Chương 4: Mang thai ma

Tôi không ngờ Cung Mặc lại nhắc đến việc này.

Nốt ruồi nằm cách rốn vài cm, quá ái muội.

Mà đó từng là dấu ấn của tôi về anh kể cả trong lẫn ngoài giấc mơ.

1

Còn ấn ký màu nâu nhạt hình trăng khuyết ở vai trông như vết cắn hoặc mυ"ŧ, dù khá mơ hồ, màu sắc lại quá nhạt nên tôi ít khi để ý, chỉ vẽ nó trong chưa đầy năm bức tranh.

Cung Mặc chỉ mới xem một lần mà đã ghi nhớ dấu răng này.

Không lẽ trên người anh thật sự có?

Có điều đối diện với ánh mắt của anh, tôi vẫn lắc đầu.

Dù Cung Mặc không tin, tôi đã tự mình trải nghiệm nên biết cổ thuật của Cung Đại rất mạnh, mạnh đến mức có thể khiến Cố Thành hồi sinh.

Mà bà ta có vẻ quan tâm Cung Mặc hơn Cố Thành.

Người như vậy sao tôi muốn dây dưa?

Hơn nữa đêm đó Cung Đại dùng tà thuật thông âm, người cùng tôi hoan hảo chắc chắn không phải Cung Mặc.

Nếu đã phân biệt rõ ràng, dù trên người Cung Mặc có những ấn kỳ này thì sao?

Xem rồi thì có tác dụng gì?

Từng có một người từ năm mười tám tuổi mơ về anh mười năm, còn vẽ hàng nghìn bức tranh làm kỷ niệm, nếu đổi thành ai thì cũng đều khá sốc.

Có lẽ Cung Mặc chỉ tò mò nhất thời, chẳng có bao nhiêu cảm xúc.

Mà tôi thì không muốn tiếp tục tham gia vào cuộc sống của người khác nữa, có lẽ cứ như vậy với người trong mơ là cách tốt nhất.

Tôi mời anh ngồi xuống, mới nói: "Ban đầu tôi gả cho Cố Thành đúng là vì bị ảnh hưởng bởi một người đàn ông trong mơ. Đêm tân hôn Cố Thành bất ngờ qua đời, tuy có liên quan đến hôn lễ nhưng nguyên nhân thật sự là do anh ấy bị bệnh tim. Việc này dù tôi có lỗi nhưng không thể bắt tôi chịu mọi trách nhiệm được. Dù nguyên nhân là gì, may mà bây giờ anh ấy đã sống lại. Tôi biết anh ấy là người tốt, nhưng thể xác và tinh thần của tôi đều không còn trong sạch nữa, không phù hợp với anh ấy. Gia đình họ nhìn thấy tôi là kích động, nên nhờ anh khuyên anh ấy. Bây giờ anh ấy đã khỏe lại, tốt nhất là nên ly hôn càng sớm càng tốt."

Tôi cứ tưởng phải cố hết sức để giữ giọng điệu được bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng sau khi trải qua cơn đau do cổ độc phát tác, tôi như được trùng sinh, tâm trạng bây giờ vô cùng bình thản.

Đối diện với khuôn mặt nặng nề của Cung Mặc, tôi cười ngượng: "Trước đây do tôi không phân biệt rõ mơ và hiện thực, mang đến nhiều phiền phức cho anh, tôi thật lòng xin lỗi. Nhưng anh yên tâm, tôi đã đốt hết tranh rồi. Những việc xảy ra gần đây tôi có thể phân biệt rõ giữa mơ và thực, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa, đồng thời cũng cảm ơn anh đã tin tôi, cứu tôi mấy lần."

Tôi đứng dậy, chân thành khom người chào Cung Mặc.

"Sau khi bà ngoại tôi xác nhận chuyện của Cố Thành, tôi sẽ ly hôn với anh ấy, sau đó cùng bà ngoại về Miêu trại."

Từ đầu đến cuối Cung Mặc chỉ nhìn tôi, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc.

Chờ tôi ngồi xuống, anh nghẹn ngào hỏi: "Nghĩa là em không muốn xem nốt ruồi kia, không muốn xác nhận xem tôi có phải người trong mơ của em sao?"

"Không cần nữa." Tôi lắc đầu.

Mơ chính là mơ.

Dù có thật đến đâu thì vẫn là giả.

Người trong mơ có thể gặp trong mơ là được.

Tôi cũng thấy vui và nhẹ nhõm.

Trước đây đều tại tôi quá tham lam, trong mơ đã có anh, còn muốn có anh ngoài đời thực.

