Chương 12

Trên đường trở về sắc mặt của Trác Dương Băng rất khó chịu, ngồi ở trong xe mặt lạnh lùng không nói lời nào.

Lúc này Nhan Tùy Nguyên nào dám trêu chọc hắn, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhớ tới sắp đến thứ tư lớp Trị Thu phải họp phụ huynh, nhất định phải báo với kim chủ một tiếng, nhưng tâm tình kim chủ lúc này rõ ràng không tốt, nếu mở miệng quấy rầy hắn ta sợ là không thích hợp?

Cậu đang suy nghĩ có nên nói hay không thì Trác Dương Băng đã lên tiếng trước.

Đám người kia cậu không cần để ở trong lòng, đều là mấy tên khốn vô pháp vô thiên, lời bọn họ nói cũng không cần coi là thật"

Nhan Tùy Nguyên sửng sốt, ngoan ngoãn gật đầu "vâng."

Mặc dù khi nói lời này về mặt của Trác Dương Băng vẫn không kiên nhẫn như mọi khi, nhưng cậu vẫn mơ hồ cảm giác được, hắn ta giống như đang trấn an mình?

Nhan Tùy Nguyên cân nhắc một lúc mới cẩn thận hỏi: "Trác tiên sinh, thứ tư tôi có thể đi ra ngoài một chuyển không? Để họp phụ huynh cho em gái tôi"

"Vậy cậu đi đi." Trác Dương Băng cũng không làm khó cậu, sau khi đồng ý thì dựa vào lưng ghế nhắm mất ngủ, cũng không định tiếp tục nói chuyện với cậu.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Nhan Tùy Nguyên có một ý nghĩ kỳ lạ.

Chú Trần có lẽ không lừa cậu, mặc dù kim chủ luôn cay nghiệt và nhìn không dễ đến gần, nhưng có lẽ hắn ta thực sự là người tốt.

Sau đêm hôm đó, quan hệ của cậu và kim chủ lại khôi phục không lạnh không nhạt như trước, Nhan Tùy Nguyên có tâm muốn thực hiện nghĩa vụ của mình, nhưng Trác Dương Băng lại quá bận sớm tối đều không thấy người, sau này cậu mới nghe dì Trương nói hắn ta có nhà ở trong nội thành, có đôi khi quả muốn không về được sẽ ngủ lại đó một đêm.

Cuộc sống không có kim chủ cai quản trôi qua nhanh như cổ tích.

Chẳng mấy chốc đã là thứ tư, Nhan Tùy Nguyễn thức dậy rất sớm, dì Trương biết cậu đi họp phụ huynh nên cố ý nấu bữa sáng sớm hơn, bà thở dài.

"Nhìn cậu tốt như vậy, em gái của cậu nhất định cũng không tệ nhỉ?"

Nhan Tùy Nguyên bưng bánh bao dì Trương làm, vừa ăn vừa trả lời: "Tri Thu ít nói và hiểu chuyện, vừa ngoan ngoãn lại học giỏi, thường xuyên đứng nhất trong các kỳ thi"

Dì Trương chỉ có hai người con trai, chờ mãi con dâu cả vào cửa, kết quả lại sinh hai cháu trai, khiến bà ngày nào cũng ước trong nhà có con gái, chỉ cần nghe nói nhà ai có con gái là trong lòng đều rất ghen tị

Ăn xong bữa sáng, Nhan Tùy Nguyên ngồi xe bác Trần chở tới trường học, xe máy điện từ lần trước đâm xe mang đi sửa phải hai ngay nữa mới lấy được, cậu chỉ có thể bắt xe đến trường học. Nhưng cậu không dám để bác Trần dừng xe cạnh trường học, chỉ nhờ bác thả xuống cách trường hai dãy nhà rồi tự đi bộ vào.

