tuổi không phải sao?

"Tôi có rất ít hoạt động giải trí." Nhan Tùy Nguyên thành thật trả lời.

Cậu vốn không có khả năng có thời gian nhàn rỗi, trừ bỏ ăn cơm đi ngủ,ngoài ăn ngủ thì việc cậu phải đối mặt hàng ngày khi mở mắt ra là kế sinh nhai, nào có tâm trí tham gia hoạt động giải trí, có thêm thời gian còn có thể giao thêm hai đơn đặt hàng

Trác Dương Băng nhìn cậu một chút, lại hỏi: "Vậy khi không làm việc cậu làm gì?

"Ừm. Đọc tiểu thuyết?" Nhan Tùy Nguyên thành thật trả lời.

Trác Dương Băng gật đầu, đồng ý nói: "Thích đọc sách là chuyện tốt, đặc biệt là tiểu thuyết nổi tiếng nên đọc nhiều chút."

Nhan Tùy Nguyên cười xấu hổ, quả nhiên bà tổng đều là người tầng lớp cao thoát ly sự thú vị của tầng lớp thấp, khả năng hắn cũng không biết trên đời này tiểu thuyết cũng chia thành rất nhiều loại, trừ bỏ những loại nổi tiếng, còn có các loại tiểu thuyết máu chó ngu ngốc giấu ở phía dưới lớp băng, rất được đại chúng yêu thích.

"Tôi làm sao có giác ngô như vậy, đều là chút tiểu thuyết tình yêu bình thường" Cậu hàm hồ giải thích.

Trác Dương Băng buồn bực, khó hiểu hỏi. Một người đàn ông như cậu cũng thích tiểu thuyết tính yêu? Đó không phải đều là phụ nữ xem sao?"

Hắn nhớ tên Hàng Tình kia không có việc gì liền thích xem những cái rác rười đó, nghe nói còn lập một bút danh, có không ít người biết đến

"Nam nữ bình đẳng, thật ra cũng rất thú vị" Nhan Tùy Nguyên ngại ngùng cười.

Trác Dương Băng dùng đầu óc ưu tú của mình bày tỏ hắn không thể hiểu nổi, nhưng đây là yêu thích của người khác, hắn cũng không có quyền chất vấn. Nếu Nhan Túy Nguyên cũng không biết đi đầu, vậy vẫn là đến nơi hắn thường tới ngồi một chút đi

Người có thân phận như hắn sẽ không tùy tiện đi ra ngoài chơi, khẳng định sẽ có mấy nơi có định để giải trì và thư giãn, mà Trác Dương Băng lại rất không thích những nơi ầm ĩ, vì vậy bọn họ thường đến quán bar cao cấp, nơi đó hầu như không có người lớn tiếng ồn ào

Hắn mang Nhan Tùy Nguyên đến một trong những câu lạc bộ mà hắn hay đến nhất, nghĩ rằng sẽ không trùng hợp gặp gỡ đám bạn khùng điên xấu xa của mình, chỉ cần một nơi yên tĩnh ngồi thư giãn uống chén trà là được rồi.

Nhưng càng không muốn gặp phải thì càng có thể gặp được

Khi nhìn thấy đồ ngốc Tư Khai Nguyên đầy nhiệt tình hướng về phía mình phất tay. Trác Dương Băng rất muốn quay đầu bỏ đi, coi như mình chưa từng tới.

Đáng tiếc người phục vụ không biết đọc hiểu sắc mặt của người khác đã đi tới cười nhiệt tình chào hỏi. "Trác tiên sinh ngài tới rồi?"

Vì thể diện, Trác Dương Bằng không thể biểu hiện chạy trối chết, đành phải buộc mình quay người lại, bình tĩnh gặt đầu. Hắn vừa định nói thay chỗ ngồi khác, liên nhìn thấy Tư Khai Nguyên vô cùng vui mừng đi tới, nắm lấy ống tay áo hắn kéo đi vào: "Trác ca, anh lâu lắm không đến, mới vừa rồi tôi còn nghĩ ngày mai có nên hẹn anh đến đây hay không.

"Gần đây anh bận việc gì vậy?"

Tư Khai Nguyên thân hình cao lớn, dễ dàng kéo một mét tám mấy Trác Dương Băng như kéo một bao tải, Nhan Tùy Nguyên đi theo phía sau có thể rõ ràng nhìn thấy kim chủ nhà cậu mặt như màu gan heo, rất tức giận, thế là lặng lẽ né tránh sợ bị vạ lây.

Đưa hắn đến ghế sô pha ngồi xuống, Tư Khai Nguyên lúc này mới chủ ý tới còn có người bên cạnh, nhướng mày. "Anh lấy đâu ra anh bạn nhỏ này vậy?"

Nhan Tùy Nguyên không biết giới thiệu mình như thế nào cho phù hợp, đành phải ngậm miệng chờ Trác Dương Băng lên tiếng.

Trác Dương Băng đá vào bắp chân của tên ngu ngốc Tư Khai Nguyên, lạnh giọng mắng "Câm miệng!"

Hắn hối hận tại sao mình lại muốn đến đây, uống cái rắm trà! Lúc ấy nên lập tức về nhà, Tư Khai Nguyên da dày thịt béo, bị đá một chân cũng không kêu đau, cười hì hì ngồi xuống, đầu óc lại nhanh chóng chuyển động

Lấy tính cách vạn năm phải làm người cô đơn của Trác Dương Băng hắn tuyệt đối không có khả năng tùy tiện đưa người đến nơi hắn thích đến nhất, chỗ này đến trợ lý vạn năng như Giản Lê cũng chưa từng tới, anh bạn nhỏ này hẳn là có quan hệ thân thiết với hắn.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tư Khai Nguyên càng sâu, vừa vẫy tay gọi người ta đưa rượu lên, vừa lén lút cầm điện thoại hoạt động ở trong nhóm.

"Chỗ cũ, mau tới xem náo nhiệt!"

“Tên ngốc Trác Dương Băng mang theo tiểu mỹ nhân đến!"