Chương 3: Giải cổ túy hoa

Nhìn Cố Thành trong hộp gỗ ngồi dậy, tôi đứng hình như bị sét đánh.

1

Nghe tiếng của bố ở đầu bên kia điện thoại hỏi có phải đã có tin tức của tôi rồi không, tôi mới hoàn hồn, vội đáp: "Bố, con không sao, con đang ở nhà tổ của nhà họ Cung, đã báo cảnh sát rồi."

Nghe được giọng của tôi, bố kích động hỏi nhà tổ ở đâu, ông ấy sẽ đến đón.

Từ đầu đến cuối ông không hỏi tôi tại sao lại ở đây, cũng không hỏi tôi đã trải qua chuyện gì, chỉ liên tục an ủi, bảo tôi đừng sợ, mọi việc đã có họ, đừng lo, chỉ cần tôi không sao là được.

Đây mới là người nhà!

Nhưng tôi cũng không biết nhà tổ nhà họ Cung ở đâu, nói với bố đợi cúp máy sẽ gửi định vị bên này qua.

Mà Cung Mặc lúc này thấy Cố Thành hồi sinh, vừa mừng vừa sợ.

Anh không ngừng vỗ lưng Cố Thành, cẩn thận đỡ anh ta ra ngoài, hỏi anh ta có thấy khó chịu chỗ nào không, sau đó giật lấy di động trong tay tôi gọi cho cấp cứu, yêu cầu thêm một chiếc xe tới. Anh còn nói rõ Cố Thành đột ngột qua đời vì một cơn đ,au tim, bây giờ tỉnh lại, nhất định phải có bác sĩ tim mạch tới.

Tôi dựa vào cửa nhìn Cố Thành vẫn còn yếu ớt ho khan, nhớ đến lời Cung Đại nói anh ta sẽ sống lại vì có h,uyết mạch kế thừa, theo bản năng che bụng.

Bây giờ Cố Thành sống thật lại rồi, chẳng lẽ tôi sẽ mang thai con của anh ta sao?

Nhưng không phải Cung Đại nói còn hai lần nữa ư?

Hơn nữa người xảy ra quan hệ với tôi không phải Cố Thành mà?

Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Cố Thành ngẩng đầu cười với tôi, ánh mắt tràn ngập sự vui mừng, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại tiếp tục ho.

Cung Mặc nói chuyện điện thoại xong, vỗ lưng anh ta, dặn anh ta đừng kích động hay di chuyển, đợi bác sĩ đến, sau đó Cung Mặc quay đầu dùng ánh mắt dò xét và cảnh sát nhìn tôi, môi mấy máy: "Đừng - Kích - Thích - Nó!"

Thấy anh căng thẳng như vậy, lòng tôi không hề dao động.

Vẫn là gia đình quan trọng nhất.

Anh quan tâm chị gái và cháu trai, mà người quan tâm tôi nhất đương nhiên là người nhà của tôi.

Khi xe cấp cứu đến, Cố Thành vẫn không ngừng ho rồi khạc đờm, còn Cung Đại thì vẫn hôn mê.

Cung Mặc bế Cung Đại lên xe trước, sau đó giải thích tình trạng của Cố Thành với nhân viên y tế.

Còn tôi người đầy th,ương tích được y tá đỡ lên xe cấp cứu.

Khi cảnh sát đến, bọn họ đi tìm Cung Mặc là người báo cảnh sát, thấy anh đang loay hoay bận rộn nên mới tìm đến đương sự như tôi để lấy lời khai.

Thấy cảnh sát đi về phía tôi, Cung Mặc ở phía sau gọi: "Vân Phàm!"

Giọng điệu đầy sự cảnh cáo, chắc là sợ tôi nói gì đó bất lợi cho Cung Đại và Cố Thành.

Nhưng tôi nên nói gì đây.

Nói tôi uống bát th,uốc xong ngất xỉu, trong đó bị vẽ h,uyết phù lên lưng, trong mơ hoan hảo với một người không tồn tại cả đêm, sau đó Cố Thành ch,ết bao nhiêu ngày đột nhiên sống lại?

Dù cảnh sát có tin thì cũng chỉ nghĩ "cô dâu" như tôi giấu th,i th,ể của Cố Thành trong hộp gỗ, sau đó hoan hảo với người khác, khiến anh tức giận đến mức sống dậy.

Chỉ riêng việc Cung Đại hạ cổ tôi, dùng vu thuật cứu con trai, bản thân tôi cũng thấy hoang đường!

Huống hồ bà ta đang hôn mê, nói không chừng sau khi tỉnh lại sẽ phản bác tôi.

Thế nên lúc cảnh sát hỏi, tôi chỉ lắc đầu nói mình hôn mê cho đến khi Cung Mặc tới tìm, hoàn toàn không biết những gì xảy ra ở nhà tổ.

Cảnh sát không tin, muốn hỏi thêm.

Việc này quá kỳ lạ, tôi lại rất mệt, không dám nhớ lại nữa nên học theo Cung Đại giả vờ đ,au đầu.