Có bao nhiêu cặp đôi phải xa nhau chứ?

Dù đi đến đâu, chỉ cần ban đêm gặp anh trong mơ là đủ rồi.

"Không phải em đang tìm ư?" Cung Mặc giữ chặt mép bàn, "Nhỡ đâu ngoài đời có một người như vậy? Em không muốn..."

"Không muốn." Tôi trả lời chắc nịch, "Người giống người đương nhiên có, nhưng dù có tìm được thì đó cũng không phải người trong giấc mơ suốt mười năm qua của tôi."

"Vậy ư?" Cung Mặc cười khổ, "Giấc mơ mười năm, hàng đêm hoan hảo, người trong mơ..."

Nói đến đây, anh nhìn tôi, "Nếu Thành Thành biết chắc chắn sẽ ghen tị đến điên mất."

Khi nói, khóe mắt anh đỏ bừng, móng tay cào lên mặt bàn.

"Thế thì đừng để anh ấy biết."

Linh hồn của Cố Thành từng tới đây, khi đó anh ta đã nhìn thấy tập tranh, nhưng lúc tỉnh dậy, có vẻ anh ta không nhớ.

Quên cũng tốt.

Đáng lẽ tôi không nên nghĩ đây là định mệnh, muốn cho anh ta xem, càng không nên để Cung Mặc biết việc này.

Ngay từ đầu nên chỉ có một mình tôi biết là được

"Được." Cung Mặc đứng dậy, đi ra ban công nhìn về nơi xa xăm, "Em nằm ở sô pha nghỉ ngơi đi, tôi đã hứa với Ca bà phải trông chừng em."

Thật ra tôi không buồn ngủ, nhưng tôi không biết phải tiếp tục đối mặt với Cung Mặc thế nào nên kéo chăn nằm xuống, nhắm mắt thở đều, giả vờ ngủ.

Vừa bị cổ độc tra tấn, sau khi thả lỏng cơ thể, tôi thế mà thϊếp đi.

Trong mơ màng, hình như có một bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt tôi.

"Mười năm, đêm nào cũng hoan hảo, tôi cũng muốn phát điên."

Tôi nửa tỉnh nửa mê dụi mặt vào lòng bàn tay ấy, theo thói quen mυ"ŧ ngón út của anh

Đến khi tỉnh dậy đã không thấy Cung Mặc đâu.

Bà ngoại đang nấu cơm, thấy tôi tỉnh thì cười nói: "Cháu làm gì Cung Mặc vậy? Bà vừa về, cậu ta chẳng nói chẳng rằng đã bỏ chạy."

"Không có gì."

Cung Mặc có thể ở lại đến lúc bà ngoại về là đã có trách nhiệm lắm rồi.

Nghĩ đến sự quan tâm khác thường Cung Đại dành cho Cung Mặc, tôi đi qua giúp bà ngoại dọn chén đũa: "Bà gặp Cố Thành chưa? Anh ấy không sao chứ? Còn Cung Đại, sao bà ta lại giỏi cổ thuật như vậy? Chúng ta có nên tìm pháp sư giúp đỡ không?"

Nếu giải quyết được hai việc này coi như là trả ơn cho Cung Mặc, cũng giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn đến từ Cung Đại.

Bà ngoại nhìn nồi canh trên bếp, bỗng quay sang nhìn tôi: "Phàm Phàm, cháu có thai rồi."

Tôi nghe mà tay run rẩy, suýt làm rơi cái đĩa đang cầm.

"Đó chỉ là trong mơ... Hơn nữa cháu uống thuốc tránh thai rồi, không thể mang thai được."

Nhưng trong đầu tôi lúc này lại quanh quẩn những lời Cung Đại nói khi vẽ cực lạc phù.

Chỉ khi tôi mang thai con của Cố Thành, có huyết mạch kế thừa, anh ta mới có thể sống lại.

Thế nên từ lúc biết Cố Thành hồi sinh, tôi rất sợ mình mang thai.

Dù biết mang thai ít nhất phải hai tuần que thử thai mới phát hiện, nhưng vì quá lo lắng nên thời gian ở bệnh viện tôi đã kiểm tra, không có gì cả.

Bà ngoại mở tủ lạnh lấy một quả trứng gà đưa cho tôi: "Làm ấm đi."

Tuy tôi không sống với bố mẹ nhưng thỉnh thoảng họ có qua nhà đưa đồ ăn cho tôi.

Trứng trong tủ lạnh đều do đàn gà mẹ nuôi ở sân sau đẻ.