Trường cấp hai số một là một trong những trường học tốt nhất của thành phố, ngoại trừ trường cấp hai số ba thì nó là trường có tỷ lệ lên lớp cao nhất, nguyên bản bọn họ cũng không thuộc khu học này, là Trị Thu thành tích tốt tự mình thì vào, lúc ấy câu đã tự hào rất lâu.

Hôm nay là ngày trường học họp phụ huynh nên cổng trường đồ rất nhiều xe sang trọng rất nhiều học sinh nhà có tiền đều đi học ở đây, lớp học của Trị Thu ở tầng bốn, vì trước kia cậu đã đến nhiều lần nên quen đường trực tiếp đi thẳng tới

Vừa tới cửa lớp học, cô gái nhỏ đã chở sẵn rồi.

Nhan Tùy Nguyên dáng dấp đẹp trai và Nhan Trị Thu cũng không xấu, dù mặc một bộ đồng phục bình thường cũng khó giấu được nét đẹp riêng của một cô gái, cô có một khuôn mặt trứng ngỗng trăng nộn sạch sẽ, mi thanh mục tú, tóc dài đen nhánh buộc đuôi ngựa lộ ra cái trán trơn nhẫn đầy đặn, một thân phong độ của người trí thức

"Anh à. Cô chạy bước nhỏ tới, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ

Nhan Tùy Nguyên đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười nói. "Trị Thu của chúng ta lại cao hơn rồi

Nhan Tri Thu ngượng ngùng cười, trên má xuất hiện một cái lúm đồng tiền nhỏ, "vào đi anh?"

Hai anh em tay nắm tay vào lớp học, rất nhiều phụ huynh đã ngồi bên trong, Nhan Tùy Nguyên rất nhanh cũng tìm được vị trí của Trị Thu, ở góc trái hàng thứ nhất. Bởi vì thành tích của cô rất tốt nên từ bé đến lớn đều là hàng thứ nhất, không cần tốn sức đoán.

Ngồi vào chỗ của Trị Thu, Nhan Tùy Nguyên thuận tay cầm bài thi của cô lên, nội dung học năm thứ hai trung học cậu còn nhớ mang máng một chút, nhìn một lúc lại để xuống, nhưng khi cậu cúi đầu bỗng phát hiện trên tay Trị Thu có một số vết xước, vôi vàng cầm lấy ngó trái ngó phải xem, làm sao lại bị thế này?"

Nhan Trị Thu im lặng một lúc rồi mới nhỏ giọng giải thích nói "Hai ngày trước em đi lấy nước không cẩn thận bị vấp ngã, chắc là khi đó tay cọ xuống sán"

Cách nói năng của cô nhỏ nhẹ, so với những cô gái năng động khác thì thiếu một phần sức sống ở trong trí nhớ của Nhan Tùy Nguyên, em gái giống như vẫn luôn rất hiểu chuyện, chưa từng tức giận khóc to, cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện hay cãi nhau với người khác, mềm mại như một con thỏ nhỏ.

Cậu nhìn những vết xước kia mà đau lòng muốn chết, đôi bàn tay vốn nhỏ nhắn mềm mại giờ có nhiều vết thương như vậy, không biết sau này có để lại sẹo hay không "vậy em có đến phòng y tế lấy thuốc bôi không? Sau này đi lấy nước phải cẩn thận, thà đi hai chuyến chứ đừng lấy một lần đầy quá."

"Em đã gặp bác sĩ rồi, không sao đâu." Nhan Tri Thu mềm mại trả lời, “anh đừng lo, không đau chút nào."

Nhan Tùy Nguyên nhìn những vết xước kia, nghĩ nếu có thể ở cạnh chăm sóc cô thì thật tốt, em gái của cậu tuổi còn nhỏ đã phải ở ký túc xá, thật sự rất vất vả

Hai anh em họ đang nói chuyện thì bên ngoài lớp bỗng nhiên có động tĩnh, giống như có một người rất quan trọng đã đến, Nhan Tùy Nguyên và Trị Thu nghe được tiếng động ở cửa cũng theo bản năng ngẩng đầu lên xem, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã khiến cầu cứng đờ tại chỗ.