Cuối cùng cảnh sát chỉ đành ở lại khám nghiệm hiện trường, chỉ có một người được cử đi cùng xe cứu th,ương đến b,ệnh viện.

Khi đóng cửa lại, Cung Mặc nhìn tôi, gật đầu.

Nửa đường đến b,ệnh viện, gặp xe của bố mẹ tôi, họ cùng tôi đến b,ệnh viện.

Vì đã báo cảnh sát nên có một nữ cảnh sát chờ sẵn để thu thập chứng cứ.

Tôi được đưa đi, có vết trói ở tay chân, có dấu vết của việc quan hệ nhưng lại không tìm được dịch tiết hay lông tóc.

Trong quá trình xét nghiệm m,áu, người ta phát hiện trong cơ thể tôi có loại th,uốc gây ả,o gi,ác nhưng họ không tra cứu được đó là th,uốc gì.

Tôi xem báo cáo, theo bản năng nhớ đến cái tên "Túy hoa âm" mà người trong mơ nhắc đến.

Nhưng khi cảnh sát hỏi tôi có thấy kẻ bị tình nghi không, tôi vẫn lắc đầu.

Chẳng lẽ nói là Cung Mặc?

Đến bây giờ tôi mới biết người trong mơ không phải Cung Mặc.

Cái cảnh sát muốn tìm là bằng chứng nên đương nhiên không tin, nhưng cuối cùng họ chỉ kết luận là c,ưỡng hi,ếp.

Bố sợ tôi kích động nên sau khi lấy chứng cứ, ông lịch sự mời nữ cảnh sát ra ngoài.

Mẹ chỉ bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe, không nói gì thêm.

Tôi không dám nói với mẹ rằng dù không phát hiện tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể nhưng chỉ sợ tôi đã mang thai rồi, vì vậy dù biết mẹ đang buồn, tôi vẫn đề nghị uống th,uốc tránh thai.

Ở b,ệnh viện mấy ngày, sau khi xác định mọi vết th,ương đã ổn, tôi định xuất viện về Miêu trại tìm bà ngoại.

Người trong mơ nhắc đến tên bà ngoại, nói bà sẽ cứu tôi, chứng tỏ đó không phải giấc mơ, người đó thật sự tồn tại.

Mấy hôm nay qua lời của các điều dưỡng, tôi biết Cố Thành thật sự đã sống lại.

Vì tình hình đặc biệt nên anh ta đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Trong y văn cũng đã ghi nhận vài trường hợp một người ch,ết đột ngột do cơn đ,au tim sống lại.

Bố tôi hỏi thăm cảnh sát, biết được gần nhà tổ nhà họ Cung không có giám sát, Cung Đại và tôi cùng mất tích, nhưng hôm đó ở nhà tang lễ có nhiều người nhưng chẳng có ai thấy chúng tôi rời đi bằng cách nào, bởi vậy không ai biết tại sao chúng tôi lại xuất hiện ở nhà tổ của nhà họ Cung.

Còn về việc Cố Thành được chuyển đến đó như thế nào, tại sao lại tỉnh dậy, Cung Đại chỉ nói mình hôn mê, đến khi Cung Mặc tới tìm thì mới tỉnh, những chuyện khác bà ta không hề hay biết. Nếu bị hỏi thêm, bà ta sẽ nói mình đ,au đầu, mất trí nhớ.

Bố Cố và Cung Mặc cũng có bằng chứng ngoại phạm.

Những ngày tôi nằm viện, Cung Mặc không đến.

Cảnh sát không điều tra được gì, hỏi Cung Mặc thì anh nói không thấy chị gái nên thử về nhà tổ tìm xem.

Hôm tôi định xuất viện, Cố Thành còn đang rất yếu chạy ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt đến tìm tôi, mặc kệ sự ngăn cản của bố mẹ tôi, vừa đến đã nói: "Vân Phàm, anh biết anh không nên che giấu b,ệnh tình của mình, nhưng anh thật lòng với em. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, tim anh đã không sao, em đừng giận, chúng ta làm hòa đi..."

Anh ta càng nói càng kích động, còn kéo tay tôi.

Ngay khi bố tôi định đẩy anh ta ra thì Cung Mặc đột nhiên xuất hiện, giữ tay Cố Thành: "Thành Thành, cháu không thể rời khỏi phòng b,ệnh."

Tuy nói thế nhưng anh lại nhìn tôi như muốn hỏi tội.

Tôi buồn cười kéo chăn lên, giải thích: "Tự anh ta tới, tôi không có đi tìm anh ta."

Đến giờ người nhà của Cố Thành vẫn nghĩ tôi quyết rũ anh ta, khiến anh ta đột ngột qua đời ngay đêm tân hôn.

"Cậu!"

"Về phòng trước đi."

Cung Mặc kéo Cố Thành đi.