Trứng mới lấy ra ngoài còn mát lạnh, bà ngoại đặt nó vào lòng tôi, nắm hai tay tôi lại, bảo tôi làm ấm.

Dù không hiểu gì nhưng nhớ tới lúc giải cổ, tôi vẫn nghe theo.

Sau mấy phút, trứng đã nguội.

Bà ngoại đập trứng ra, bên trong có một phôi màu trắng kích thước bằng hạt đầu nằm cạnh lòng đỏ.

Bà ngoại cầm đũa gắp nó lên: "Quả trứng hấp thụ cung hỏa từ lòng bàn tay của cháu, cảm nhận được sức sống của thai nhi nên mới hóa thành phôi thai."

Nhưng ban đầu quả trứng gà chưa mở, ai biết bên trong nó có sẵn phôi thai này hay không.

Có điều thấy bà ngoại nghiêm túc như vậy, hơn nữa thuật vu cổ vốn huyền bí, chính tôi cũng từng trải qua những việc này nên không dám coi thường.

"Nhưng ở bệnh viện cháu đã kiểm tra thì không có. Dù có mang thai thì cứ phá là được đúng không?"

Từ lúc mơ thấy giấc mơ kia, tôi đã biết mình không giống người bình thường.

Vả lại tôi đã hạ quyết tâm theo bà ngoại về Miêu trại, nơi đó non xanh nước biếc, không khí trong lành, phù hợp cho người không phân biệt được giữa mơ và thực như tôi nghỉ ngơi.

Sinh đứa bé này ra, không có bố nó, tôi không chắc mình có thể nuôi dạy tốt.

Thế thì cớ gì phải sinh ra?

Huống hồ đứa bé này tới quá kỳ lạ.

"Không thể phá." Bà ngoại cho trứng vào nồi súp đang sôi, "Nếu đã mang thai rồi, cách tốt nhất là cùng Cố Thành nuôi nấng đứa bé. Đứa bé này rất quan trọng với cháu và Cố Thành. Phàm Phàm, không phải ngẫu nhiên mà cháu mơ đến người đó. Nếu Cố Thành đã làm cháu mang thai thì chứng minh người trong giấc mơ của cháu chính là cậu ta."

"Không phải!"

Tôi muốn giải thích, nhưng nghĩ đến việc bà ngoại luôn hy vọng tôi và Cố Thành sẽ có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, vì vậy chỉ đành nuốt lời định nói xuống.

Dù sao thì thuốc tránh thai cũng uống rồi, mười năm qua hoan hảo cũng không có thai, đâu thể lần này lại mang thai không.

Nếu như đã không mang thai thì không nhất thiết phải cãi nhau với bà ngoại.

2

Có bà ngoại ở bên, bố mẹ tôi cũng yên tâm.

Bên phía Cố Thành, có thể do Cung Mặc đã nói gì đó, anh ta không còn gây chuyện nữa.

Có lẽ bà ngoại nói đúng, Cung Đại đã bị túy hoa âm phản phệ, vậy nên gần đây tôi hoàn toàn giống người bình thường.

Mấy lần tôi hỏi bà ngoại chuyện của Cung Đại và Cố Thành, bà ngoại đều bảo chờ về đến Miêu trải sẽ nói tôi nghe.

Có vẻ như bà chắc chắn tôi đang mang thai.

Bây giờ giải thích nhiều cũng không có tác dụng, hơn nữa với tình hình của Cố Thành, tôi cũng không thể đi ngay được, chỉ có thể chờ đợi.

Giờ làm việc và nghỉ ngơi của bà ngoại rất theo quy tắc, sau khi đến chỗ tôi, bà liên tục giám sát tôi, bắt tôi ngủ sớm dậy sớm, ăn uống vận động đầy đủ.

Chỉ mới vài ngày, tôi đã lấy lại tinh thần, càng không còn mơ thấy người kia nữa.

Ngay khi tôi đang nghĩ nếu Cố Thành không tới tìm mình thì chắc anh ta đã tỉnh táo rồi, có nên thử liên lạc với anh ta bàn việc ly hôn không, thì sáng nay mới thức dậy, bà ngoại đã đứng chờ sẵn ngoài cửa phòng, đưa cho tôi que thử thai: "Lúc này chắc có thể thử được rồi, cháu thử đi, thử buổi sáng là chính xác nhất."

Bà ngoại vậy mà vẫn khăng khăng tôi có thai.

Nhưng những ngày qua tôi không hề có cảm giác gì cả.

Có điều thử rồi cũng để bà ngoại bỏ cuộc, ly hôn với Cố Thành càng sớm càng tốt rồi theo bà về Miêu trại.