Có một người phụ nữ châm rãi bước vào từ ngoài cửa lớp.

Trời mới bắt đầu vào xuân nhưng cô đã mặc trên người bộ thời trang mùa xuân với lối trang điểm tinh tế, bộ váy dài mỏng nhẹ làm nổi bật thân hình mảnh mai thanh thoát, tóc dài đen nhánh được bùi gọn trang nhã bằng một cây trâm ngọc trắng, dưới chân là đôi giày cao gót màu trắng bạc, khi bước đi phát ra tiếng vang rất êm tai, trên người có còn đeo đồ trang sức bằng trân châu, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng trắng dịu dàng, trên tay còn treo túi xách nhỏ tinh xảo.

Cô ta trông cũng không còn trẻ nhưng trên mặt lại không có một nếp nhăn nào, toàn thân toát lên vẻ sang trọng và quý phái, như thế tất cả mọi người chỉ là vật làm nền.

Tất cả mọi người trong lớp đều bị cô ta thu hút, một số nam sinh còn phát ra tiếng cảm thán, mọi người đều đang bàn tán xem đây là mẹ của ai mà xinh đẹp như vậy.

Chỉ có Nhan Tùy Nguyên mặt không cảm xúc, không có một chút kinh ngạc nào.

Dù đã đi qua mười bốn năm nhưng bộ dáng hiện tại của bà ta vẫn không khác gì trong trí nhớ cậu, không già đi chút nào, khác chỉ là trong trí nhớ cô không có quần áo và trang sức đẹp như bây giờ, cũng không kiêu ngạo như là tiên nữ từ trên trời rơi xuống

Hóa ra ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy bà ta đã sống tốt như vậy, chẳng trách năm đó bà ta đã không chút do dự mà bỏ rơi mọi thứ để rời khỏi ngôi nhà của họ

Bên cạnh người phụ nữ còn có một cô gái khác tuổi gần với Tri Thu, mặc dù trồng cũng xinh đẹp nhưng vẻ kiêu ngạo và khinh thường trên khuôn mặt cô ta khiến người khác rất khó có ấn tượng tốt. Cô ta kéo cánh tay người phụ nữ đi qua bục giảng và ngồi ở phía bên kia, cách chỗ ngồi của Tri Thu một lối đi nhỏ.

Người phụ nữ kia thâm chí không nhìn hai anh em họ, chỉ mỉm cười đi theo cô gái kia lại chỗ ngồi xuống, cúi đầu nhẹ nhàng nói chuyện, đôi mắt đây yêu thương và dịu dàng nhìn cô gái

"Cậu ấy là Nguyên Thiến, tháng trước mới chuyển đến" Nhan Tri Thu thấy cậu nhìn chằm chằm vào họ liền nhỏ giọng giới thiệu với cậu, "ngồi bên cạnh là mẹ của cậu ấy"

"Mẹ?" Nhan Tùy Nguyên ảnh mắt đây mỉa mai, cố gắng kìm nén cơn giận để không phun ra những lời cay nghiệt khó nghe trước mặt Tri Thu, cậu không muốn em gái thấy mặt không tốt của mình, nhưng bàn tay giấu ở dưới bàn lại năm chặt khiến móng tay cắm chặt vào thịt

Nhan Tri Thu sống cùng cậu nhiều năm như vậy nên tất nhiên hiểu được tính khí của anh trai mình, cô nhận ra sự thù địch không thể giải thích của anh trai đối với mẹ con Nguyên Thiến, mặc dù không biết lý do tại sao nhưng vẫn rất lo lắng "Anh, anh không sao chứ?"