Vừa tới cửa, Cố Thành đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với tôi: "Vân Phàm, anh từ cõi ch,ết trở lại, mất rồi còn tìm được về. Chúng ta đã đăng ký kết hôn, cũng đã tổ chức hôn lễ, sau này chúng ta sống hạnh phúc bên nhau có được không?"

2

Nghe Cố Thành nói như vậy, Cung Mặc đang đỡ anh ta cũng cứng đờ huống chi là tôi.

Mẹ tôi hừ lạnh, định nói gì đó thì bị ánh mắt của bố tôi ngăn lại. Ông đắp chăn cho tôi, ra hiệu bảo tôi đừng nói gì cả, sau đó cười nói với Cố Thành: "Vân Phàm sắp nghỉ ngơi rồi, cậu cũng về nghỉ ngơi đi. Khó khăn lắm mới sống lại, sức khỏe quan trọng nhất."

"Bố!" Cố Thành đẩy Cung Mặc ra, đi về phía bố tôi, "Con giấu b,ệnh là lỗi của con, nhưng con là thật lòng với Phàm Phàm. Bọn con đã kết hôn rồi, bây giờ bác sĩ cũng nói sức khỏe con đã ổn. Từ nay về sau con sẽ đối xử với Phàm Phàm thật tốt, bố với mẹ nhất định phải tin con. Bố mẹ có điều kiện gì cứ đưa ra, chỉ cần được ở bên Phàm Phàm, việc gì con cũng đồng ý."

Thấy cậu ta như thế, bố tôi không đành lòng nói những lời cay nghiệt, quay sang nhờ Cung Mặc đưa anh ta đi.

"Thành Thành." Cung Mặc vội kéo anh ta ra ngoài, "Đừng kích động, chú ý sức khỏe."

Bố Cố và cá điều dưỡng vội chạy tới.

Cố Thành bị kéo đi, mới đi hai bước, anh ta bỗng nhiên nghiêng đầu nói với Cung Mặc: "Cậu, cậu có biết cưới được Phàm Phàm cháu vui thế nào không, cháu không muốn mất đi cô ấy, cậu giúp cháu khuyên cô ấy với bố mẹ đi."

Vừa nói anh ta vừa nhìn tôi, cuối cùng bị bố Cố kéo đi.

Cung Mặc đứng ngay cửa phòng b,ệnh nhìn tôi, sau đó nhìn bố mẹ tôi, do dự mấy giây mới nói: "Thành Thành thật lòng thích em, nếu..."

"Nếu cái gì?" Mẹ tôi ngắt lời.

"Mẹ!" Tôi vội gọi bà ấy, lắc đầu.

Sau những gì đã trải qua, tôi biết Cung Đại giỏi thuật vu cổ, người như thế không nên đắc tội thì hơn.

Tôi nói với Cung Mặc: "Không có nếu như, khó khăn lắm anh ấy mới sống lại, ngoài sức khỏe thể chất ra thì đừng để bị kích động. Sau khi xuất hiện, tôi sẽ đề nghị ly hôn, anh nói chuyện với người nhà anh ấy đi, sau đó uyển chuyển nói cho anh ấy biết. Ngoài ra phiền anh chuyển lời cho chị anh, lần này đúng là lỗi của tôi, tôi không nên trêu chọc Cố Thành. Bây giờ nếu anh ấy đã tỉnh, việc này cứ coi như là quá khứ. Những bức tranh kia tôi cũng đốt rồi, những điều không có thật tôi sẽ quên đi. Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ tránh xa tất cả mọi người trong gia đình anh, bảo bà ta cứ yên tâm."

Tôi nhìn cố ý nhấn mạnh bốn chữ "tất cả mọi người" là để nói cho Cung Mặc biết trong đây không chỉ có Cố Thành, mà còn chính anh.

Cung Mặc nhìn tôi, ánh mắt thoáng sự đ,au th,ương. Cuối cùng, anh chỉ cười kh,ổ gật đầu rồi xoay người bỏ đi như chạy trốn.

"Cậu ta còn mặt mũi đến đây à!" Mẹ tôi nói thẳng, "Chúng ta đi trước đi, để bố con ở lại làm thủ tục xuất viện, gia đình chúng ta đi du lịch đâu đó một hai tháng nhé."

Vừa bước ra khu nội trú, tôi nghe thấy tiếng gõ ống tre quen thuộc, theo bản năng quay đầu thì thấy Cung Đại mặc áo b,ệnh nhân đứng trên tầng cao nhất của khoa nội trú, tay đang cầm thứ gì đó.

Âm thanh trong trẻo từ ống tre vang xa, từng nhịp gõ như đánh thẳng vào tim tôi khiến tim tôi đập thình thịch.

Cho dù khoảng cách rất xa, tôi vẫn có thể thấy bà ta đang nhếch môi cười.

"Sao vậy?" Mẹ tôi cũng quay đầu nhìn.

Nhớ đến những điều kỳ lạ xảy ra trong nhà tổ và việc Cố Thành sống lại, tôi đoán Cung Đại chắc chắn đã làm gì đó với mình.