Dạo gần đây tôi còn có ý định sau này sẽ vẽ tranh về Miêu tộc để kiếm cơm ăn.

Vào nhà vệ sinh kiểm tra, nhìn que thử thai lên hai vạch, tôi hoàn toàn sốc.

Lúc còn ở b,ệnh viện, để tránh thai, tôi cố tình uống th,uốc liều lượng nhiều hơn bình thường, sao có thể có thai chứ?

Tôi dụi mắt, chắc chắn là hai vạch, tôi vội lên mạng tìm hiểu thì hai vạch có thể là mang thai hoặc bị b,ệnh.

Đọc được thông tin này, tôi thở phào.

"Phàm Phàm, cháu ổn chứ?" Bà ngoại vẫn đang đợi.

Cầm que thử thai và kết quả tìm kiếm trên điện thoại, tôi mở cửa, nói mình muốn đến b,ệnh viện kiểm tra.

Nghe tôi nói, bà ngoại mỉm cười: "Thế thì đến b,ệnh viện kiểm tra đi."

Nhìn gương mặt hiền từ của bà, rõ ràng bà nhận định rằng tôi mang thai, dỗ dành tôi như đứa con nít vậy.

L*иg ngực nghẹn lại khiến tôi không thở được nhưng tôi quyết không bỏ cuộc, vội đặt lịch khi còn sớm.

Sợ gặp Cố Thành, tôi cố tình chọn b,ệnh viện khác.

Sau khi xem xét nghiệm nướ© ŧıểυ, xét nghiệm máu và siêu âm B, trái tim tôi như chết lặng.

Tại sao tôi lại mang thai chứ?

Chẳng lẽ cổ của Cung Đại lại mạnh đến vậy?

Bác sĩ phụ khoa nhìn thái độ của tôi, sau đó nhìn bà ngoại đi cùng, lạnh lùng hỏi: "Có muốn giữ đứa bé không?"

Lúc này tôi mới nhớ bạn mình từng nói mang thai thì phải đi sản khoa, đừng đi phụ khoa, bởi vì đa phần bác sĩ phụ khoa đều gặp những người phụ nữ muốn bỏ con nên cái nhìn vô cùng tiêu cực.

Đương nhiên tốt nhất là đến b,ệnh viện sức khỏe dành cho mẹ và bé.

Tôi đang định nói "Không cần" thì bà ngoại đã bị miệng tôi lại: "Cần, cần chứ. Con bé chỉ đang lo lắng, bác sĩ đừng trách nó."

Thấy bà ngoại tươi cười hiền lành, bác sĩ cũng nở nụ cười, cẩn thận dặn dò việc ăn uống, các thói quen trong cuộc sống cùng những điều cần kiêng.

Mãi đến khi rời khỏi b,ệnh viện, tôi vẫn chưa tỉnh táo lại.

Nhưng trông bà ngoại có vẻ rất vui.

Những người ở thế hệ họ đều như vậy, cho dù gặp bạo lực gia đình, nɠɵạı ŧìиɧ hay các khó khăn khác, họ đều sẽ không ly hôn mà cố gắng tìm cách chung sống hòa thuận.

Chắc không phải bà ngoại đang nghĩ có đứa bé này, tôi và Cố Thành sẽ không ly hôn đấy chứ?

Gần đây dù Cung Đại và Cố Thành không xuất hiện, nhưng Cung Đại giỏi cổ thuật, không chắc sau này bà ta sẽ làm ra chuyện gây hại đến tính mạng của tôi.

Không lẽ cuộc đời này của tôi giống như con rối, bọn họ muốn tôi làm gì tôi phải làm cái đó sao?

3

Sau khi xác nhận tôi mang thai, bà ngoại càng vui, trên đường về nhà còn mua một con gà mái hầm canh cho tôi ăn.

Thấy bà như vậy, tôi thật sự không nhịn được, vì thế khi về đến nhà, tôi kể bà nghe chuyện trói vào quan tài thông âm đêm đó, còn nhấn mạnh: "Người đó chắc chắn không phải Cố Thành, vậy nên đứa bé này không phải con của anh ta mà là của cái người trong mơ không rõ thật giả. Thời điểm mang thai, con đã trúng cổ, nói không chừng thai nhi cũng chịu ảnh hưởng, lỡ sinh ra là một đứa bé khuyết tật..."

"Vân Phàm!" Tôi còn chưa nói xong, bà ngoại đã cắt ngang, "Đừng trù đứa bé như thế, nó có liên quan đến mạng sống của cháu và Cố Thành."