Nhan Tùy Nguyên buộc mình quay đầu không nhìn đôi mẹ con đang thân mật kia, thật lâu mới bình phục được cảm xúc của mình, miễn cưỡng cười nói: "Anh không sao"

Lúc này giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng đến và cuộc họp phụ huynh có thể được tổ chức đúng giờ, nhưng Nhan Tùy Nguyên lại không thể tập trung lực chú ý nghe giáo viên nói, trong đầu không nhịn được nhớ lại sự việc xảy ra nhiều năm trước

Cậu còn nhớ rõ ngày cuối cùng cậu nhìn thấy người phụ nữ kia.

Hôm đó bà ta đưa cậu đến công viên giải trí mà cậu vẫn luôn rất muốn đi để chơi vòng quay ngựa, hai người đã trải qua một ngày rất vui vẻ ở đó. Mặc dù lúc ấy bà ta vừa sinh Tri Thu được ba tháng nhưng dáng người đã hồi phục như một cô gái chưa từng sinh nở, khác hẳn với những người phụ nữ khác trong thôn

Ngày hôm đó bà ta đặc biệt vui vẻ, giống như vừa gặp được chuyện gì vui.

Nhan Tùy Nguyên nhớ rõ khi mặt trời lặn bà ta mới đưa mình về nhà, khi đó bọn họ không sống trong căn hộ cũ kỹ ở tiểu khu mà là một tòa nhà hai tầng nhỏ ở nông thôn, vào thời điểm đó cũng được coi như một gia đình giàu có trong thôn.

Bà ta để Nhan Tùy Nguyên đi vào sân nhưng mình lại đứng ở cổng không đi vào, chỉ dịu dàng nhìn cậu nói. "Nguyên Nguyên, mẹ phải đi rồi"

"Về sau, mẹ sẽ là mẹ của người khác"

"Con đi theo ba nhất định phải sống tốt"

Lúc đó Nhan Tùy Nguyên mới sáu tuổi, cũng không hiểu những lời nói đó có ý gì, nhưng biết bà muốn đi, vì vậy ném Siêu Nhân Điện Quang vừa tới tay mà mình rất thích để kéo bà về nhà, nhưng ba lại từ trong nhà đi ra ôm lấy cậu.

Cậu ở trong ngực ba trơ mắt nhìn bà ta đi xa, bóng lưng ở dưới ánh nắng cuối ngày kéo ra thật dài.

Cậu mãi mãi nhớ rõ hoàng hôn đỏ rực ngày hôm đó, cũng nhớ rõ tiếng khóc kìm nén của người ba đang ôm chặt cậu.

Không ngờ sau mười bốn năm, bọn họ lại gặp lại nhau vào một dịp như vậy.

Bà ta rõ ràng chỉ cách cậu một lối đi nhỏ, nhưng lại không nhận ra bọn họ, thật là quá buồn cười.

Bà hờ hững nhìn lại đôi mẹ con kia một lần nữa, người phụ nữ kia đang mỉm cười đưa bàn tay thanh mảnh được bảo dưỡng cẩn thận nhẹ nhàng vén sợi tóc rũ trên trán Nguyên Thiến, không biết đang thì thầm điều gì dỗ cô ta vui vẻ, giống như bao người mẹ yêu thương con gái khác, dịu dàng và quan tâm.

Nhan Tùy Nguyên cười nhạo quay đầu lại.

Tri Thu im lặng nắm chặt tay của cậu ở dưới bàn, muốn trấn an cảm xúc của anh trai, mặc dù cô căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhan Tùy Nguyên cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay em gái, buộc mình lên tiếng an ủi cô: "Không sao đâu, anh chỉ đang suy nghĩ chuyện khác."

Cậu còn có em gái phải bảo vệ, không thể dễ dàng nổi giận chỉ vì chút chuyện nhỏ này.

Hiện tại em gái mới là người quan trọng nhất của cậu, chỉ cần Tri Thu sống tốt, những người khác đều không quan trọng.