Sợ mẹ lo lắng, càng sợ Cung Đại hại mẹ mình, tôi vội kéo mẹ lại: "Không sao đâu."

Về đến nhà, tôi lấy lý do muốn được yên tĩnh một mình để từ chối khéo đề nghị đi du lịch của bố mẹ, sau đó chuyển về căn hộ của mình.

Tiễn bố mẹ đi xong, tôi định gọi điện cho bà ngoại hỏi thăm thì vừa xoay người đã nhìn thấy Cung Đại.

Toàn thân tôi cứng đờ, theo bản năng lùi lại.

Nhưng tôi vừa cử động, Cung Đại bỗng mím môi huýt sáo, toàn thân tôi lập tức không còn sức lực, tay chân như bị kim đâm, nhất là cổ tay và cổ chân bị trói, cảm giác như sắp bị chặt đứt vậy.

Tôi đ,au đớn nằm cuộn tròn dưới đất, mồ hôi đầm đìa, cổ họng như bị nghẹn lại không thể kêu lên.

"Tôi đã hạ cổ lên người cô rồi. Cố Thành đã sống lại, nếu cô đã gả cho nó thì phải sống với nó." Cung Đại vuốt ve mặt tôi, sau đó dùng móng tay sắc nhọn bóp cằm tôi, "Cô đừng hòng trốn, cũng đừng hòng làm gì cả. Không muốn bố mẹ mình gặp chuyện không may thì ngoan ngoãn nghe lời, bảo cô làm gì thì làm nấy. Còn nữa..."

Tay còn lại của bà ta ấn mạnh lên bụng tôi.

"Sinh cho nó đứa con càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ khiến cô muốn sống cũng không được, muốn ch,ết cũng không xong." Bà ta bật cười, mặt kề sát tai tôi, "Nếu cô ch,ết, tôi sẽ làm cô sống lại, cô cũng tận mắt thấy rồi có đúng không?"

Cơn đ,au dữ dội khiến toàn thân tôi co giật không kiểm soát, thậm chí còn bốc ra mùi hôi thối.

Tôi muốn gật đầu nhưng lại không thể làm gì trừ nghiến răng vì đ,au.

"Ha ha! Thật muốn cho Cung Mặc xem bộ dáng này của cô." Cung Đại chán ghét rút tay về, cười lạnh, "Để cô ngoan ngoãn hơn, tôi vẫn phải cho cô chứng kiến chút thủ đoạn của tôi để cô không dám gây chuyện nữa."

Dứt lời, bà ta sờ gáy tôi.

"Không thể trách tôi được. Nếu cô có thể tiếp nhận tình cổ thì tôi đã hạ tình cổ khiến cô yêu Cố Thành ch,ết đi sống lại rồi, cần gì phải kh,ổ như vậy."

Ngay khi đầu ngón tay lạnh băng của bà ta chạm vào gáy tôi, ngoài cửa bỗng có tiếng chuông và âm thanh giòn giã.

Cung Đại rút tay về, trừng mắt: "Hừ, mụ già ch,ết tiệt kia thế mà lại ra ngoài! Cô may mắn lắm đấy!"

Nói hết câu, bà ta đi thẳng vào phòng tôi.

Sau đó có tiếng nhập mật khẩu ở bên ngoài và tiếng gọi lo lắng của bà ngoại: "Phàm Phàm! Phàm Phàm!"

Cung Đại vừa đi, cơn đ,au lập tức biến mất.

Tôi cố gắng đứng dậy nhưng lại lảo đảo ngã xuống.

"Phàm Phàm!" Bà ngoại mặc đồ Miêu vội vàng chạy vào, theo sau là Cung Mặc.

3

Thấy tôi nhếch nhác, Cung Mặc vội chạy tới bế tôi lên mặc cho người tôi dính đầy bụi bẩn, quay đầu nhìn bà ngoại: "Ca bà, cô ấy..."

"Trong phòng! Cung Đại!" Tôi cố hết sức giơ tay chỉ vào phòng.

Nghe đến cái tên Cung Đại, bà ngoại híp mắt, lập tức chạy về phía tôi chỉ, mở cửa ra.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng khắp phòng ngủ từ trần đến sàn nhà.

Bà ngoại lấy ra một chiếc chuông bạc tôi chưa từng thấy, đung đưa, còn chưa bước vào trong đã lắc đầu với tôi: "Không có ai cả."

Sau đó bà dặn dò Cung Mặc: "Cậu đưa con bé đi tắm đi, để tôi tìm thêm."

Cung Mặc bế tôi vào phòng tắm, đặt tôi dưới vòi sen, một tay đỡ tôi, tay kia cầm vòi sen điều chỉnh nhiệt độ rồi cởi đồ cho tôi.

Lúc này tôi mới biết mình thảm thế nào.

Hơn nữa anh không phải người trong mơ.

Tôi không thể công khai thay đồ trước mặt anh, vì thế đẩy anh ra: "Anh ra ngoài đi, tự tôi làm được."