"Một đứa bé thì liên quan gì đến mạng sống của cháu?"

"Người cháu mơ thấy quả thật không phải Cố Thành, cũng không phải Cung Mặc, mà là một loại cổ."

"Cổ gì cơ?"

Tôi biết cổ thuật vô cùng thần kỳ. Nhưng cổ có thể chân thật đến mức khiến tôi một lòng hoan hảo với người trong mơ, còn mang thai sao?

Kỳ lạ hơn là trong đời thật có một người giống hệt đang tồn tại!

"Là mộng tình cổ." Bà ngoại chỉ về phía trái tim tôi, "Nó ở ngay đây, khi trái tim cháu rung động, nó sẽ thức tỉnh và dẫn cháu đi gặp người định mệnh. Tình yêu trong mơ đã bắt đầu từ kiếp trước, không gì có thể ngăn cách được."

Khóe mắt bà ngoại ươn ướt, nghiêm nghị nhìn tôi, như muốn thông qua tôi nhìn thấy người nào đó.

Tôi nhớ hôm bà ngoại giải cổ, vị trí đầu tiên bà thăm dò là trái tim.

Cứ tưởng là nhân duyên tiền định, ai ngờ đâu vẫn cổ trùng tác quái.

"Cổ này từ đâu mà đến?" Tôi ôm chặt l*иg ngực bên trái.

"Từ kiếp trước rồi." Bà ngoại thương cảm lau nước mắt, "Vân Phàm, cháu đừng hỏi nữa. Hôm đến bà đã gặp Cung Đại và Cố Thành, bà cũng kiểm tra, người kia chính là Cố Thành. Cung Đại ép buộc cháu tuy quá đáng nhưng bà ta cũng chỉ muốn Cố Thành hồi sinh. Đứa bé này là hồn phách mà cháu ở trong mơ cùng chủ nhân mộng tình cổ để lại, cũng chính là... Cố Thành của kiếp trước. Vậy nên một khi mang thai đứa bé này, cổ trùng sẽ sống lại, phải ngày đêm tiếp xúc với bố ruột mới có thể lớn lên. Nếu đứa bé gặp chuyện không may, cháu sẽ mất mạng."

"Nhưng người trong mơ nói cháu không được hoan hảo với Cố Thành, nếu không cháu cũng sẽ chết."

Tôi nhớ lại những gì người đó nói hôm đặt tôi trên quan tài.

Hình như việc Cố Thành bất ngờ qua đời cũng do người trong mơ ra tay để tránh tôi và Cố Thành động phòng, cũng vì không cho tôi mang thai đúng không?

Tôi nói với bà ngoại: "Người đó chắc chắn không phải Cố Thành."

Việc này tôi dám khẳng định.

"Bà đã kiểm tra rồi, trong người cậu ta..." Bà ngoại thở dài, xoa đầu tôi, "Có một loại cổ khác được nuôi cùng chủ nhân của mộng tình cổ, thế nên người đó là cậu ta."

"Đó là cổ gì?" Tôi muốn hỏi tiếp thì bên ngoài bỗng có tiếng chuông.

Bà ngoại vội đi mở cửa.

"Vân Phàm!" Đi đầu là Cố Thành. Anh ta vui vẻ chạy tới nắm tay tôi, "Nghe bà ngoại nói em mang thai."

Còn phía sau anh ta là Cung Mặc sắc mặt u ám nhìn tôi, tay xách giỏ hoa quả xuống bếp.

Cung Đại ở sau nói gì đó với bà ngoại.

Tôi tránh cái nắm tay của Cố Thành, nhìn bà ngoại.

Bà nhẹ giọng: "Là bà nói với Cố Thành đấy."

Cung Đại bước lên trước, nói với tôi: "Chuyện trước đây đều là lỗi của chúng tôi. Vân Phàm, tôi là mẹ của Thành Thành, Thành Thành xảy ra chuyện nên tôi mới mất hết lý trí làm ra chuyện không hay, cô có thể thông cảm không?" Nói tới đây, bà ta còn cúi đầu, "Xin lỗi."

Bà ngoại đẩy tôi, ý bảo tôi đỡ bà ta đứng dậy.

Đây là ép tôi phải tha thứ cho bà ta sao?

Bà ta muốn hồi sinh Cố Thành tôi có thể hiểu, nhưng còn thời điểm tôi muốn bỏ trốn, bà ta diễn vai trà xanh trước mặt Cung Mặc là chuyện gì?

Bà ta cũng giải thích với Cung Mặc thế à?

Yêu con đến điên luôn sao?

Tôi lắc đầu với bà ngoại, sau đó kéo Cố Thành: "Ra ngoài rồi nói."

Vừa hay chúng tôi đi ngang phòng bếp, Cung Mặc thấy tôi kéo cánh tay Cố Thành, trong mắt có gì đó lóe lên, sau đó cười khổ.

4

Ra đến ngoài hành lang, Cố Thành tươi cười hạnh phúc nhìn tôi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều hướng về bụng tôi: "Vân Phàm, chúng ta có con rồi!"

Tôi thầm đắn đo, vẫn quyết định kể chuyện mình bị trói vào quan tài thông âm đêm cho anh ta nghe, thậm chí là việc người trong giấc mơ mười năm không phải anh ta, người đêm đó hoan hảo với tôi, bố của đứa bé trong bụng tôi cũng không phải anh ta.

Theo lời tôi nói, nụ cười trên mặt Cố Thành phai dần, rất lâu sau, anh ta mới căng thẳng hỏi: "Vậy là cậu sao?"

"Cũng không phải." Tôi lắc đầu, "Đều tại tôi nhận lầm người, là lỗi của tôi. Nhưng đứa bé này không phải của anh, tôi không muốn anh..."

"Là của anh! Chuyện mộng tình cổ mẹ anh và bà ngoại em đã nói với anh rồi. Nhân duyên giữa anh và em đã có từ kiếp trước, người trong mơ của em bây giờ có thể không phải anh mà là kiếp trước của anh. Cũng chính nhờ mộng tình cổ này mà anh tìm gặp được em. Lần đầu tiên gặp em, anh đã biết..." Cố Thành mím môi, "Tình yêu đã bén rễ sâu."

"Cố Thành!"

Người đàn ông này sao có thể như vậy chứ?

Kiếp trước kiếp sau gì, dù là kiếp trước thì người mười năm trong mơ không phải anh ta, bố của đứa bé trong bụng tôi cũng không phải anh ta!

Anh ta vội vàng nhận làm gì!

"Vân Phàm, anh biết tạm thời em chưa thể xem anh là người trong mơ, bản thân anh cũng thấy không được tự nhiên. Nhưng việc anh chết đi sống lại là minh chứng tốt nhất. Dù có thế nào, nếu đã có con rồi thì chúng ta nên suy nghĩ cho đứa bé. Những chuyện khác không vội, chúng ta sẽ từ từ ổn thôi mà đúng không? Chờ đến ngày em thật sự chấp nhận anh rồi tính."

Cố Thành đã nó như vậy, tôi thật sự không còn sức giải thích nhiều.

Vậy nên mọi việc vẫn đến từ đứa bé này.

Tôi thầm hạ quyết tâm phải bỏ nó.

Ngoài mặt tôi vẫn gật đầu: "Để sau này rồi tính tiếp."

Sau đó tôi xoay người vào trong, vừa qua chỗ rẽ thì thấy Cung Mặc đang mệt mỏi tựa lưng vào tường h,út th,uốc.

Thấy tôi, anh nghiêng đầu cười khổ, ánh mắt vô tình đảo qua bụng tôi, bối rối dập điếu th,uốc.

Cuộc đối thoại vừa rồi anh đều nghe thấy hết?

Không hiểu sao trái tim tôi lại vô cớ thắt lại.

"Cậu? Sao cậu lại ra đây?" Cố Thành vội bước lên đứng giữa tôi và Cung Mặc, đỡ tôi: "Vào trong thôi."

Cung Mặc trầm giọng: "Tôi đi trước."

Dứt lời, anh liền đi về phía thang máy.

Tôi theo bản năng quay đầu thì thấy anh vội vàng vào thang máy.

"Cậu công việc bộn bề, mấy ngày nay vì anh mà trì hoãn, nếu không cậu đã về từ lâu rồi." Cố Thành đưa tay đỡ eo tôi.

Tôi vội lùi lại, đè nén những suy nghĩ mơ hồ trong đầu.

5

Khi chúng tôi quay vào nhà, Cung Đại hình như vừa chịu cơn đa,u nào đó, ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng không che giấu được những giọt mồ hôi.

Thấy chúng tôi, Cung Đại vội nói: "Đứa bé này quan trọng thế nào chắc Ca bà cũng đã nói với cô. Ca bà đã hạ cấm chế với tôi rồi, tôi thề sau này sẽ không hạ cổ cô nữa. Đứa bé có nửa huyết mạch của Thành Thành, hai người phải sống cùng nhau, tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, chuyện này đúng là do tôi có lỗi, hai người muốn ở đâu cứ tự sắp xếp đi."