Cung Mặc sửng sốt vài giây, cười an ủi: "Em bây giờ là bệnh nhân, chăm sóc em là việc nên làm thôi."

"Ra ngoài!" Tôi đẩy anh một cái, kiên quyết lắc đầu, "Tự tôi tắm được."

"Nhưng hôm trước em bảo lúc tắm gặp hồn ma của Thành Thành, em sợ..." Cung Mặc vẫn không yên tâm.

Lần trước tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong lòng anh đúng là xấu hổ.

"Nếu đã sống lại thì anh ấy không phải hồn ma!"

Tôi nhất quyết đẩy Cung Mặc ra, nhưng sức lực anh rất lớn, tôi lại rất yếu, may mà kịp giữ chặt ống nước.

Cung Mặc thấy vậy vội đỡ tôi đứng yên, cười khổ: "Vậy em tự tắm đi, tôi ở bên ngoài chờ, có vấn đề gì cứ gọi tôi."

"Cảm ơn." Hai tay tôi ôm chặt ống nước, không cho hai chân yếu ớt ngã xuống.

Nhưng dù vậy khi Cung Mặc buông tay, cơ thể tôi vẫn lảo đảo.

"Cẩn thận!" Cung Mặc lại duỗi tay.

Tôi trầm giọng: "Mời anh ra ngoài!"

Cung Mặc nhìn tôi, hai tay dừng giữa không trung, thở dài, cuối cùng chỉ đành rời đi rồi đóng cửa lại.

Nơi nước bốc lên, cái mùi khác thường trên cơ thể càng ngày càng nặng.

Cung Mặc vừa đi, tôi liền ngã xuống đất, mặc cho vòi sen xối nước xuống đầu.

Quần áo ướt đẫm dính chặt vào người, chân tay yếu ớt, cơ bắp thỉnh thoảng co giật vì đ,au, không biết phải khó nhọc thế nào tôi mới cởi được quần áo.

Cái mùi kỳ lạ lan khắp phòng tắm rồi bị nước nóng cuốn trôi.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của bà ngoại, tôi mới cố gắng bò dậy tắm rửa rồi quấn khăn tắm đi ra.

Khi cửa mở, tôi thấy Cung Mặc đang lo lắng đứng chờ.

Bụi bẩn trong phòng khách đã được dọn sạch.

Anh đang chăm chú nghe bà ngoại nói, thấy tôi ra liền nhìn tôi.

Bà ngoại tôi cũng giật mình, vội nói với Cung Mặc: "Cậu đi mua những thứ này đi, cần dùng ngay."

Có vẻ như bà ngoại và Cung Mặc rất thân nhau.

Cung Mặc lấy di động chụp danh sách lại, sau đó hỏi tôi: "Em có muốn ăn gì không, tôi thuận đường đi mua luôn."

Tôi nắm tay bà ngoại, lắc đầu với anh.

"Thế hai người nói chuyện trước đi, tôi về ngay." Cung Mặc cười khổ xoay người đi.

Cung Mặc vừa đi, tôi lập tức ôm chầm lấy bà ngoại, suýt thì bật khóc.

"Phàm Phàm đừng sợ, có bà ngoại ở đây, không ai có thể bắt nạt Phàm Phàm đâu." Bà ngoại xoa mặt tôi, "Mặc quần áo vào đi, bà kiểm tra cho cháu."

Bình tĩnh lại, tôi mới nhớ hình như có lý do gì đó khiến bà ngoại không thể rời khỏi Miêu trại, sao hôm nay bà lại đột nhiên tới đây?

Tôi vừa cởi khăn tắm, bà ngoại cầm chuông bạc lăn trên người tôi, bắt đầu từ ngực, vừa đặt chuông lên, nó liền phát ra âm thanh kỳ lạ không giống chuông bình thường mà giống tiếng kèn hơn.

Bà ngoại thở phào: "Còn may." Bà ngẩng đầu mỉm cười, "Ít nhất không có gì nghiêm trọng."

Khi bà sử dụng chuông bạc tôi có chú ý, bên trong không có lõi, sao nó có thể kêu được?

Huống hồ nó lại phát ra tiếng kèn, việc này thật kỳ lạ.

Hơn nữa việc nghiêm trọng mà bà ngoại nói là gì?

Nhưng bà ngoại không giải thích thêm, chỉ lăn chuông bạc trên lưng tôi, lần này nó phát ra tiếng rít của côn trùng.

"Hừ, túy hoa âm sao!" Bà ngoại hừ lạnh.

Nghe bà ngoại nói vậy, tôi vội hỏi: "Túy hoa âm là gì?"

Người trong mơ cũng nhắc tới thứ này.