Dù nói xong, Cung Đại vẫn thở hổn hển, bà nắm chặt vạt áo, đột nhiên phun ra ngụm m,áu rồi ngã xuống.

"Mẹ!" Cố Thành vội đỡ lấy bà ta, nhìn bà ngoại, "Đó là cấm chế gì vậy?"

Bà ngoại đưa trái cây vừa cắt lát cho tôi, lạnh lùng nói với Cố Thành: "Cấm chế sau này không được hạ cổ Phàm Phàm nữa. Ch,ết là chuyện của bản thân cậu, không liên quan đến Phàm Phàm, dù bà ta có muốn cậu hồi sinh thì cũng không có quyền hại Phàm Phàm. Tôi chỉ đang giúp Phàm Phàm đòi lại công bằng thôi. Dù cổ hiện giờ đang ở trong người cậu, nhưng cậu không nhớ chuyện của kiếp trước nên cũng không thể coi là người đó. Trước mắt nuôi nấng đứa bé này đi, chuyện sau này để sau này rồi tính."

Về phần Cố Thành kiếp trước là ai, tôi đã từng hỏi bà ngoại nhưng bà chỉ lắc đầu, không chịu nổi.

Cố Thành áy náy nhìn tôi, sau đó cúi đầu lo lắng nhìn Cung Đại: "Thế mẹ cháu..."

"Chịu chút khổ thôi, không chế,t được." Bà ngoại khẽ cười, xua tay, "Về đi."

Cố Thành không cam lòng nhìn tôi, cuối cùng đưa Cung Đại đi.

Tôi nhìn bà ngoại: "Cảm ơn bà."

"Ăn đi." Bà ngoại xoa đầu tôi, "Dám hạ cổ Phàm Phàm nhà bà, bà sao có thể để yên chứ? Phàm Phàm, đứa bé này là cổ thai, không phá được, cháu đừng làm bậy."

Bà biết tôi đang nghĩ gì.

Nhưng nếu không thử, tôi sao có thể cam tâm.

6

Sau khi hạ quyết tâm phá thai, tôi lấy lý do thèm bún ếch đuổi bà ngoại đi.

Hồi tôi còn nhỏ ở Miêu trại, bà ngoại hay bắt ếch, lột vỏ rồi cho vào chảo dầu chiên đến khi vàng, sau đó cho bún vào trộn lên.

Bên ngoài là sợi bún mềm thấm đẫm nước ếch tươi ngọt, bên trong là thịt ếch.

Tôi thường có thể một mình ăn hết cả tô to.

"Được." Bà ngoại cười nói, "Ếch dễ bắt, nhưng muốn làm bún phải có cối xay gạo mới được, ngày mai để bà đi chợ xem có máy xay đá không."

Sáng sớm hôm sau sau khi bà ngoại ra ngoài, tôi đến bệ,nh viện tư.

Hôm trước tôi đã đặt lịch hẹn, tôi đi thẳng đến phòng khám.

Vì thai nhi còn nhỏ nên chỉ cần uống thuốc là được.

Bác sĩ đưa tôi một loại thuốc, bảo tôi hai tiếng nữa sẽ uống tiếp, trong vòng mấy tiếng thai sẽ ra ngoài kèm với tình trạng chảy m,áu.

Bà ngoại nói không thể bỏ đứa bé này.

Nhưng tôi thực sự không muốn giữ nó.

Nằm trên giường b,ệnh, tôi vừa sợ vừa hồi hộp, theo bản năng sờ bụng.

Mấy lần tôi cầm điện thoại xem video, cố gắng giải tỏa cảm xúc nhưng dù có làm gì thì cảm giác bất an vẫn vô cùng mãnh liệt.

Hai tiếng đó gần như là cực hình.

Không lâu sau khi uống thuốc lần thứ hai, tôi bắt đầu thấy đ,au bụng, bác sĩ đưa tôi lên bàn m,ổ.

Cởϊ qυầи, dang chân, xấu hổ nằm trên bàn m,ổ, dù đã được gây mê, tôi vẫn cảm nhận rõ cơn đ,au khi dụng cụ lạnh lẽo xâ,m nh,ập vào cơ thể.

Tôi không biết phải tự an ủi bản thân thế nào, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Đến khi xác nhận tử ©υиɠ đã sạch, bác sĩ mới đẩy máy siêu âm B qua, cho tôi xem tình hình bên trong tử ©υиɠ.

Trước ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của bác sĩ và điều dưỡng, tôi vẫn nhìn thấy cục má,u bên trong.