"Là một loại cổ. Điệp luyến hoa, túy hoa âm, nam si nữ mê cực lạc đăng." Bà ngoại di chuyển chuông bạc khắp người tôi, thấy những nơi khác không còn tiếng vang mới nói tiếp, "Cung Mặc bảo cháu thấy Cung Đại nghiền nát một con sâu bướm, thêm m,áu mèo rồi cho cháu uống. Con sâu kia là ấu trùng của một loại bướm cổ. Nó ăn mật hoa, sau khi sinh sẽ lấy cổ nuôi con, sau khi chế ra cổ, thoa lên người sẽ khiến nam nữ cực kỳ muốn hoan ái. Khi bị người hạ cổ điều khiến thì cơ thể sẽ đ,au đớn như có bị gặm nhấm."

Bà ngoại cất chuông bạc đi, cười hiền lành: "Phàm Phàm đừng sợ, bà đã bảo Cung Mặc đi mua đồ rồi, lát nữa sẽ giải cổ cho cháu."

"Sao bà biết Cung Mặc?" Tôi vừa mặc quần áo vừa tò mò hỏi.

Hơn nữa bà còn cùng Cung Mặc đến nhà tìm tôi.

"Cậu ta tới Miêu trại tìm bà." Bà ngoại đưa tôi một chiếc túi thêu hình ngũ độc của Miêu, "Vẫn là trang phục của Miêu tiện hơn, bộ quần áo này của cháu chắc có chỗ nào đeo cả."

Sau đó bà đeo nó lên cổ tôi: "Cung Mặc kể bà nghe những chuyện xảy ra gần đây, bao gồm những việc cháu bị bắt đến nhà tổ của cậu ta và những gì cháu thuật lại. Cậu ta chở bà ra ngoài, bà đến nhà tổ tìm manh mối hạ cổ trước, cậu ta nghe nói cháu xuất viện, sợ cháu lại gặp chuyện gì nên tức tốc đưa bà tới đây tìm cháu. Nếu như không có cậu ta đến Miêu trại, bà không thể ra ngoài."

Bà ngoại thở dài: "Phàm Phàm, có việc này bà muốn xác nhận với cháu, cháu đừng gạt bà, phải thành thật nói bà biết."

Cứ tưởng bà hỏi về chuyện cổ, tôi gật đầu.

Ai ngờ bà lại nhìn tôi, gằn từng chữ hỏi: "Người trong giấc mơ của cháu rốt cuộc là Cố Thành hay Cung Mặc?"

Tôi nghe mà giật mình.

Chuyện này quá xấu hổ, ngay cả bố mẹ tôi còn không kể, sao bà ngoại biết được?

Nhưng đối diện với ánh mắt hiền từ của bà ngoại, lòng tôi không hiểu sao lại chua xót, lắc đầu cười khổ: "Đều không phải."

Tôi vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó là tiếng của Cung Mặc: "Ca bà, đồ mua xong rồi."

4

Bà ngoại tiếc nuối nhìn ra ngoài, trong ánh mắt có sự nghi ngờ: "Giả cổ trước đã."

Lúc này, Cung Mặc đang cầm mấy cái túi và một con gà sống, vẻ mặt thất vọng.

Cuộc đối thoại vừa rồi anh đã nghe thấy.

Nhưng nghe rồi cũng tốt.

Bà ngoại bảo tôi ra ban công phòng khách, vén áo lên lưng rồi nằm sấp xuống đất, không được nhúc nhích.

Sau đó bà ngồi xuống chỗ cách tôi năm bước, lấy bát cơm tôi thường ăn, dùng đũa khuấy đậu nành sống với mật ong rồi đập một quả trứng vào.

Tiếp đến bà bảo Cung Mặc lấy một nắm cơm xoa lên lưng tôi.

Hạt gạo mát lạnh, nhưng lòng bàn tay Cung Mặc lại nóng hổi, khi anh xoa lên lưng tôi, tôi có thể cảm nhận rõ từng vết chai mỏng trên đầu ngón tay của anh.

Cảm giác hệt như trong mơ.

Tôi sợ mình lại có những suy nghĩ kỳ lạ nên chỉ có thể nghiến răng không cho phép bản thân suy nghĩ bậy bạ, càng không để bản thân phát ra những âm thanh không nên có.

Sau khi xoa đến khi lưng tôi đỏ bừng, gạo cũng không còn mát lạnh nữa, bà ngoại bảo Cung Mặc cởi trói cho con gà rồi đặt bên cạnh tôi.

Gà vừa được thả liền theo bản năng mổ gào.

Mỗi lần mổ, tôi đều đ,au đớn co rúm lại như thể những hạt gạo cắm sâu vào lưng mình, theo phản xạ muốn cử động.

Cung Mặc vội đè tôi xuống: "Đừng nhúc nhích."

Hai tay anh nóng rực, cảm giác hệt như trong mơ, nó như độc dược, vừa ấn xuống, toàn thân tôi liền mềm nhũn, tôi không dám cử động, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Trong lúc gà mổ gạo, bà ngoại cũng bắt đầu khuấy mạnh hỗn hợp trứng, đậu nành và mật ong. Đôi đũa đánh vào thành bát phát ra âm thanh kỳ lạ, mỗi lần khuấy bà đều gõ nhẹ vào thành bát, đồng thời lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Miêu.