Đứa bé vẫn chưa thành hình, còn là một cục m,áu đỏ tươi khiến người ta khϊếp sợ.

Bất chợt bụng tôi quặn thắt, toàn thân co giật.

Bác sĩ hét lên: "Mau cấp cứu! B,ệnh nhân xảy ra tình hình bất thường! Mau lên!"

Răng tôi đánh vào nhau kêu lập cập, trong tim như có gì đó đang khuấy động muốn thoát ra.

Ý thức dần mờ đi, trong mơ màng tôi nghe có người lo lắng gọi: "Vân Phàm! Vân Phàm!"

Tôi cố mở mắt thì thấy anh đang buồn bã đứng bên bàn m,ổ.

"Thế nên thật sự không có chuyện kiếp trước kiếp này đúng không? Dù có mộng tình cổ cũng không thể tiếp tục tiền duyên đúng không?"

Bà ngoại nói anh là tình cảm từ kiếp trước được giữ trong mộng tình cổ.

Chưa từng cùng nhau trải qua thì nào có tiếp tục tiền duyên?

Càng không có cùng trời cuối đất!

Người đàn ông đó lặng lẽ nhìn tôi, rồi như sương sớm trên núi dần tan đi.

Tôi muốn vươn tay giữ anh lại nhưng cơn đ,au xé nát khiến tôi lập tức ngất đi.

7

Đến khi tôi tỉnh dậy, xung quanh tôi toàn mùi thảo dược kỳ lạ.

Tôi mở mắt thì nhìn thấy Cung Mặc.

Đúng!

Là Cung Mặc, không phải Cố Thành!

Dù hai người họ rất giống nhau nhưng tôi vừa nhìn là có thể nhận ra.

Anh vui sướиɠ đứng bật dậy: "Tỉnh rồi à, một lát nữa là ổn thôi."

Lúc này tôi mới phát hiện anh đang cầm một cái gì đó như ngải cứu xông bên cạnh tôi.

Xông xong, anh cất đồ vào hộp sắt rồi đỡ tôi ngồi dậy: "Ca bà đang bày pháp trận chiêu hồn cho em, bảo tôi tới xông thuốc cho em trước."

Không phải anh nói phải về sao?

Sao bà ngoại lại để anh là một việc như vậy?

Bà ấy ác hợp tôi và Cố Thành, đáng lẽ phải gọi Cố Thành tới chứ?

Như biết tôi đang nghĩ gì, khi đưa tôi ly nước, Cung Mặc cười khổ: "Đứa bé trong bụng em có liên quan đến mạng sống của em và Thành Thành. Mà mộng tình cổ có liên quan gì đó đến cổ trong người cậu ta nên lúc em nạo thai, cậu ta cũng hôn mê. Còn về chị tôi, có chuyện lần trước nên tôi cũng không yên tâm. Bên phía bố mẹ em thì chúng tôi không dám nói nên cuối cùng chỉ còn mình tôi biết rõ mọi chuyện có thể chăm sóc em."

Xem ra thai nhi trong bụng tôi thật sự có liên quan đến sống c,hết của Cố Thành.

"Em không sao thì tốt, lần sau đừng làm liều nữa, cái thai này không bỏ được đâu." Cung Mặc đưa kết quả siêu âm B cho tôi xem, "Để tránh gây chú ý, tôi đã chuyển em đến b,ệnh viện khác. Đây là kết quả kiểm tra buổi sáng, đứa bé vẫn còn."

Tôi vội giật lấy kết quả xem, trên đó ghi rõ: Mang thai trong tử ©υиɠ sớm, đề nghị kiểm tra lại.

Tôi không khỏi lạnh sống lưng.

Để đảm bảo có thể bỏ đứa bé, tôi cố tình yêu cầu làm sạch tử ©υиɠ.

Cảm giác qu,ặn đa,u và lạnh băng của dụng cụ kia không thể nào là giả!

Nhưng tại sao đứa bé này vẫn còn.

"Vân Phàm." Cung Mặc hít sâu một hơi, cố nở nụ cười dịu dàng, "Dù có thế nào thì đứa bé này cũng là duyên phận. Nếu đã liên quan đến mạng sống của em và Thành Thành thì em càng không được làm bậy. Lần này em đi phá thai kinh động tới mộng tình cổ trong người, suýt thì mất mạng, may mà Ca bà cảm nhận được, chạy tới đúng lúc, nếu không..."

Nói tới đây, Cung Mặc nắm chặt tay thành đấm: "Tốt nhất là em ở bên Thành Thành rồi sinh đứa bé ra trước, được không?"