Gà mổ gạo càng lúc càng nhanh, cổ họng tôi bỗng ngứa ngáy như có cục đờm mắc lại.

Tôi muốn mở miệng ho nhưng lại không ho ra được.

Kỳ lạ hơn là khi ngửi mùi hỗn hợp đậu nành, mật ong và trứng, tôi lại chảy nước miếng, thèm thuồng đến nổi không kiềm lòng được mà bò về phía bà.

Nhưng Cung Mặc lại giữ chặt vai tôi: "Không thể cử động, cố chịu thêm chút nữa."

Lưng ngày càng đ,au, cổ họng đầy đờm khiến tôi không thở nổi. Xung quanh chỉ toàn hương thơm đến từ cái bát khiến tôi chỉ muốn ăn một miếng, nhìn bà ngoại khuấy liên tục, tôi chỉ muốn lao lên húp hết thứ bên trong.

Lý trí nói rằng việc này không đúng.

Nhưng nước miếng cứ chảy ròng ròng, bụng thì đánh trống, cơ thể cứ bò về phía trước.

Cung Mặc thấy vậy, kiên quyết giữ chặt tay tôi: "Không thể ăn, không được cử động, chịu thêm chút nữa."

Nhưng lòng tham đã hoàn toàn chi phối tôi, tôi ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, nước mắt không tự chủ mà trào ra.

"Đừng khóc, đừng khóc." Cung Mặc hoảng loạn ôm chặt lấy tôi, "Một lát sẽ ổn thôi, cố nhịn thêm một chút, một chút nữa."

Nhưng tôi khó chịu quá, không muốn nhịn thêm giây phút nào nữa, liên tục đẩy anh ra, mắt nhìn chằm chằm cái bát bà ngoại đang khuấy, muốn bò lên.

Cung Mặc chỉ đành ôm tôi, không ngừng thì thầm bên tai tôi về tập tranh, muốn phân tán sự chú ý.

"Em còn nhớ nốt ruồi kia không? Lát nữa tôi cho em xem nhé?"

"Đúng rồi, trong tranh em có vẽ trên vai cánh tay trái có dấu trăng khuyết dấu như bị cắn. Tôi cũng có, lát nữa sẽ cho em xem."

"Trong tranh em vẽ tôi để tóc dài, sau này tôi sẽ để tóc dài cho xem em có được không?"

Theo lời Cung Mặc nói, trong đầu tôi thoáng hiện lên cảnh trong mơ, cảm giác thèm thuồng kia dần tiêu tan.

Nhưng đúng lúc này, bà ngoại đột nhiên gõ vào mép bát.

Thứ nghẹn lại trong cổ họng tôi như sống dậy, vọt ra khỏi miệng, rơi thẳng vào bát, bà ngoại lập tức dùng đũa kẹp lấy.

Tôi thở hổn hển nằm sấp trong lòng Cung Mặc, ngước nhìn thứ vẫn còn vặn vẹo giữa đôi đũa, trông như lòng trắng trứng.

"Đó là gì vậy?"

"Là cổ trùng túy hoa âm." Bà ngoại nắm chặt đũa, nói với Cung Mặc, "Lấy vôi đến đây."

Cung Mặc vội ôm tôi ngồi dậy, giúp tôi mặc lại quần áo, cẩn thận đỡ tôi ngồi xuống sô pha, sau đó mới đi lấy vôi.

Khi rót vôi lên, thứ đó bỗng giãy giụa như rắn, hai đầu ngẩng lên phát ra tiếng kêu chói tai như mèo. Theo tiếng xèo xèo của vô và nhiệt độ dần tăng cao, nó dần ngừng chuyển động và bắt đầu tan chảy, cuối cùng hòa lẫn với bát trứng trộn với đậu nành sống, tỏa ra mùi hôi tanh.

Cung Mặc vội tìm cái túi gói lại tất cả.

Bà ngoại bắt lấy con gà mổ thóc trên lưng tôi, nhẹ nhàng bẻ gãy cổ nói: "Đốt hết đi."

Sau đó bà xốc áo tôi lên nhìn lưng của tôi, rồi lấy chuông bạc ra lắc lắc, xác định không còn tiếng vang nữa thì nói: "Cổ giải rồi."

Cung Mặc thở phào, lại hỏi: "Thế Thành Thành và chị tôi là chuyện gì vậy?"

Trên người tôi có cổ chứng minh việc này đúng như tôi nói là do Cung Đại làm.

Thế thì phải làm sao để đối phó Cung Đại và việc tại sao Cố Thành lại hồi sinh, tất cả đều là vấn đề lớn.

Nhưng đứng từ góc độ của Cung Mặc, chỉ sợ anh cho rằng Cung Đại cũng bị cổ khống chế.

Bà ngoại nhìn Cung Mặc một lúc lâu, trầm giọng: "Đợi tôi gặp Cố Thành rồi mới nói được. Chuyện lần này cảm ơn cậu."

Cung Mặc cười khổ: "Cũng đều do nhà tôi cả."

Sau đó anh dùng ánh mắt mất mát nhìn tôi rồi xách tôi đi xử lý.

Anh đi rồi, bà ngoại vừa nấu cơm vừa nói chuyện với tôi.

Lúc này tôi mới biết sau khi đưa chúng tôi đến bệnh viện, Cung Mặc đã quay về nhà tổ, tìm được thảo dược trong hộp gỗ bảo quản thi thể của Cố Thành cùng ba con mèo và đám sâu trong bếp.

Sau khi liên hệ tất cả, nhờ người kiểm tra, anh cuối cùng tìm đến một Miêu y, xác định đó là cổ.

Theo tuyến đường này, anh đến Long Thất gia ở Miêu trại, sau đó tìm được bà ngoại.

"Lúc mới gặp cậu ta, bà còn tưởng cậu ta là Cố Thành." Bà ngoại bưng bát mì đến cho tôi, "Hỏi rồi mới biết cậu ta là cậu của Cố Thành."

Thời điểm quyết định kết hôn với Cố Thành, tôi có gửi ảnh cho bà ngoại xem.

Thảo nào mấy ngày ở bệnh viện tôi không gặp Cung Mặc, thì ra anh không chỉ tin lời tôi nói, mà còn lần theo manh mối tìm được người hạ cổ.

"Nghe nói con gặp chuyện bà lo lắm, nhưng ở Miêu trại có một số việc bà không thể đi được, chỉ có thể dặn Cung Mặc đừng rút dây động rừng, tạm thời cứ theo dõi đã, không ngờ cậu ta lại đi tìm các cổ sư khác trong trại, hỏi nguyên nhân bà phải canh giữ Miêu trại." Nói nói tới đây, bà ngoại dừng mấy giây, "Tiếc là cậu ta không phải Cố Thành. Nếu cậu ta là Cố Thành, sự lo lắng cậu ta dành cho con cùng trước đây..."

Tôi vừa ăn vừa lắng nghe lời bà nói, nhưng đợi mãi bà lại không nói gì thêm, hai mắt cứ nhìn xa xăm.

Tôi theo bản năng hỏi: "Trước đây sao cơ?"

Tôi nghĩ Cung Mặc làm vậy không phải vì quan tâm mình, cho dù có giải cổ thì cũng vì liên quan đến Cố Thành và Cung Đại thôi.

Bà ngoại cười khổ lắc đầu: "Không có gì."

Nhưng biểu cảm trên gương mặt bà lại đang nói bà đang có điều gì đó che giấu.

Bà không nói nữa, ngay cả lý do tại sao Cung Đại hạ cổ tôi cũng không nói, chỉ giục tôi ăn nhanh lên, bảo tôi vừa mới giải cổ, cần bổ sung dinh dưỡng, còn nói tôi không cần lo lắng, nếu cổ do Cung Đại hạ, bây giờ bà đã giải túy hoa âm cho tôi, túy hoa âm sẽ quay lại cắn ngược bà ta, thời gian sắp tới bà ta không thể dùng cổ nữa.

Bát mỳ rất lớn, đến khi tôi ăn xong, Cung Mặc quay lại.

Bà ngoại ra ngoài gọi điện, lúc quay về, bà dặn dò Cung Mặc: "Tôi sợ Phàm Phàm lại gặp chuyện. Nhờ cậu trông chừng con bé, tôi phải ra ngoài một lát."

Mới đó thôi mà bà ngoại đã tin tưởng Cung Mặc đến vậy sao?

"Đi đâu vậy, cháu đi với bà." Tôi vội đặt bát xuống.

Xưa nay bà ngoại chỉ ở Miêu trại, bây giờ ra ngoài sợ là sẽ bị lạc đường.

"Gặp bạn gà." Bà ngoại vui vẻ phất tay, "Yên tâm đi, bà già rồi nhưng chưa đến mức lú lẫn đâu."

Có điều trước khi đi, ánh mắt bà nhìn Cung Mặc thoáng hiện lên sự thất vọng.

Bà ngoại đi rồi, trong nhà chỉ còn tôi và Cung Mặc.

Tôi lúng túng nói: "Cảm ơn anh đã tin tôi."

Ở nhà tổ nhà họ Cung, anh tin tôi nên mới mở hộp gỗ.

Dù câu chuyện tôi kể quá ly kỳ nhưng anh vẫn lần theo manh mối, tìm đến bà ngoại.

Khi nãy nếu không phải anh cùng bà ngoại tới kịp, chẳng biết Cung Đại sẽ làm gì tôi nữa.

Dù anh quan tâm người nhà nhưng vẫn sẵn sàng giúp tôi.

Tính ra anh đã cứu tôi rất nhiều lần.

Cung Mặc mỉm cười, đặt tay lên vai: "Thế em có muốn xác nhận dấu răng hay nhìn nốt ruồi bên dưới trước?"